Chương 6

20

Lúc đó, cửa nhà tôi bị gõ vang. Tô Tiểu với khuôn mặt tái mét đến thăm. Cô ấy bình tĩnh mở miệng hỏi tôi.

Đổi không?

Đổi cái gì?

Tôi nghe nói nhà cô có người khóc tang, nhà tôi cũng vừa có người chết.

Ai vậy?

Mẹ tôi, chết vì tiêu chảy.

Không đổi.

Ồ.

Sáng hôm sau.

Chúng tôi thầm lặng trao đổi thi thể của mẹ ruột.

21.

Mẹ tôi mất rồi, máu của bà đổi lấy được nhiều tiền.

Tôi mang theo một bọc tiền giấy tìm lang trung, ông ta cười. Ông ta dịu dàng dạy tôi: "Bình Bình, tiền không còn giá trị nữa."

Bởi vì cung điện phát ra quá nhiều tiền, tiền không còn giá trị. Tôi ngây người hỏi ông ta: "Thưa ngài, vậy cái gì còn giá trị?"

Ông ta hỏi tôi: "Con thật sự muốn thuốc chứ?"

Tôi gật đầu: "Con muốn, con thực sự muốn."

Ông ta nói: "Vậy ta sẽ cho con."

Ông ta ném gói thuốc đã buộc chặt xuống dưới gầm giường. Tôi đành phải quay người lại, cúi xuống nhìn dưới gầm giường. Một bàn tay vén lên chiếc váy rách tả tơi và bẩn thỉu của tôi.

Tôi không rơi lệ, chỉ nghĩ, giờ cha đã có thuốc rồi.

22

Cha tôi đã uống thuốc mấy ngày liền. Nhưng quá muộn, ông ấy vẫn qua đời. Tôi mất tất cả, tôi không còn gì cả.

Giang Miểu ôm chặt lấy tôi, khuôn mặt chúng tôi chưa bao giờ gần nhau đến thế. Anh ấy biết tôi hơi điên rồi, nhưng vẫn muốn tôi tin rằng những điều tốt sẽ được đền đáp.

Anh ấy nói: "Bình Bình đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ bảo vệ em, em sẽ không chết đâu."

Anh ấy nói: "Mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi, tướng quân sẽ trở về kinh thành, ông ấy không thể ngồi yên không quan tâm được."

Anh ấy nói: "Chờ khi tướng quân gϊếŧ hết kẻ xấu rồi, anh sẽ đưa em đi ăn đậu phụ, được không?"

Tôi ôm chặt lấy anh, giống như người sắp chết đuối bám vào chiếc phao cuối cùng. Tôi nói, "Giang Miểu, đừng bỏ rơi em, em sợ lắm, em sợ lắm."

Giang Miểu cúi đầu muốn hôn tôi, tôi quay đầu đi, tôi quá bẩn thỉu. Anh ấy giữ lại khuôn mặt tôi: "Bình Bình, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em."

Trước cái chết, tình yêu là thứ xa xỉ. Nhưng chúng tôi vẫn yêu nhau một cách tầm thường.

23.

Công việc của Giang Miểu là canh gác cổng lớn, anh rất giỏi trong việc bảo vệ mọi người. Cho nên, khi tướng quân lãnh đạo binh lính nổi loạn, anh là người chịu đựng đầu tiên.

Cuộc nổi dậy diễn ra cực kỳ đột ngột, không hề có bất kỳ tin tức trước nào, vị tướng quân luôn trung thành và dũng cảm bỗng nhiên nổi loạn.

Không chỉ riêng Hoàng đế, mà cả Giang Miểu, tôi, và mọi người dân, ai ai cũng cảm thấy bàng hoàng trước sự biến đổi này trong cung đình.

Nghe nói là tướng quân phát hiện ra mối quan hệ bí mật giữa Hoàng đế và Đại công chúa. Nhà vua đã cưới người bạn thân thuở nhỏ của tướng quân làm quý phi nhưng không trân trọng cô ấy. Tướng quân làm phản vì mỹ nhân trong tim.

Thật không ngờ rằng một hành động đẫm máu như thế lại bắt nguồn từ một chuyện tình cảm, thật là trẻ con quá đấy, tướng quân.

Chạy, mọi người đều đang chạy ra ngoài, chỉ có mình tôi đang chạy đua về phía cửa cung, tôi muốn tìm Giang Miểu.

Giang Miểu đã bị hàng ngàn quân lính giẫm đạp cho tới khi dẹp lép, mặt đất dẫn vào cung chứa đầy hình hài yếu ớt của anh. Bộ xương của anh đã bị giẫm nát thành bột mịn, vì thế anh đành phải hóa thành một tấm da người rộng lớn.

Anh đã chết đi như vậy, một cách lặng lẽ.

24.

Anh ấy qua đời, cứ như là hạt đậu trong chậu làm đậu hủ thiếu mất một hạt, không có gì to tát cả. Chẳng ai quan tâm, có người còn khạc nhổ về phía anh ta và mắng, "Phỉ! Tay sai của lũ chó hoàng đế!"

Anh không phải, anh chẳng hề, anh chỉ muốn kiếm chén cháo nuôi thân, anh muốn trở thành anh hùng cơ mà.

Tôi ngơ ngác nhìn những kẻ khinh bỉ đó. Tại sao họ căm ghét tội ác như vậy, nhưng lại không dám chống lại sự áp bức của quan huyện.

Bởi vì họ không biết xấu hổ, hèn nhát, ti tiện, nên họ mới sống sót.

Giang Miểu dịu dàng, dũng cảm, và luôn cố gắng tiến lên, tại sao không thể sống! Chúng tôi chỉ là người bình thường và nghèo khổ, tại sao chúng tôi lại không thể sống.

Tôi kéo lê xác Giang Miểu, anh ấy mềm oặt. Giang Miểu, anh chính là một khối đậu hủ tốt bụng