Chương 13

Chương 13: Nhảy thoát y khiêu gợi vì nam nhân (binh ca về nhà rồi vợ ơi!)

Editor: PKD - 128

Trong Lục gia có nhiều người giữ chức vị quan trọng, ngày thường cũng khó có cơ hội tề tựu đông đủ, hôm nay mọi người đều bị ép buộc quay về nhà cũ để bàn về chuyện của Lục Vân Dã. Bàn xong lão gia tử cũng không cho rời đi, dặn dò mọi người ở lại ăn bữa cơm đoàn viên. Các đại lão gia Lục gia đời hai liền chạy đi gọi điện an bài công việc cho cấp dưới, còn mấy buổi gặp mặt với bạn bè hay là hẹn hò của đám nhóc cũng phải dời ngày. Tâm tình lão gia tử đang không tốt, làm gì có ai dám mở miệng phản kháng cho được, không ai lại muốn đi làm bia ngắm a. Với cả, lão gia tử với lão phu nhân cũng lớn tuổi rồi, thích náo nhiệt, càng mong muốn con cháu quây quần vui vẻ. Cho nên xuất phát từ chữ hiếu, cũng không có ai thoái thác gì.

Lục gia quản lý theo chế độ quân sự hóa, mọi người trên bàn cơm cũng theo thứ tự mà ngồi rồi mới chính thức ăn cơm. Mặc dù có quy củ, nhưng trên bàn cơm không khí vẫn nhẹ nhàng ấm áp, nói cười không ngừng, hòa thuận vui vẻ.

Ăn được một nửa, Lục Hoàn làm bộ lơ đãng đề cập: “Sanh nhi sắp thi Đại học nhỉ, không bằng đến chỗ thúc mà ôn thi, nghe nói con học Toán không giỏi lắm, thúc có thể phụ đạo cho con.”

Diệp Họa Huyền dẩu môi không quá tình nguyện, không phải cô không thích Lục Vân Sanh tiếp xúc với Lục Hoàn, cũng không phải sợ phiền đến Lục Hoàn, mà là cảm thấy con trai thi Đại học, cô là mẹ phải bồi bên cạnh a, giúp cậu bưng trà rót nước, khuyên bảo cậu, làm bạn với câu…. Diệp Hòa Huyền lâm vào ảo tưởng tốt đẹp căn bản không nghĩ đến mình có khả năng chiếu cố người khác hay không.

Lục Huân lại cảm thấy không sao cả, dù sao hắn cũng áp dụng chế độ nuôi thả với hai đứa con nhà họ – Lục Vân Dã và Lục Vân Sanh, chỉ cần không đi nhầm đường, muốn làm gì bọn họ cũng không can thiệp. Vì thế Lục Huân nhìn về phía Vân Sanh, hỏi: “Con trai, ý con như nào?”

Lục Vân Sanh đang cúi đầu ăn cơm nghe lão ba hỏi chuyện, liền ngẩng đầu lên muốn trả lời, tầm mắt vừa lúc đυ.ng phải Lục Hoàn, nam nhân sâu kín nhìn cậu cười cười, ánh mắt có chút cảm giác áp bách, nhưng mà nhìn kĩ lại, tựa hộ có chút căng thẳng khẩn trương? Lục Vân Sanh cười cười nhìn hắn, nam nhân sợ cậu vì muốn tránh nghi ngờ mà cự tuyệt nhỉ… tính tình cậu hướng nội trầm tĩnh, lại hay lo lắng, nhưng không phải là không dám đối mặt với tình cảm của bọn họ. Cậu vẫn luôn cẩn thận mà giấu giếm quan hệ của bọn họ, là bởi vì cảm thấy thời điểm hiện tại không nên nói ra, nhưng nếu có một ngày, thật sự có người đứng ra ngăn cản, cậu sẽ không màng tất cả mà bỏ trốn với Lục Hoàn. Ba còn đang đợi cậu trả lời, Lục Vân Sanh gật đầu, nói: “Được a, hồi xưa tiểu thúc chính là nhân tài Toán học mà, thúc bằng lòng phụ đạo cho con thật sự là tốt vô cùng.”

