Chương 9: Bắt kẻ thông da^ʍ
Từ lúc trở về Tướng phủ, Phó Nghiên cũng chưa từng bước chân ra khỏi cửa chính Tướng phủ d[dlqd.
Bởi vì lúc đi ra ngoài, phố lớn ngõ nhỏ cực kỳ náo nhiệt, không biết là gà trống gà mẹ nhà nào đã truyền chuyện trong tướng phủ ra bên ngoài. Ở trên đường, nàng dễ dàng nghe thấy những lời bàn tán về hai lần trốn hôn của mình, có người nói nàng cùng nhân tình của mình đào hôn lần nữa, cũng có người nói nàng một lòng yêu thương Trương Dương, nhưng lại đáng thương cho nàng, trong đêm tân hôn Trương Dương đã chạy trốn với nữ tử khác, có người nói hắn mang theo nam sủng chạy trốn......
Nói tóm lại, lời đồn thì có ngàn vạn, nhưng không có người nào biết chân tướng sự việc.
Mặc dù không có ai biết sự thật ra sao, nhưng khi nghe thấy mình trở thành chủ đề bàn tán của dân chúng, cho dù Phó Nghiên có mặt dày đi nữa cũng cảm thấy khó chịu. Vậy nên nàng quyết định ngoan ngoãn ở trong phủ, mới là thượng sách.
Khi nàng có muôn ngàn lý do không muốn ra ngoài, ông trời lại càng muốn trêu nàng, cho nàng một lý do xuất phủ, nàng muốn phản kháng cũng vô ích.
Thiên thời địa lợi nhân hòa đã đủ, sư phụ sai Tiểu Tứ tới phủ truyền lời, bảo nàng đến Bách Nhân Đường một chuyến, lấy lý do sư thúc Huệ Phẩm đã gọi sư phụ lên núi có chuyện quan trọng. Sư phụ không yên lòng sư nương, bảo nàng đến chăm sóc.
Hơn thế nữa, sư nương chính là người nàng kính trọng nhất. Thân là nữ nhi của giáo chủ Ngũ Độc giáo, sư nương có tình cảm với sư phụ nhưng Ngũ Độc giáo lại có mối thâm thù với Nam Sơn. Giáo chủ muốn bắt sư nương về đồng thời cũng muốn gϊếŧ sư phụ, sư nương vì cứu sư phụ nên trúng độc lạ trên thiên hạ không có thuốc nào chữa được, sư phụ dùng hết sở học cả đời của mình bảo vệ sinh mệnh của sư nương, cuối cùng biến sư nương thành Hoạt Tử Nhân (người thực vật).
Mỗi lần đi bắt mạch cho sư nương, Phó Nghiên đều giả nam trang, mặc dù không ai nhận ra nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy khi đi trên đường, mọi người luôn liếc nhìn mình. Phó Nghiên càng hy vọng sư phụ mau trở về giải cứu nàng.
“Nghiên Nghiên, muội thấy vòng tay của tỷ thế nào?”
Tối hôm đó, lão nhân gia Lộ Lộ thế nhưng đến phòng Phó Nghiên tìm nàng.
Lại nói, kể từ khi tỷ tỷ và Vương Nham nhận thức lẫn nhau thì tỷ thường bỏ rơi Phó Nghiên, nhìn hai người đó chìm đắm trong yêu đương, Phó Nghiên lại phải nữa nam nữa nữ chạy loạn. Ai, nhân sinh của con người thật quá khác nhau.
Phó Nghiên ngẩng đầu nhìn Mạc Lộ, rồi nhìn vòng tay: “Không tệ, hắn đưa sao?”
Lộ Lộ lắc đầu một cái: “Không phải, tỷ tự mua, còn mua một cái cho muội.”
“Coi như tỷ có lương tâm.” Phó Nghiên cười mắng Mạc Lộ đôi câu, “Muội còn tưởng rằng tỷ là người thấy sắc vong nghĩa rồi chứ.”
“Người nào thấy sắc vong nghĩa hả?” Nàng liếc Phó Nghiên một cái.
“......” Phó Nghiên không nói nữa.
“Đúng rồi, mấy ngày nữa là đến tiết nữ nhi rồi, muội chuẩn bị gì chưa?” Lộ Lộ không nói Phó Nghiên cũng quên mất.
Đến ngày tiết nữ nhi, nữ tử đều muốn cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa. Mấy ngày nay nàng đã phiền lắm rồi, còn phải chuẩn bị cho tiết nữ nhi nữa, thật là phiền toái. Việc này giống như là một người ăn xin dơ bẩn làm một chút việc biến mình thành người sạch sẽ thơm tho.
