Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bình Cửu

Chương 25: CHƯƠNG 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Là một trong năm môn phái lớn, đệ tử đời thứ mười ba kiếm tông phái Côn Sơn, Thẩm Hạo Hiên rất nổi danh trên giang hồ.

Cùng với võ công trát việt nổi danh của y là thái độ luôn lạnh lùng, ít lời, rất khó ở chung, lại có gương mặt vô số nữ nhân say mê.

Khác với tính cách quái đản, phong lưu ngày xưa của Lục Thu Hồng, lời đồn về đào hoa của Thẩm Hạo Hiên tuy không ít, nhưng hầu như chẳng có quan hệ thân thiết bền vững nào. Trong chốn giang hồ, y được rất nhiều người quý mến, nhưng dù nam hay nữ, đẹp hay xấu cũng đều bị y xem thường, quanh năm suốt tháng chỉ bày một bộ mặt lạnh, thật khiến người ta chùn bước.

Có điều, làm người quen biết lâu năm của y, Bình Cửu vẫn hiểu khá rõ về Thẩm Hạo Hiên.

Nhìn Thẩm Hạo Hiên như vô dục vô cầu, thật ra lại có một lòng cố chấp rất dữ, phàm là chuyện y đã quyết định, người khác sẽ không thuyết phục nổi được.

Cho nên khi Thẩm Hạo Hiên đi tới trước mặt Bình Cửu, không hỏi gì về nguyên nhân Bình Cửu biến mất mấy năm lại đột nhiên xuất hiện, không hỏi mục đích tới nơi này, không hỏi lời đồn về việc theo triều đình thật hay giả, mà chầm chậm nắm chặt lấy vỏ kiếm bên eo. Ánh mắt lạnh lẽo gấp gáp kia chợt hiện ra một tia sáng khiến người khác không thể không chú ý.

Thẩm Hạo Hiên nói: “Rút kiếm.”

Giây phút này, Bình Cửu không cảm thấy bất ngờ mảy may, chỉ có hơi đau đầu hơn thôi.

Thẩm Hạo Hiên là người si mê kiếm đạo, nghiên cứu kiếm thuật có lẽ là chuyện hắn quan tâm nhất đời của y.

Thẩm Hạo Hiên còn có một mục tiêu đã đặt ra từ rất lâu về trước, cũng vì thế mà nhiều năm như vậy, không quản ngày đêm vì nó nỗ lực — vượt qua đoạn thủy kiếm pháp, y muốn đánh gục thần thoại của Lục Thu Hồng.

Ngay cả khi từng luận bàn 946 lần… mà cái mục tiêu này vẫn cứ mãi xa vời.

Hơn nữa càng ngày càng xa vời.

Có điều, Bình Cửu thấy vẻ mặt quyết không từ bỏ của Thẩm Hạo Hiên, biết nếu hôm nay không đáp ứng thách đấu, có lẽ sẽ không đi được.

Thế là hắn đành thở dài một hơi: “Chắc ngươi không phải muốn động thủ với ta tại đây chứ.”

Thẩm Hạo Hiên nghe vậy mới nhớ ra đây là nơi đông người, không có không gian đánh nhau, bèn cau mày, hơi trầm ngâm nói: “Chúng ta đi nơi khác.” nói rồi tung người lên nóc nhà, cũng không quan tâm vẻ mặt khó hiểu của những người xung quanh, cướp đường đi ra ngoài.

Triệu cô nương kia thấy vậy, thầm cho rằng Thẩm Hạo Hiên muốn giúp nàng hả giận, nhớ tới dáng vẻ ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt cho người khác của Thẩm Hạo Hiên ngày thường, bây giờ lại chịu giúp nàng! Lập tức mặt mày hớn hở nhảy lên nóc nhà, kêu lên: “Thẩm đại ca, chờ muội, muội cũng đi nữa.”

Có điều, nàng vừa dứt lời, đã thấy Bình Cửu vượt qua người nàng nhẹ như gió, phút chốc đã đuổi kịp Thẩm Hạo Hiên đang có phần chờ đợi ở trước, hai người càng lúc càng bỏ xa nàng.