Trên mặt Lục Hoàn hiện ra vẻ vừa lòng, gắp cho Vân Sanh ngồi đối diện một đũa đồ ăn, tâm tình sung sướиɠ mà nói: “Vậy Sanh nhi cơm nước xong liền dọn đồ đi theo đi, thúc thúc sẽ chiếu cố con thật tốt.”

Nam nhân này chính là một tên cầm thú áo mũ chỉnh tề. trước mặt mọi người mà đùa giỡn cậu, cố ý đem từ thúc thúc và chiếu cố nói đến không được tự nhiên như vậy, Lục Vân Sanhh nhịn không được mà đỏ mặt, cúi đầu nuốt đồ ăn trong miệng để che dấu khác thường của mình. Nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được, nhấc chân đá Lục Hoàn, nam nhân lại sớm có chuẩn bị, một tay giữ mắt cá chân cậu, cởi vớ cậu ra, vuốt ve chân ngọc xinh xắn của Vân Sanh, từ gan bàn chân đến ngón chân, chỗ nào sờ được là sờ, nam nhân lại làm bộ khom lưng nhặt đồ, ngậm lấy ngón chân cậu nhẹ nhàng cắn một ngụm, hàm răng ma sát trên da thịt mềm mại của cậu, gây sức ép đến mức trên mặt Vân Sanh nổi lên một rặng mây đỏ, thiếu chút nữa làm rơi chén.

Cũng may bàn ăn đủ lớn, cũng không ai chú ý đến hai người bọn họ bí mật thông đồng tán tỉnh nhau. Vân Sanh đưa cơm vào miệng mà không biết mùi vị gì, cắn hạt cơm để ngăn lại tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra, nhưng cậu lại không nghĩ đến việc lấy chân về, cứ như vậy bị nam nhân nắm trong lòng bàn tay, giống như bảo bối mà vuốt ve thưởng thức….

Diệp Họa Huyền còn muốn giữ con trai lại, kết quả còn chưa nói ra liền bị lão gia tử ngăn lại: “Cho Vân Sanh đi theo Lục Hoàn đi, Vân Dã làm xong nhiệm vụ còn kì nghỉ nửa tháng, hai người tụi con giải quyết chuyện của nó cho ta.”

Biết là lão gia tử còn nhớ nhung chuyện này, Lục vân Dã lúc này cũng không có ở đây, bọn họ nói nhiều sai nhiều, vì thế mọi người nhanh chóng đổi chủ đề, tìm biện pháp khiến hai người già vui vẻ, trên bàn cơm tràn đầy không khí vui vẻ.

Mà nguồn gốc đương sự của loạt chuyện này lại không biết Lục gia vì hắn mà bắt đầu xuất hiện sóng ngầm.

Đêm khuya, không trung tối đen, một loạt máy bay quân dụng bay ngang bầu trời, thân máy bay cơ hồ hòa vào đêm tối, giống như u linh trong đêm tối. Lục Vân Dã ngồi ở khoang điều khiển, chỉ huy người điều khiển thay đổi hướng đi, bay thẳng đến nơi có một loạt biệt thự hoa lệ xuất hiện trước mắt, trên mặt nam nhân mới lộ ra vẻ tươi cười, trung hòa đi vẻ sát khí trên chiến trường.

Người điều khiển cảm thấy có chút khó hiểu, hỏi: “Cái kia…. đại đội trưởng, chúng ta phải đáp xuống chỗ này sao, hay là ném bom san phẳng đi?”

Lục Vân Dã giơ tay cho hắn một quyền vào đầu, cười mắng: “San cái đầu cậu, đây là nhà tức phụ nhi của tôi.”

Người điều khiển há to miệng kinh ngạc nhìn tòa nhà có kiến trúc xa hoa bên dưới, nghĩ thầm tức phụ nhi của đội trưởng có tiền ghê a…. không biết bộ dáng như nào, chẳng lẽ là bạch phú mỹ trong truyền thuyết?

