Tôi tớ bưng thức ăn vào, có khoảng bốn món ăn và một món canh. Bình Cửu nhìn quanh, thấy trong đó không có ai, thức ăn đã bày xong, Thụy Vương đã bảo không cần ai hầu hạ, nên tôi tớ lại lần lượt lùi ra.
Bình Cửu rảnh rỗi ngồi trên băng ghế một hồi. Nghe tiếng bước chân quen thuộc đến gần, hắn đứng lên, nhìn thấy Thần Dục ôm áo khoác lông chồn đen bước vào cửa, mặt lạnh như núi băng, ánh mắt không nhẹ không nặng nhìn mặt Bình Cửu một hồi.
Bình Cửu đi lên phía trước thay ngài mở áo ngoài, ánh mắt trong sáng ôn hòa: “Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”
Hai tay Thần Dục dang rộng, để cho Bình Cửu thay ngài cởϊ áσ ngoài: “Làm sao?” Ngài ngồi lên ghế, cầm đũa lên, nói tiếp: “Ngươi nghĩ bản vương là người hẹp hồi như vậy à.”
Bình Cửu gật đầu cười nói: “Vâng vâng vâng, vương gia rộng lượng.” ngồi xuống bên cạnh, nói tiếp: “Hôm nay ta làm mấy món thanh đạm, ngươi thử một chút xem hợp ý không.”
Thần Dục cắp một miếng củ cải cắt mỏng như cánh ve lên nếm thử, nói: “Cũng được.” Sau đó cắp một miếng củ cải được tỉa hoa trông rất sống động trên đĩa bên cạnh nếm thử, không nhịn được mà nhìn Bình Cửu một chút: “Ngươi còn biết tỉa hoa nữa à?”
Bình Cửu vẻ mặt tự nhiên, sờ sờ mũi: “Kiến thức cơ bản mà thôi, ngươi còn thích hình gì nữa không, lần sau ta tỉa cho ngươi?”
Thần Dục cười khẽ một tiếng, lắc đầu nhẹ nói: “Thôi, lúc trước chỉ biết kiếm thuật của ngươi rất tuyệt vời, không ngờ còn có khả năng này.”
Bình Cửu cũng cười: “Ta còn có rất nhiều sở trường, sau này nếu có cơ hội, từ từ cho ngươi xem.”
Thần Dục nhìn Bình Cửu, nụ cười trên mặt lộ ra, chầm chậm lại mạnh mẻ nắm chặt tay Bình Cửu: “Thời gian còn dài lắm, tất nhiên có rất nhiều cơ hội.”
Tay Bình Cửu dừng một chút.
Bình Cửu mỉm cười: “Ngươi nói rất đúng.”
Ánh mắt Thần Dục buông xuống, tầm mắt dừng lại ở vết thương đã đọng máu thẩm nơi ngón tay trỏ và ngón tay áp út của Bình Cửu, dùng ngón tay cái vuốt nhẹ một cái: “Đây là gì vậy, ngươi cắt trúng tay à?”
Ánh mắt Bình Cửu theo đó nhìn xuống.
Vẻ mặt Bình Cửu bỗng là lạ, không biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có, là… Ừm, bị cắn trúng.”
Vẻ mặt Thần Dục rõ ràng cứng lại.
Dường như, ngài đã nhớ ra cái gì đó, ngón tay trỏ run nhẹ lên.
Sau đó thu tay mình lại.
Bình Cửu nhìn gò má thu liễm không hề hiện cảm xúc của Thần Dục, trong lòng cảm thấy có phần thú vị, bèn nửa người chống ở bàn, nghiêng người về trước, ghé vào tai Thần Dục thấp giọng nói: “Vương gia, ngươi còn nhớ không?”
Chợt cảm giác có hơi ấm từ đôi môi như gần như xa phả vào lỗ tai.
Chỉ thấy Thần Dục giơ tay đẩy mặt Bình Cửu ra xa chút, vẻ mặt không hề bình tĩnh như trước: “… Được rồi, ăn cơm.”
Hiếm khi có cơ hội thấy Thần Dục thẹn thùng như vậy, Bình Cửu chợt cảm thấy mới mẻ. Có điều để không thể chọc giận Thụy Vương điện hạ, Bình Cửu thật sự là nín cười một cách khổ cực mà thôi.
—————— đường phân cách ————-
Các thành ở phương bắc khác với ở phía nam. Nơi đây không có chật hẹp, có kênh rạch và cầu nhỏ, mà tầm nhìn ở đây khá rộng, tường thành rất cao, đầu xuân còn se se lạnh.