“Tỷ là người hữu tình, làm xong nghi thức tất nhiên là liền đi ra ngoài ước hẹn cầu xin nhân duyên, muội là người cô đơn lẻ loi, thật không biết nên như thế nào. Nghe nói, nhìn con nhện kết lưới cũng có thể cầu khéo tay, muội đi bắt con nhện tới chơi đùa chắc không khó gì.” Phó Nghiên cố tình làm ra vẻ mặt buồn rầu nhìn Mạc Lộ.
Sau khi bắt mạch xong cho sư nương, nàng lật hết mọi d[d[lqd ngóc ngách của tướng phủ cũng không nhìn thấy một con nhện nào, không khỏi cảm thán nha hoàn ma ma trong phủ thật không uổng công nuôi.
Mặc dù như vậy, Phó Nghiên là người có nghị lực kiên cường không nản chí, vì thế, nàng tìm trong bồn hoa bụi cỏ, nơi tường lồi lõm, đi vòng vo vài vòng, mới tìm được một con nhện to bằng móng tay, nói nàng không thất vọng đều là giả.
Vì tìm con nhện, Phó Nghiên đã mệt mỏi lại còn đau lưng, vì vậy, nàng tạm dừng tìm kiếm, trở về phòng ngủ đánh một giấc đến tối.
Đêm khuya, vắng người, trăng sáng.
Chắc do buổi chiều đã ngủ nhiều, nên đến lúc cần ngủ nàng lại không có tâm trạng ngủ.
Phó Nghiên tùy ý đọc một cuốn sách dược, chưa được bao lâu nàng liền thấy nhàm chám, liền mang mấy quyển thoại bản tử* lật xem. Nàng càng đọc càng tỉnh táo, vì vậy đọc một hơi hết cuốn sách.
*thoại bản tử: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này, tử chỉ người
Sách đã xem hết rồi, vẫn không ngủ được. Bất đắc dĩ nàng phải đứng dậy ra cửa, chuẩn bị đi dạo trong sân.
Trong sân cực kỳ an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của nàng cùng tiếng kêu nhỏ của ve sầu. Ánh trăng sáng trong chiếu xuống, ánh trăng trên đất như giọt nước thanh khiết trong suốt, bóng dáng cây tùng cây bách như loài tảo rêu đan xen trong nước.
Nàng chìm đắm trong ánh trăng, nhàn nhã tản bộ, hưởng thụ thời khắc yên tĩnh hiếm có này.
Tâm tình đang cao hứng.
Chợt xung quanh vang lên tiếng rên rĩ. Nàng thở dài, nghĩ thầm, nửa đêm rồi mà ai còn không ngủ chạy loạn bên ngoài, tâm tình nàng đang sôi trào, liền lần theo âm thanh đi tới.
Sách sách sách, sau lưng núi giả một nam một nữ quần áo xốc xếch, cọ sát lẫn nhau còn thở hổn hển, trong đêm trăng sáng như vậy, lại ở bên ngoài tằng tịu với nhau, đây vốn là chuyện khuê phòng, lại bị Phó Nghiên nhìn thấy hết.
Hơn nửa đêm nhìn thấy cảnh tượng bất nhã như vậy, nàng chỉ biết tự nhận mình xui xẻo, vốn định nhìn rõ diện mạo của hai người, nhưng nàng cách họ một cái hồ, với lại cho dù trăng sáng cũng thấy không rõ.
Nhìn nhiều sẽ đau mắt hột, nên nàng cũng không dám nhiều hơn nữa, quay người bước nhanh trở về phòng, đè xuống tò mò, đợi đến khi trời sáng nhất định phải bắt kẻ thông da^ʍ.
Phó Nghiên nói rõ ràng chuyện đêm qua cho Lộ Lộ nghe, tỷ ấy lại cười nói đây là chuyện tốt.
“Chuyện tốt? Đây là chuyện tốt gì chứ? Tỷ đang cầu nguyện muội bị đau mắt hột chứ gì? Nếu như muội bị đau mắt hột thật, muội cũng muốn lật hết tướng phủ tìm kẻ thông da^ʍ. Sau đó đem ra dìm l*иg heo!” Phó Nghiên khóc không ra nước mắt nhìn Lộ Lộ.
Vốn định truyền Vương bà tử, kêu bà ấy điều tra. Lâm Nhi lại đột nhiên quỳ xuống đất.
Phó Nghiên và Lộ Lộ kinh ngạc nhìn Lâm Nhi, nàng ta cúi đầu, run run rẩy rẩy nói: “Đêm qua...... Biểu tiểu thư...... Nhìn thấy là nô tỳ......”
Phó Nghiên cùng Lộ Lộ đều cảm thấy không thể tin nổi, Lâm Nhi luôn khéo léo xấu hổ lại có thể làm ra chuyện cẩu thả như vậy: “Lâm Nhi, ngươi phải biết rõ! Lời này không được nói lung tung.”