Lục Vân Dã vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Dừng ở chỗ này đi, để tôi nhảy dù xuống”

Tuy nói thời gian không còn sớm, nhưng trong dãy biệt thư kia vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ. Tối nay Ân gia mở tiệc rượu chiêu đãi khách khứa, hơn phân nửa người trong giới thượng lưu của thành phố đều đến đây, Ân gia vốn là thế gia truyền thừa trăm năm, là hào môn quý tộc chân chính, những gia tộc mới phất sau này sao có thể bằng được, nên ai cũng sẵn lòng đến tâng bốc.

Nhưng mà Ân Phạm lại không xuất hiện ở sảnh tiệc rượu, cậu luôn chán ghét mấy cái loại đẩy đưa trong tiệc xã giao, đối với sự nghiệp của gia tộc cũng không có hứng thú, dù sao cũng có anh hai kế thừa gia ngiệp, cậu liền đơn giản mà không tham dự. Cha Ân mẹ Ân cũng vô cùng tôn trọng ý kiến của cậu, thêm nữa dung mạo đáng chú ý của cậu cũng dễ gây thị phi, trong cái vòng tròn phức tạp này cũng không tốt. Cho nên người ngoại đối với nhị thiếu gia Ân gia cũng chỉ là nghe danh mà không biết mặt.

Trên chỗ ở tầng hai, chỉ có phòng Ân Phạm còn sáng đèn, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành ở dưới ánh đèn chống cằm phát ngốc, áo ngủ hoa lệ màu tím phác hoạ ra thân hình nóng bỏng làm người khác huyết mạch phun trào, tóc đen dài tới vai, vai ngọc hơi lộ ra.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm bình ổn lại khô nóng trong lòng cậu. Bảy ngày rồi mà nam nhân còn chưa về, lo lắng cùng nhớ nhung sắp làm Ân Phạm phát điên rồi, chỉ có thể viết tên lục Vân Dã không ngừng lên giấy, gửi vào đó nhớ nhung của mình.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động khác thường, Ân Phạm quay đầu nhìn lại, lại phát hiện có một nam nhân từ trên trời giáng xuống, nhảy qua cửa sổ mở rộng vào phòng cậu.

Ân Phạm như bị đông cứng tại chỗ, hai mắt chăm chăm nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện, nam nhân đang mặc đồ dã chiến, giày ống cao cổ, trên mặt còn vẽ rằn ri màu sắc rực rỡ, hơi thở lộ vẻ phong trần mệt mỏi lại lạnh thấu xương. Nhưng trong mắt Ân Phạm, nam nhân như vậy, lại đẹp trai đến mức làm trái tim cậu như ngừng đập, vẻ cuồng dã không kiềm chế được, lại chính khí lẫm liệt tràn ngập khí khái nam nhân. Vẻ uy mãnh sắc bén cùng chí khí sát phạt từ chiến trường làm cho Ân Phạm hận không thể vĩnh viễn thần phục dưới chân hắn, để mặc nam nhân tùy ý phát tiết rong ruổi trên người cậu, chà đạp cậu, chiếm lấy cậu, chinh phục cậu… Lục Vân Dã buồn cười nhìn tức phụ nhi còn đang ngẩn người, trong lòng cảm thán, tiểu tao hóa này, mấy ngày không gặp càng thêm xinh đẹp, lại thêm dâʍ đãиɠ, lớn lên chút nữa sẽ thành cái bộ dáng yêu nghiệt như nào, chẳng lẽ lại là hồ ly tinh chuyển thế thật? Lục Vân Dã giang rộng tay hướng Ân Phạm, Ân Phạm rốt cuộc phản ứng lại, chạy như bay đến trước mặt Lục Vân Dã, ôm lấy cổ nam nhân, nhắm ngay môi hắn mà hung hăng hôn xuống.

