Chương 1

Phố Trường An là một con phố rất dài. Khi tướng quân xuất chinh, quý phi nhập cung, và cả việc tôi đi mua đậu phụ, đều phải qua con đường lát đá xanh bằng phẳng này.

Người kể chuyện ở quán rượu thường nói "làm tròn" cho dễ. Vậy nên, làm tròn lên, tôi cùng với tướng quân, quý phi chẳng phải cũng là những người trên một con đường sao? Dù mọi người hay gọi tôi là Bình Bình, tiếng tăm có vẻ bình thường nhưng chắc hẳn tôi không phải là một cô gái tầm thường.

Tôi rất kiên định và tin rằng mình là một người khác biệt, dù rằng tôi sinh ra trong một gia đình rất đỗi bình thường.

Gia đình bình thường thì đã sao chứ. Trong sách truyện, trên sân khấu kịch, hay người ta kể chuyện không phải đều bắt đầu như thế này sao. Chẳng hạn như, có một cô gái xuất thân từ một gia đình bình thường, một ngày nào đó, cô đã cứu vua và cuộc đời cô thay đổi. Hoặc như, có một cô gái từ một gia đình bình thường, một ngày nào đó, cô làm nhiều việc thiện và đời cô đổi khác. Hoặc nữa, có một cô gái từ một gia đình bình thường, một ngày nào đó, cô lên kinh thành tìm người thân và cuộc đời sang trang mới. Nói tóm lại, tôi tin rằng mình chính là người ngoại lệ, là cô gái nhỏ của một gia đình bình thường nhưng không hề tầm thường.

02.

Người kể chuyện trong quán rượu cũng nói: "Dùng đồng làm gương, bạn có thể chỉnh trang y phục; dùng người làm gương, bạn có thể nhận ra được điểm mạnh và yếu của mình."

Để chứng minh bản thân mình không phải người bình thường, tôi thường xuyên tự ngắm mình. Tôi thích nhìn kỹ hình ảnh của mình trong gương, cũng như trong mắt người khác.

Tôi là người hiền lành, có chút xinh đẹp, chỉ là hơi nhút nhát, nhưng điều này chắc chắn không ảnh hưởng xấu đến viễn cảnh "phất lên như diều gặp gió" trong tương lai.

Tuổi thơ của tôi bình yên đến vậy, chỉ bởi vì tôi chưa gặp phải "ngày ấy" - cái ngày làm thay đổi tất cả mọi thứ.

Vậy nên, ở tuổi lên 10, tôi kiên trì tìm cách thúc đẩy "ngày ấy" sớm đến. Tôi đã cứu một con chó bị què, nhưng rất tiếc nó không hóa thành chàng trai đẹp trai quyến rũ, mà thực sự chỉ là một con chó vàng biết vẫy đuôi.

Tôi đã cho kẻ ăn xin đồng xu, nhưng anh ta không đưa cho tôi bí kíp nào cả, thực sự chỉ là một người ăn xin ở chợ xin tiền.

Tôi đã dùng hết trí tưởng tượng, để đảm bảo mình không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội phiêu lưu kỳ diệu nào, nhưng hiệu quả không cao.

Cuối cùng, tôi lại mang ghế ra, cùng với con chó vàng què chân tên Đại Hoàng, ngồi trước cửa nhà chờ đợi trong vô vọng.

03.

Tôi chờ đợi mãi, chờ cho đến khi mùa đông giá lạnh ập đến Trường An. Mẹ tôi hỏi: "Bình Bình, con đang chờ cái gì vậy?"

Tôi trả lời: "Mẹ ơi, con đang chờ người cha giàu có đến đón con."

Mẹ tôi tức giận đến nỗi sắp nổ tung, bắt tôi dựa vào tường đứng cho ngay ngắn, để mẹ "cho một trận mà xem."

Tôi chạy từ đầu phố đến cuối phố, vừa chạy vừa khóc lóc, chui vào nhà của Giang Miểu. Mẹ tôi kêu tôi ra, nhưng tôi không dám. Thằng bé Giang Miểu này thật sự rất nghĩa khí, chân không chạy ra đồng gọi cha tôi đến cứu tôi.

Cha tôi xắn ống quần lên cao, mắt cá chân còn dính bùn, ông ấy tính tình thật tốt, nói với mẹ tôi: "Thôi mà."

Gia đình ba người chúng tôi trở về ngôi nhà bé nhỏ của mình. Cha tôi vẫn đang khuyên mẹ: "Thôi mà, trẻ con nói bậy mà."

Ông ấy làm mặt quỷ để chọc mẹ tôi cười, mẹ tôi lấy lại tinh thần cười toe toét, giả vờ giận dỗi đánh ông ấy, rồi lại gắp cho chúng tôi vài miếng dưa chuột xào.

Tôi thật ra không thích ăn dưa chuột, nhưng mấy năm này mùa màng không tốt, có dưa chuột mà không ăn thì mới là kẻ ngốc.