Kiếp trước Lâm Nhi chăm sóc nàng ra sao, nàng đương nhiên không quên, hôm nay, Lâm Nhi làm ra chuyện như vậy nàng đương nhiên sẽ không làm khó nàng ấy.
Lộ Lộ ở một bên tức giận nhai đi nhai lại Lâm Nhi phải làm gì không nên làm gì, nói Lâm Nhi nếu có lang tình thì nói thẳng ra cần gì phải như vậy, Lộ Lộ không ngừng nói, Lâm Nhi không ngừng khóc......
Phó Nghiên bị bọn họ ầm ỹ làm nàng nhức đầu phải mở miệng nói: “Chuyện này đừng nói ra ngoài, Lâm Nhi, ngươi dẫn nam nhân kia đến đây ta nhìn một chút, nếu thật là đáng tin, ta liền cho các ngươi một khoản bạc, xuất phủ thành gia thôi.”
Lâm Nhi nghe lời này, sụt sùi ngưng khóc, cuống quít dập đầu: “Tạ hai vị tiểu thư thành toàn, tạ hai vị tiểu thư thành toàn!”
Lâm Nhi, ân nghĩa kiếp trước, Phó Nghiên nàng chỉ có thể giúp ngươi tới đây, cuộc sống sau này còn tùy thuộc vào ngươi rồi, nàng khẽ gật đầu nói: “Nếu về sau gặp nạn, cứ tới tìm chúng ta, có thể giúp chúng ta liền giúp.”
Cuối cùng, từ việc bắt kẻ thông da^ʍ lại biến thành thành toàn cho người khác, Phó Nghiên sai Vương bà tử chọn một ngày thật tốt, cho Lâm Nhi xuất phủ lập gia đình.
Lâm Nhi nói, nàng ấy và nam tử kia đã quen biết hơn một năm, nếu nói như vậy, ở đời trước Lâm Nhi đã cùng thị vệ ước định nhân duyên, mà nàng ấy lại vì Phó Nghiên, ngàn dặm xa xôi đến Lâm châu chịu tội, Lâm Nhi ơi Lâm Nhi, tình nghĩa đời trước, kiếp này Phó Nghiên nàng cũng không báo hết nha.
“Nhện con, nhện con, nếu như ngươi có giỏi thì đi ra đây! Tỷ tỷ ta thề với trời, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngươi một sợi lông, đợi khi ta nhìn thấy ngươi kết lưới liền thả ngươi về.” Phó Nghiên ngồi một mình trên khóm hoa phiền muộn, lầm bầm lầu bầu.
“Lời thề của muội bọn chúng hiểu được thì tốt biết mấy. Ta nói muội đần, nhất định muội sẽ nguỵ biện cho coi.” Phó Nghiên nghe lời này nhất thời im lặng, chỉ cảm thấy hơi ảo não, nghe xong lời này nàng liền biết là Mạc Lãng đã tới, cũng chỉ có hắn mới có thể nói ra lời như vậy.
Nàng quay đầu dõi theo hắn: “Muội đã hết cách rồi, trên dưới Tướng phủ muội đều tìm một lần, nhưng vẫn không tìm được một con nhện vừa lòng.”
“Xem đi, muội thật đần mà.” Nói xong, hắn liền lôi kéo Phó Nghiên tới giai nhân của hắn ( không cần hoài nghi, con ngựa của hắn có mỹ danh là: “Giai nhân”)
Phó Nghiên ngồi phía sau nhăn nhó, Mạc Lãng nói hắn mang nàng đến ngọn núi Tiểu Ngọc. Trong nháy mắt Phó Nghiên chợt hiểu, trong núi nhất định có rất nhiều nhện.
Cưỡi giai nhân tiến vào rừng sâu trong đỉnh núi Tiểu Ngọc.
Xuống ngựa, Mạc Lãng tùy ý cột giai nhân ở một gốc cây, liền dẫn Phó Nghiên đi vào chỗ sâu trong rừng. Không biết đi được bao lâu, nàng liền tới trước cửa một sơn động.
Phó Nghiên mặt không được tự nhiên nhìn Mạc Lãng: “Đừng nói với muội, nhện ở trong này.” Vừa nghĩ đến bên trong vừa đen vừa ướt, hơn nữa bên trong còn có dơi, xà, mấy loài vật máu lạnh bò lút nhút làm người ta sởn tóc gáy, cả người nàng đều cảm giác không ổn rồi.
Mạc Lãng bày ra bộ dáng nói năng tùy tiện cười một tiếng: “Nếu không muội nghĩ sao?”
“.......”