Hiếm khi Bình Cửu có thời gian rảnh rỗi, Thần Dục ra ngoài làm việc, trong phủ không có ai, hắn bèn đi dạo ở thành Nguyên Dương.
Ở phương bắc, bánh bao cũng lớn hơn ở phía nam một chút, Bình Cửu mua mấy cái bánh bao được bọc trong giấy dầu, vừa đi dạo vừa ăn. Nhìn thấy một vài món đồ nho nhỏ thú vị, hắn bèn bỏ tiền mua. Lâu rồi chưa được nhàn nhã thoải mái đi chợ, Bình Cửu đi dạo cả chợ, vừa đi vừa mua không ít thứ linh tinh.
Đi tới thấy một người bán hàng rong, trong sạp hàng bày các loại dây chuyền, ngọc bội, dáng vẻ đều rất tinh xảo tỉ mỉ. Bình Cửu nghỉ chân xem kỹ một chút, người bán hàng rong kia tiếp lời: “Nhìn sơ chút đi! Vị công tử này ơi, muốn mua gì? Túi thơm? Dây chuyền? Hay vật cát tường hộ thân?”
Bình Cửu lộ một ít hứng thú: “Vậy à, có bùa hộ mệnh nữa à?”
Người bán hàng rong cười nói: “Vật này mang lại may mắn trong năm mới. Không lừa vị công tử này đâu, bùa hộ mệnh chỗ ta đều khai quang ở chừa Thành Quang hết đó, bảo đảm đầy linh khí. Nếu cầu xin tài vận về nhà, năm mới nhất định tiền vô như nước.”
Dù cho người bán hàng này nói thật hay giả, mua món quà chúc phúc cũng rất tốt. Dù sao chuyện số mệnh thật rất khó nói chính xác. Bình Cửu nhìn món đồ người bán hàng rong chỉ một chút, nói: “Tài vận thì không cần, còn có những khác không?”
Người bán hàng rong nói: “Số đào hoa cũng có nữa, có điều ta nhìn công tử ngọc thụ lâm phong, không giống như thiếu hoa đào.”
Bình Cửu nở nụ cười: “Có bình an không?”
Người bán hàng rong vội lấy ra mấy thứ: “Mấy cái này, có bạc có ngọc, chất liệu cái nào cũng tốt hết đó. Công tử nghĩ không sai. Con người mình mà thân thể an khang, bình an vui vẻ, đây chính là phúc trong phúc, cũng coi như phúc lớn.”
Bình Cửu chọn từ trong đó ra một ngọc bội, hình dáng trông khá giống chiếc lá, có điều góc viền được cặt gọt khéo léo, không sợ người mang bị thương, rồi nói: “Vậy cái này đi.” nói rồi đưa tiền cho người bán hàng.
Xoay người định đi, bỗng nhận ra phía sau có một trận gió mạnh thổi đến.
Theo đó là bóng roi sắp vung đến, hướng đi của roi lại hướng vào người bán hàng rong bên cạnh Bình Cửu. Có điều lực ra roi của người đó mạnh nhưng chính xác không cao, nhìn chiêu thức có thể được xem là cao thủ hạng hai.
Bình Cửu nhíu mày. Tuy không biết kẻ thù nào tìm đến, nhưng làm vậy khó tránh khiến người vô tội xung quanh bị ngộ thương.
Thế là hắn vận công, dùng ngón tay búng một cái, lực công kích của roi kia lại như đánh vào mặt bông, phút chốc biến mất.
Người bán hàng rong bên cạnh kia sợ đến giơ chân: “Ban ngày ban mặt còn có người dã man như thế. Đây…đây…đây… đây còn có vương pháp nữa không?”
Người bán hàng rong vừa nói xong, bỗng có tiếng nói khác chửi lại: “Phi phi phi, cái đồ gian thương bất lương, bán hàng giả gạt tiền ta. Hôm nay không đánh gãy chân ngươi, bà cô đây sẽ không họ Triệu!”
Người nói là một cô nương khoảng 23-24 tuổi, mặc quần áo đỏ như lửa, cầm roi dài màu than, gương mặt đẹp bức người, nhưng giọng nói rất nhuệ khí, nói rồi liếc nhìn Bình Cửu, ánh mắt lấy làm kỳ lạ: “Còn chống được uyên phái tiên pháp của ta, ngươi là ai, vì sao lại bao che cho tên gian thương này? À, ta biết rồi, chẳng lẽ các ngươi cùng một phe?”
Người bán hàng rong nghe vậy bỗng phấn khởi, đoán rằng hôm nay mình phải bị đánh, vội trốn ở sau lưng Bình Cửu, hô lớn: “Oan uổng lắm công tử ơi! Ta bán hàng từ đó đến giờ luôn buôn bán thật thà, không ép mua ép bán. Cô nương này vừa tới đã muốn đánh người còn bôi nhọ ta, tiếng xấu truyền đi thì sau này ta biết làm ăn làm sao đây chứ!”
Cô nương kia nghe vậy chợt nhướng mày, roi trong tay run lên muốn đánh: “Ngươi nói cái gì, ta nói xấu ngươi?” Nói rồi móc ra từ trong ngực mình một món đồ nho nhỏ bằng ngọc trắng, trên mặt có vết nứt, tức giận mắng liên tục: “Ta đã nhờ người ta xem rồi. Cái này giá mười đồng tiền cũng không tới, ngươi lại nói khoác là đồ tốt, đòi ta hai mươi lượng bạc, còn làm hại ta bị…bị người khác chọc cho! Hôm nay mà ngươi không trả tiền cho ta, ta không đánh cho răng người rơi đầy đất mới lạ đó!”
Bình Cửu kẹt ở giữa, bị hai người kia ngươi một câu ta một câu muốn đau luôn, mở miệng ngắt lời: “Vị cô nương này, tại hạ vô ý can thiệp cuộc tranh cãi của hai người các vị. Có điều đây là chỗ đông người, ngươi dùng roi đánh như vậy khó tránh khỏi làm người vô tội bị thương. Tại hạ nói vậy thôi, không phụng bồi.”
Nói xong Bình Cửu muốn đi, kết quả dường như hai người này cũng không muốn tha cho hắn. Cô nương kia đưa tay ngăn cản hắn: “Ngươi chờ một chút, ta làm sao biết ngươi có phải cùng phe với gã không, nếu lát nữa ngươi đưa cứu binh đến, chẳng phải ta phải chịu thiệt rồi sao.”
Người bán hàng rong kia vừa thấy cứu tinh muốn đi thì nào dám bỏ qua, vội lau nước mắt nhìn Bình Cửu: “Công tử cũng không thể thấy chết không cứu nha. Nếu tiểu sinh mà rơi vào tay mụ dạ xoa này e không chết cũng tàn!”
Bình Cửu liền bị ép đứng lại lần nữa, nhìn cô nương kia một chút, ánh mắt thanh đạm, còn xen chút bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ cô nương cảm thấy, hai người chúng ta giao chiến thì ta còn cần đi gọi viện binh à?”
Cô nương kia bị lời nói của hắn làm nghẹn lại, đỏ mặt, bỗng chẳng biết nói gì nữa
Đúng lúc này, bên ngoài đám người truyền đến một tiếng la giòn tan: “Ủa, đó không phải Triệu cô nương à? Thẩm đại ca mau nhìn, hình như Triệu cô nương gặp phiền toái!”
Bình Cửu nghe tiếng giương mắt, khi tầm mắt xuyên qua đám người thì nhìn thấy một người.
Người kia có khí chất tuấn dật, tư thái kiên cường. mặc một bộ áo dài trắng làm nổi bật khí chất siêu tuyệt. Có điều gương mặt luôn toát ra vẻ lạnh nhạt, như đọng nước tuyết vậy. Y không hứng thú gì ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng người bên cạnh chỉ thì thấy Bình Cửu bên này.
Sau đó y giật mình.
Bình Cửu cũng chợt run lên, nói chuẩn xác thật sự rất bất ngờ.
Bao nhiêu năm không gặp chứ?
Ba năm? Hay năm năm?
Người kia đứng tại chỗ một hồi, bỗng di chuyển, y xuyên qua đám người, đi tới, khẽ cau mày.
Khi Triệu cô nương kia nhìn rõ người đi tới trước mặt, phút giây đó mặt nàng liền như nở một đóa hoa đào.
Mặt đầy gió xuân, ánh mắt khϊếp người.
Nhưng người kia còn chưa nhìn Triệu cô nương cái nào, mà ánh mắt vẫn khóa chặt vào Bình Cửu. Cho đến khi đi vào gần, y mới hạ giọng thấp xuống, tiếng nói kia thà nói là xa cách, chẳng thà nói không quá thân thiết: “Sao người lại ở đây?”
Bình Cửu nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt ôn hòa: “Đã lâu không gặp, Thẩm Hạo Hiên.”