Nam nhân mấy ngày nay nhớ nhung tức phụ nhi đến điên cuồng sao lại có thể buông tha mỹ vị dâng tận miệng, lập tức đảo khách làm chủ, điên cuồng càn quét trong miệng Ân Phạm, đầu lưỡi của hắn cũng giống như hắn mang tính xâm lược, bắt chước động tác tính giao ra vào trong miệng Ân Phạm, mang theo nước bọt thơm ngọt của Ân Phạm.

Trên môi nam nhân còn dính đất vụn, trên người cũng đẫm mùi máu tanh và thuốc súng, đồ ngụy trang lăn lộn trong bùn đất mấy lần cũng dính đầy tro bụi, khuy áo ma sát da thịt phấn nộ của Ân Phạm. Nhưng Ân Phạm không chút để ý, bị nam nhân ôm lấy eo cuồng hôn, ngón tay ngọc thon dài vuốt ve màu vẽ trên khuôn mặt cương nghị của nham nhân, áo ngủ từ bả vai trượt xuống, toàn bộ thân trên đều bại lộ trong không khí, đầṳ ѵú xinh xắn đứng thẳng, câu dẫn nam nhân nhịn không được mà vươn bàn tay tho xoa nắn cậu.

Lòng bàn tay của nam nhân cũng dính đất cát, xoa vài cái liền làm đầṳ ѵú Ân Phạm phát đau, nhưng cậu cũng không né tránh, ngược lại càng nhiệt tình leo lên người nam nhân, cái loại cảm giác đau đớn xuyên qua da thịt thực sự thích vô cùng, chân thật như vậy chứng tỏ nam nhân đang ở đây, làm cậu càng muốn nhiều hơn, Ân Phạm cách đồ ngụy trang thô cứng vuốt ve thân hình nam nhân, ngọc thể mềm mại giống như linh xà kề sát người nam nhân, quấn quanh, tay dừng lại cởi bỏ nút thắt nơi dây nịt nam nhân, động tác vội vàng lại thêm vẻ hung ác.

Tình thế sắp không thể vãn hồi, Lục Vân Dã đột nhiên đẩy Ân Phạm ra. Bảo bối nhi trước mắt đã bị hắn chà đạp đến đáng thương, hai cánh môi đỏ bị hôn đến sưng lên, trên môi dính đầy nước bọt, cánh môi còn bị hắn cắn mấy chỗ, chảy ra vài giọt máu đỏ tươi…. Quần áo hỗn độn mắc chỗ eo cậu, đầṳ ѵú bên trái yêu thích của hắn cũng bị xoa nắn đến sưng đỏ, ngẩng cao đầu rõ ràng so với đầṳ ѵú bên phải, biến thành màu đỏ thẫm…

Ân Phạm bị đẩy liền trở tay không kịp, ủy khuất mà nhìn nam nhân, ngập ngừng nói: “Binh ca, anh…. anh không cần em nữa sao?”

Lục Vân Dã nhịn không được tâm can của mình lộ ra biểu tình bi thương như này, vội vàng nói: “Bảo nhi, binh ca mới từ biên ả vể, trên người toàn là bụi bặm, đợi binh ca tắm rửa sạch sẽ sẽ đem bảo bối nhi thao mấy ngày mấy đêm.”

Ân Phạm lại bổ nhào lên người Lục Vân Dã, nũng nịu mà nói: “Binh ca, tiểu tao hóa đều nhớ anh muốn chết, thao em đi mà, em muốn… Binh ca như nào em cũng không chê, ân hừ… đừng không cần em mà…….”

Lục Vân Dã cười giúp Ân Phạm mặc áo ngủ vào, tựa vào trán Ân Phạm, thân mật nói: “Bảo bối nhi nghe lời nào, binh ca biết tiểu tao hóa không chê, nhưng mà binh ca không nỡ a…….”

Ân Phạm biết nam nhân là yêu quý đau lòng cậu, không nhịn được mà tươi cười hạnh phúc như xuân về hoa nở xinh đẹp động lòng người, Ân Phạm hôn cằm Lục Vân Dã một cái, nói: “Binh ca tắm rửa trước đi nha, em có kinh hỉ cho anh đấy.”

Nói xong, liền vui vẻ mà đi vào phòng tắm, chuẩn bị nước tắm cùng đồ dùng tắm rửa cho Lục Vân Dã. Lục Vân Dã nhìn bóng lưng của Ân Phạm, thần kinh căng thẳng bỗng dưng được thả lỏng, mệt mỏi biến mất dạng. Giờ hắn mới biết tiểu hồ ly còn có bộ dáng hiền lành như này a, vì nam nhân nhà mình chuẩn bị nước tắm, thực có cảm giác sinh hoạt hàng ngày. Xem ra hắn phải nhanh một chút cưới Ân Phạm về, tức phụ nhi tốt như vậy, kiếp trước hắn tích đức rất nhiều nên kiếp này mới có duyên gặp cậu.

Ân Phạm chuẩn bị xong liền đẩy Lục Vân Dã vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi đi làm gì đó, Lục Vân Dã cũng không hỏi, một bên tắm rừa một bên chờ mong kinh hỉ tiểu hồ ly dành cho hắn.

Phòng tắm rất lớn, trang hoàng lộng lẫy khoa trương vô cùng, gạch men sứ màu vàng ấm áp thêm vào đó là nước nóng hầm hập làm người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái vô cùng. Lục Vân Dã đem quần áo dơ ném vào máy giặt, mở vòi sen bắt đầu cọ rửa, đem bản thân từ đầu đến chân đều tẩy rửa sạch sẽ, sau đó bước vào bồn tắm.

Hình như Ân Phạm đã thêm tinh dầu vào bồn tắm nên trong không khí có một cỗ mùi hương hoa hồng nhàn nhạt, hơn nữa ngâm nước thật vô cùng dễ chịu, cơ bắp dần dần thả lỏng, đầu óc cũng minh mẫn không ít. Lục Vân Dã bắt đầu đánh giá phòng tắm của Ân Phạm, kinh ngạc phát hiện đồ vật trên kệ chỗ bồn rửa mặt đều là có đôi có cặp, khăn lông dép lê đều là màu sắc khác nhau, vừa rồi trực tiếp mang vào nên cũng không chú ý, dép lê kia lại vô cùng vừa chân hắn, vừa thấy liền biết là cố ý chuẩn bị cho hắn. Xem ra, những dụng cụ rửa mặt, đồ dùng này nọ đều là Ân Phạm mua cho hắn dùng, sẽ không sai được, dầu gội và dao cạo râu trên kệ đều là loại mà hắn hay dùng. Con người trước đây kiên cường như Lục Vân Dã chợt thấy trong lòng ê ẩm, cảm động không thôi. Hắn biết tình cảm của Ân Phạm đối với hắn, nhưng không nghĩ đến Ân Phạm sẽ yên lặng mà làm nhiều việc vì hắn như vậy, này rõ ràng chính là muốn sống với hắn rồi còn gì, muốn cho mỗi nơi cậu ở đều lưu lại dấu vết của hắn.

Nhưng mà cảm xúc này cũng không duy trì được bao lâu trong lòng Lục Vân Dã, hắn nhìn đến trên tường có treo một loạt qυầи ɭóŧ, chịu không được mà phì cười ra tiếng. Hắn mới đi có một tuần, tiểu tao hóa này lại giặt hơn mười cái qυầи ɭóŧ, đây là một ngày nghĩ đến hắn bao nhiêu lần a? Hắn thậm chí quỷ dị mà tưởng tượng, Ân Phạm cơ khát khó nhịn sợ làm dơ chăn, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ nhỏ trốn trong chăn, nghĩ muốn bị hắn mạnh mẽ thao lộng mà vặn vẹo thân hình tuyết trắng, hé môi đỏ rêи ɾỉ, làm dơ rồi lại dơ một cái rồi một cái qυầи ɭóŧ, sau đó cầm qυầи ɭóŧ của hắn mà lau đi dâʍ ɖị©ɧ dính đầy cái mông dâʍ đãиɠ.