Phó Nghiên yên lặng thật lâu không nói gì, thật ra thì không phải nàng sợ, nàng chỉ cảm thấy buồn nôn, ngộ nhỡ có một con gì đó rơi xuống người nàng, nàng nghĩ tới đây liền không khỏi rùng mình một cái. Được rồi, nàng thừa nhận nàng sợ.
“Đi thôi.” Nói xong Mạc Lãng liền dắt tay Phó Nghiên đi vào bên trong.
Nàng bất động tại chỗ......
“Thế nào?” Mạc Lãng không hiểu nhìn nàng.
Nàng vẫn bất động, không nói gì......
Phó Nghiên hiểu, người nọ là đang cố ý đấy! Biết rõ nàng sợ động vật âm lãnh, còn dẫn nàng vào bên trong.
“Không có việc gì, có ta ở đây. Sáng mai chính là tiết nữ nhi, nếu không có con nhện tới kết lưới, sẽ không may mắn.” Nói xong, hắn lại dắt nàng đi vào bên trong hang.
Thường ngày khi nói chuyện với hắn, hắn luôn trêu ghẹo Phó Nghiên, hôm nay lại là người an ủi dắt nàng vào, đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua Mạc Lãng khiến Phó Nghiên kinh ngạc.
Cho dù là như vậy, nỗi sợ vẫn còn, cho dù Mạc Lãng dịu dàng khuyên thế nào nàng cũng không chịu vào.
Phó Nghiên ngơ ngẩn nhìn Mạc Lãng, vẻ mặt không sao cả nói: “Điềm xấu thì điềm xấu, cùng lắm thì sau này muội làm ni cô, bầu bạn với Phật, vậy thì may mắn rồi, thần cũng không ngăn cản được quyết tâm của muội.”
Vừa dứt lời, Mạc Lãng liền gõ lên trán nàng cười mắng nói: “Nói chuyện cũng không suy nghĩ một chút, sao cô nương khuê tú như muội có thể nói ra lời như vậy.”
Còn chưa đợi nàng phản ứng, Phó Nghiên còn đang ão não vì bị hắn gõ trán, mà hắn đột nhiên vác Phó Nghiên trên vai, đi vào hang động.
Hắn bá vương ngạnh thượng cung như vậy, khiến nàng giật nảy mình, nghĩ tới bị hắn vác đi vào như vậy còn không bằng tự mình đi vào.
Kết quả là, nàng liền kêu thất thanh, bảo hắn bỏ mình xuống.
Mà hắn giống như không nghe thấy......
Nếu hắn muốn vác Phó Nghiên vào hang, thì thôi đi, chỉ là đầu của nàng chúi xuống đất, máu dồn tới não, bụng bị đè ép nên khó chịu vô cùng, vì thế nên Phó Nghiên mở miệng nói: “Nếu huynh thật muốn mang muội vào trong, huynh có thể đổi tư thế không? Cõng? Hoặc là ôm cũng được mà.”
Phó Nghiên vừa nói xong, ngược lại Mạc Lãng lập tức ngừng bước chân, nàng vốn cho rằng biểu ca sẽ buông nàng xuống, cõng nàng trên lưng......
Trong động rất là an tĩnh, trừ tiếng bước chân của Mạc Lãng cùng với tiếng hít thở của hai người bọn họ, chính là âm thanh “Sa sa” vang lên xung quanh, làm Phó Nghiên liên tưởng đến sinh vật nào ghê tởm đó, toàn thân nàng liền trở nên lạnh lẽo.
Đang chìm đắm trong nỗi sợ, Mạc Lãng lại buông lỏng tay ra, nàng kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh, vốn tưởng rằng mình sẽ ngã trên mặt đất, không ngờ, cái tay khác của biểu ca đang kéo Phó Nghiên không cho nàng trượt xuống, ách....... Thật không biết là nàng nhẹ vẫn là khí lực của hắn lớn đây?
“Có hộp không?” Mạc Lãng xoay đầu lại hỏi nàng.
“Làm gì?” Phó Nghiên không có kịp phản ứng.
“Bắt nhện à.” Lúc này nàng mới hiểu lời biểu ca nói, lấy ra từ trong l*иg ngực một cái hộp bạc rỗng khắc hoa, gấp gáp ra khỏi phủ nên trên người nàng chỉ có cái này, đây là cái hộp lần trước nàng dùng chứa thuốc mê, vừa đúng lúc dùng tới.
Mạc Lãng đặt nàng xuống, bỏ nhện vào hộp, nàng nhìn theo động tác của hắn nhìn thấy một con nhện to cỡ tách trà. Trong d[[dlqd nháy mắt, đủ loại cảm xúc sinh ra trong lòng nàng, thật không hổ là biểu ca.