Triệu cô nương thầm cắn chặt răng, càng ra sức đuổi theo nhanh hơn.

So kiếm với Thẩm Hạo Hiên không cần dùng nội lực, chỉ đơn thuần giao lưu chiêu thức kiếm thuật thôi, điều này khiến Bình Cửu có loại cảm giác đã lâu không có.

Một trận gió nhẹ thổi về rừng trúc khiến lá trúc lao xao, nổi lên những ánh xanh rực rỡ, không khí mới mẻ khiến thân thể thư giãn, ký ức đó mang theo phiền muộn rất nhẹ.

Vào cái tuổi đó, hắn thích làm gì thì làm, từng coi mình không có chuyện gì không làm được.

Nhưng không ai có thể không chuyện gì không làm được, tất cả mọi người đều sẽ làm sai.

Bầu trời xanh thẩm, sông ngoài thành đã tan băng, vạn vật đều có ý xuân.

Có hai bóng người đang ở một mãnh đất trống ngoài thành đánh nhau. Có điều bầu không khí cũng không có cảm giác căng thẳng động một cái sẽ bùng nổ, mà trạng thái rất nhàn nhã, thong thả.

Thẩm Hạo Hiên nói: “Kiếm của ngươi đâu?”

Bình Cửu nói: “Để ở chỗ ở rồi.”

Thẩm Hạo Hiên cau mày: “Ngươi ra ngoài còn không mang kiếm theo à?”

Bình Cửu thưởng thức nhánh cây nhỏ nhặt được trong tay: “Lúc sáng ta chỉ muốn tùy tiện đi dạo một chút, ai biết sẽ gặp ngươi chứ.”

Ánh mắt Thẩm Hạo Hiên nhìn từ mặt Bình Cửu xuống: “Chắc ngươi không nghĩ, nhiều năm như vậy rồi mà ngươi cầm một nhánh cây thì có thể gạt ta chứ?”

Bình Cửu vẫn ung dung ngắt mấy nhánh thừa trên nhánh cây: “Cũng không phải qua loa. Nếu có cơ hội, ta cũng rất muốn nâng cốc luận kiếm như ngày xưa, uống say cùng ngươi mấy ngày mấy đêm.” nói rồi hắn dừng một chút, mỉm cười nói tiếp: “Huống hồ ta còn việc phải làm, chỉ có thể làm thế này trước, Thẩm ca.”

Thẩm Hạo Hiên nghe Bình Cửu gọi thẳng tên mình, vẻ mặt chợt thay đổi, ánh mắt kia chứa một loại tâm tình rất phức tạp, y không e dè nhìn hai mắt Bình Cửu, mãi đến khi rút kiếm ra.

Thẩm Hạo Hiên xuất kiếm trước: “Đừng để ta thất vọng, Lục Thu Hồng.”

Lúc Triệu Ly Nhi thở hồng hộc tìm tới nơi, hai người kia đã bắt đầu tỷ thí trên mãnh đất trống.

Hai bóng người một xanh một trắng, một thanh kiếm một cành cây, động tác như nước chảy mây trôi tiêu sái thoải mái. Nhưng chiêu thức quá nhanh, Triệu Ly Nhi đứng sau cây nhìn hai người luận bàn, lại hầu như một chiêu một thức cũng chưa thấy rõ.

Nhìn không lâu lắm, vẻ mặt Triệu Ly Nhi đã hơi trắng bệch, chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực cuồn cuộn, nàng vội thu tầm mắt lại, ổn định hơi thở trong người mình.

Thẩm Hạo Hiên được xem như tinh anh trẻ nổi tiếng nhất chốn giang hồ. Dù một ít tiền bối già đã thành danh trên giang hồ cũng chưa chắc đánh thắng được y. Triệu Ly Nhi quen biết với Thẩm Hạo Hiên chưa lâu, chỉ mới đi cùng trong chuyến tham gia đại hội võ lâm lần này, còn chưa thấy Thẩm Hạo Hiên ra hết khả năng, cho nên nàng cũng không biết trình độ võ công của Thẩm Hạo Hiên.