Chỉ mới tưởng tượng vậy thôi mà cự vật giữa hai chân Lục Vân Dã liền cứng lên, có chút chịu không nổi độ ấm trong phòng tắm, Lúc Vân Dã lau khô mình mặc áo ngủ treo bên cạnh vào, quả nhiên là rất vừa người, xem ra tiểu tao hóa rất rõ vóc người của hắn. Nam nhân cười cười, vuốt cằm nhìn một loạt qυầи ɭóŧ phía trước của Ân Phạm, tiếp theo làm một hành động kinh người không tưởng nổi. Hắn vậy mà cúi đầu, hôn từng cái qυầи ɭóŧ của Ân Phạm, mỗi lần đều hôn xuống chỗ bao lấy tiểu thí thí của Ân Phạm. Lục Vân Dã cũng cảm thấy hành động của mình có chút biếи ŧɦái, nhưng hắn lại nhịn không được, miễn là đồ vật có liên quan đến Ân Phạm, hắn đều muốn lưu lại trên đó mùi vị và dấu vết của mình.

Lục Vân Dã cũng không thắt dây áo tắm, để lộ l*иg ngực gợi cảm cùng đại điểu đang thức giấc bước ra cửa, kết quả ngoài cửa lại không thấy bóng dáng Ân Phạm. Lục Vân Dã ra dáng đại gia ngồi trên số pha, hắng giọng hô to: “Tao hóa, mau ra đây cho gia thao.”

Dứt lời, cửa nhỏ đối diện hắn mở ra, mà người bên trong đi ra lại làm Lục Vân Dã nhìn trừng trừng………

Đó là tiểu tao hóa của hắn, là tiểu mỹ nhân của hắn……. Ân Phạm yểu điệu đi đến trước mặt nam nhân, lúc này trên thân cậu là một cái trường bào dệt kim màu vàng, áo choàng rũ đến mắt cá chân, đem dáng người xinh đẹp của cậu che chắn chặt chẽ, trên mặt là một tấm mạng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ xuân tình nhộn nhạo, câu hồn nhϊếp phách. Đôi mắt Ân Phạm vốn là mang vẻ mị hoặc, một cái liếc mắt liền lộ vẻ phong tình vô hạn, ánh mắt như biết nói, đôi mắt đẹp ẩn tình, đặc biệt thời điểm nhìn về phía Lục Vân Dã, tùy tiện một cái liếc mắt đều đong đầy tình cảm, như là mời gọi nam nhân lên giường. Mà lúc này, Ân Phạm còn cố ý đánh chút màu đỏ nơi khóe mắt, lại vẽ thêm vài nét, thật là yêu diễm vô cùng, mang theo chút hơi thở nguy hiểm cùng sa đọa.

Lục Vân Dã không rời mắt được, chăm chú nhìn Ân Phạm, hô hấp càng thêm nặng nhọc, nói: “Tiểu yêu tinh, em muốn mê chết binh ca sao?”

Ân Phạm liếc mắt nhìn nam nhân một cái, khóe mắt lóe sáng. Cậu xách váy lên, mở cái loa bên cạnh, xoay người nói: “Binh ca, tiểu tao hóa múa thoát y cho anh xem nha.”

Âm nhạc vang lên, giai điệu mang theo phong cách Ấn Độ, thần bí lại tràn ngập mùi vị tình sắc. Tiết tấu thật nhanh, Ân Phạm trước tiên theo giai điệu mà đong đưa eo nhỏ mỏng manh, váy lụa kim sắc theo động tác của cậu mà phát sáng rực rỡ tạo thành từng đợt sóng gợn. Một tiếng trống vang lên, Ân Phạm đột nhiên nâng chân lên, nam nhân lúc này mới nhìn đến, chỗ cẳng chân cậu có đeo một cái vòng bạc, chân ngọc tinh xảo đi theo tiếng nhạc, động tác nơi ngón chân thật linh hoạt , vòng bạc vang leng keng leng keng, thanh âm giòn giã, lại mang theo sự mê hoặc không ngừng, cứ như bóng đêm đang gọi mời đến phía sau tấm lựa mà cởi sạch tiểu mỹ nhân đang đợi được sủng hạnh.

Chân càng nâng càng cao, phong cảnh dưới váy từng chút từng chút bại lộ trước mắt nam nhân, phía dưới váy lụa mỏng manh là thân thể không mảnh vải che chắn, nam nhân biết điều này nên là càng thêm mong chờ. Nhưng mà tiểu mỹ nhân trước mặt lại nửa che nửa hở, mới thấy được phong cảnh nơi riêng tư thì sau đó váy lụa lại rơi xuống ngăn trở, phong tình lúc ẩn lúc hiện làm nam nhân khó thở không thôi. Rốt cuộc, tiểu mũ nhân đem toàn chân lộ ra, làm cho nam nhân vô cùng kinh ngạc chính là, trên đôi chân dài xinh đẹp của nam nhân là đủ loại phấn trang điểm màu sắc khác nhau, tỏa sáng lấp lánh, tôn tiểu mỹ nhân lên giống như tiên nữ trên trời, không thì là cô nàng tràn đầy du͙© vọиɠ trong tranh vẽ của quốc gia cổ xưa, đem vẻ dụ hoặc và mĩ lệ triển khai tới cực hạn……

Nhạc càng lúc càng nhanh, thân thể Ân Phạm cũng múa may càng ngày càng khoa trương, mồ hôi thơm ngát rơi đầy mặt cậu, trong không khí lại tràn ngập mùi hương thơm nồng đậm của cơ thể cậu, thể lực tiêu hao quá độ nên có chút hô hấp không xong cùng với hô hấp nặng nhọc của nam nhân đan xen, quần áo theo từng động tác của cậu cũng chậm rãi cởi ra, cho đến khi toàn bộ đều rơi xuống mặt đất, hiện ra một cơ thể đầy phấn trang điểm hoàn mỹ,

Nam nhân ngồi trên sôpha đột nhiên đứng dậy, giống như dã thú mà nhào về phía thiên hạ còn đang múa…

————————-

Tiểu kịch trường

Vài năm sau, Ân Phạm trở thành đạo diễn nổi tiếng, cũng come-out chuyện mình là đồng tính luyến ái. Có một lần nhận phỏng vấn, MC hỏi: “Cậu có tiện chia sẻ với mọi người lần đầu tiên của mình là khi nào không?”

Ân Phạm: Năm mười lăm tuổi

MC: Sớm quá nha, cậu cảm giác như nào vào lúc đó?

Ân Phạm: Dĩ nhiên là thích vô cùng rồi, quả thực là dục tiên dục tử, đối phương rất là giỏi nha. Uhm, gì đó rất lớn, thể lực cũng lớn, tôi có ảo giác như bị anh ấy thao chết, tôi còn nhớ rõ, lúc ấy anh ấy khiến tôi cảm thấy không còn là mình nữa

MC: Haha, nói như vậy quả đúng là là lần đầu tiên khó quên rồi. Cơ mà cậu công khai khen ngợi người đàn ông đầu tiên, không sợ bạn trai đương nhiệm ghen hay sao?

Ân Phạm chớp mắt mấy cái, có chút kinh ngạc nhìn MC, nói: “Anh ấy sao lại ăn dấm chua cơ chứ, tôi là đang nói anh ấy a. Anh ấy là người đàn ông đầu tiên cũng là người duy nhất của tôi nha, chúng tôi bên nhau hơn mười năm rồi a.”

Lúc này đến phiên MC kinh ngạc. Mọi người không nghĩ tới, ở cái giới giải trí tràn ngập dụ hoặc và bất đắc dĩ này, lại có thể tồn tại tình yêu thuần túy giữa hai người nam nhân, mười mấy năm vẫn ấm áp không thôi, yêu đến oanh oanh liệt liệt, thủy chung như một…