Bây giờ nhìn, nàng mới biết, thì ra chênh lệch võ công giữa nàng và Thẩm Hạo Hiên lại xa đến thế.

Nhưng mà, điều khiến nàng suýt nữa rối loạn kinh mạch cũng không phải Thẩm Hạo Hiên.

Kiếm pháp Thẩm Hạo Hiên biến ảo cực nhanh, từng chiêu từng thức đều có nội dung. Dù cho có là cao thủ hạng nhất cũng không chống đỡ nổi thế như chẻ tre của y được mấy hiệp, vậy mà ánh mắt người đứng trước mặt Thẩm Hạo Hiên vẫn cứ thong dong nhàn nhã, nhánh cây nắm chắt trong tay vẫn cứ vững tư thái khí định thần nhàn. Trong mắt Triệu Ly Nhi, dường như người kia vẫn luôn không nhúc nhích, nhưng thật ra lại đang di động. Tuy động tác Thẩm Hạo Hiên có nhanh, nhưng không có một chiêu một thức nào không bị hắn giải được, sau đó ra một chiêu bất ngờ, mũi nhánh cây đặt thẳng ngay chỗ yếu của Thẩm Hạo Hiên.

Sau đó hai người thu tay lại, thắng bại đã rõ, lại bắt đầu trận kế tiếp.

Từ trời sáng đến chạng vạng, mãi đến tận chân trời chỉ còn lại một tia nắng chiều tà, Bình Cửu mới thu tay lại.

Thẩm Hạo Hiên cũng thu kiếm lại, ánh sáng nóng bỏng nơi đôi mắt kia dần tắt đi: “Ngươi phải về à?”

Bình Cửu nói: “Không còn sớm nữa.”

Vẻ mặt Thẩm Hạo Hiên có phần nhạt nhẽo trào phúng, y đeo kiếm lên lưng, xoay người: “Hóa ra, người như ngươi cũng bị trói buộc sao?”

Bình Cửu đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Trói buộc sao?

E rằng quan hệ này cũng không thể gọi là trói buộc đi.

Nếu có một ngày hắn có thể có tự do hoàn toàn, chuyện muốn làm, chuyện không muốn làm, đều dựa theo ý mình, không bị yêu hận vướng bận, không cần dính líu lẫn nhau…

Nếu có một ngày hắn có thể quên hết tất cả, như được sinh ra lần nữa ở thế giới này, người hắn yêu quí đều khỏe mạnh, mà thứ hắn theo đuổi là cuộc sống bình an vui vẻ, không có cướp đoạt, không có đòi lấy.

Bình Cửu nhìn bóng lưng đi xa của Thẩm Hạo Hiên, như một bức tranh sơn thuỷ bằng vài nét bút phác hoạ.

Hắn đã từng nắm giữ tất cả những thứ này.

Nhưng hắn của lúc đó chưa bao giờ xem những thứ bình thường này là quan trọng.

Lúc Bình Cửu về đến phủ, sắc trời đã tối đen rồi.

Hắn đi qua phòng khách, đi đến sân sau. Càng đi càng nhận ra tôi tớ xung quanh ít hơn ngày thường rất nhiều.

Lúc đi tới trước cửa phòng Thụy Vương, nhìn xung quanh không thấy một người, chuyện này khó tránh khỏi có hơi kỳ lạ.

Bình Cửu đứng ở cửa, thấy giấy cửa tối tăm, trong phòng cũng không đốt đèn.

Nghĩ thầm, hay là Thần Dục ra ngoài làm việc còn chưa về. Nhưng dù sao trong phòng cũng nên đốt đèn chứ, như vậy không hơi người ở chút nào. Đợi Thần Dục về thì phòng cũng không khỏi quá vắng lạnh chút.

Cũng không biết bọn tôi tớ thu dọn phòng đi đâu rồi.

Nghĩ vậy, Bình Cửu đẩy cửa ra.

Sau đó Bình Cửu ngây người lại.

Thần Dục ngồi ngay trên ghế, một tay khoác lên mép bàn, chưa cởϊ áσ ngoài, vẫn mặc trang phục lúc ra ngoài.

Nhưng Bình Cửu biết, ngài đã ngồi đây từ lâu rồi.

Lâu đến nổi hơi ấm trong phòng tản đi hết, cơm nước nguội lạnh, chỉ để lại ánh trăng thanh đạm lạnh như băng.

Sau đó Thần Dục xoay đầu lại.

Ngài nhìn Bình Cửu.

“Cả ngày nay ngươi không ở đây, đi đâu?”

Bình Cửu bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại: “Đi ra ngoài dạo, mua vài món lặt vặt.”

Đi tới bên cạnh bàn, vẫn không thấy Thần Dục trả lời, Bình Cửu ngồi vào chiếc ghế bên cạnh ngài, trong phòng tối thui, hắn không nhận ra được vẻ mặt Thần Dục, bèn cầm ấm nước sờ thử, còn ấm: “Ngươi làm sao vậy?”

Sau đó liền nghe Thần Dục nhàn nhạt mở miệng: “Muộn đến vậy, ngươi đi gặp ai?”

Động tác rót nước của Bình Cửu dừng lại, suy nghĩ một chút, nói: “Chỉ ngẫu nhiên gặp một người bạn cũ trên đường, nên ôn chuyện thôi.” nói rồi đặt cốc trà xuống trước mặt.

“Bạn cũ?” Thần Dục nhắc lại chữ “Bạn cũ” rất chậm, dường như đang tỉ mỉ thưởng thức ý nghĩa trong đó, sau đó ngài giận dữ mà cười một tiếng, bỗng xô đổ cốc trà, tiếng gốm sứ vỡ vụng giòn tan vang lên ở không gian yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai: “Ôn chuyện?”

Nước ấm chảy xuống nền đất.

Bình Cửu thu tay lại, ngồi trên ghế nhìn ngài: “Làm sao vậy?”

Ánh mắt Thần Dục lạnh nhạt đánh giá: “Không phải Thẩm Hạo Hiên à, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không nhận ra hắn?” nói đến đây, Thần Dục nắm lấy cằm Bình Cửu: “Ngươi cứ lo cho hắn đến vậy à? Bản vương cũng muốn gặp hắn.”

Bình Cửu nhíu khẽ mày: “Ngươi muốn làm gì?”

Thần Dục nghiêng người ra trước, từng đường nét trên khuôn mặt được ánh trăng mờ mờ chiếu rọi từ từ rõ ràng, ánh mắt của ngài hãm sâu, thậm chí còn xen lẫn ý cười không vui: “Ngươi rất quan tâm hả?”

Bình Cửu nhìn Thần Dục trong chốc lát, đứng lên đi ra ngoài cửa.

Thần Dục đi ra theo, nắm lấy cánh tay Bình Cửu, vẻ mặt từ từ trở nên nham hiểm, nhìn kỹ hắn: “Ta cho phép ngươi đi à?”

Bình Cửu hơi chếch mặt nhìn lại: “Không cần gặp lại, bây giờ ta sẽ đi bảo hắn rời khỏi đây.”

Nụ cười gằn trên khuôn mặt Thần Dục thu lại: “Ngươi cho rằng ta sẽ để hắn còn sống mà đi hả?”

Bình Cửu cũng nhăn mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa: “Nếu ta muốn hắn đi, người của ngươi cũng không ngăn được ta, chỉ cần rời khỏi đây, giang hồ rộng lớn, hắn sẽ sống rất thoải mái.”

Vừa dứt lời, Thần Dục bước lên, ôm chặt sau gáy Bình Cửu, rồi bỗng hôn lên môi hắn.

Thà nói là hôn, chẳng bằng nói là cắn một cách hung ác, môi Bình Cửu vừa chạm đã nếm được vị máu.

“Ngươi dám đi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »