Chương 11: Khảy đàn vấn tình
*vấn: hỏi
Cái gì gọi là thương tổn gân cốt động cốt trăm năm, chân này của nàng sợ là phải dưỡng thương thật tốt mới có thể khỏi hẳn rồi.
Ngày hôm đó, nàng đang chống gậy đi qua thư phòng của Mạc Lãng, nhiều ngày rồi không thấy hắn, thì ra hắn ở chỗ này tính toán sổ sách chất như núi. Phó Nghiên cẩn thận đi tới ngồi xuống một cái ghế trước bàn của hắn, không nói chuyện.
Qua hồi lâu Mạc Lãng mới ngẩng đầu liền thấy nàng, mờ mịt hỏi một câu: "Muội vào khi nào vậy?"
Phó Nghiên cười không nói gì, thuận tay cầm bánh ngọt trên bàn lên bỏ vào trong miệng hỏi ngược lại: "Huynh chưa ăn cơm trưa sao? Sao trên bàn chỉ có điểm tâm, bây giờ cũng gần tới hoàng hôn rồi."
Mạc Lãng cúi đầu nhìn sổ sách: "Không vội."
"Ừ, vậy huynh tiếp tục làm việc đi." Nói xong, Phó Nghiên lại đưa bánh ngọt vào trong miệng.
Mặc dù đã là cuối tháng, đã đến lúc làm sổ sách, nhưng bình thường cũng không thấy hắn vội vàng như vậy. Nói thật, đây là lần đầu tiên nàng thấy Mạc Lãng nghiêm túc làm việc.
Phó Nghiên cười trêu ghẹo hắn: "Bình thường huynh không tính sổ sách, tốc độ làm việc không nhanh nên mới quên ăn chứ gì."
Mạc Lãng vẫn vội vàng, không nói lời nào. Hắn không nói lời nào, Phó Nghiên cũng không nói chuyện, tiếp tục ăn bánh ngọt.
Khay bánh ngọt bị Phó Nghiên hóa thành hư không nuốt vào bụng, thỉnh thoảng còn nấc cục.
Mạc Lãng cúi đầu mở miệng: "Uống nước."
Phó Nghiên nhìn Mạc Lãng lại nhìn ly trà, rót cho mình một tách trà rồi uống hết.
"Muội cũng chưa ăn cơm trưa." Lần này Mạc Lãng dừng tay lại, cười như không cười nhìn cô.
"Gần đây muội thường hay đói bụng." Phó Nghiên ngược lại đáp sảng khoái.
Mạc Lãng đi tới trước bàn trà, nhìn Phó Nghiên: "Muội ăn hết d[dl[qd đồ của ta rồi, ta biết ăn cái gì đây?"
Phó Nghiên sững sờ, không phải hắn nói hắn không rảnh ăn sao? Tại sao lại muốn ăn: "Huynh làm xong rồi sao?"
"Xong rồi."
". . . . . ."
"Muội ăn xong, muội làm đồ ăn cho huynh ăn đi." Khuôn mặt Mạc Lãng bình tĩnh như gương.
Mạc Lãng nói lời này khiến Phó Nghiên sợ hết hồn, bảo nàng làm, củi gạo dầu muối nàng còn chưa phân rõ, còn phải xuống bếp nấu cơm? Hắn là đang muốn lấy mạng nàng sao.
Mạc Lãng thấy vẻ mặt này của nàng, nở nụ cười. Phó Nghiên càng lúc càng rối rắm, sau một hồi lâu hắn mới cười nói: "Chọc nàng thôi, nhìn nét mặt của nàng kìa."
Trong lòng Phó Nghiên ão não, quát lên: "Mạc Lãng!"
"Xinh đẹp không?" Trong lúc nàng lơ đãng, Mạc Lãng móc ra một dây chuyền ngọc lưu ly hoa nhài ngũ sắc tinh xảo.
Năm ngoái ở sức ngọc phường nàng rất ưng ý dây chuyền này, đáng tiếc lúc ấy không mang đủ bạc, ngày hôm sau trở lại thì dây chuyền đã bị bán ra ngoài. Lúc trở về Tướng phủ nàng nhắc tới nó mấy ngày, lại cảm thán hết một tháng.
Không ngờ, hôm nay nó lại nằm trong tay Mạc Lãng.
Phó Nghiên rất vui vẻ hỏi: "Cho muội sao?"
Mạc Lãng lại nói: "Cũng không phải, cũng không phải."
Vẻ mặt này không khiến Phó Nghiên nhớ tới Bạch Dự, vẻ mặt của hai người giống nhau như đúc, kinh nghiệm đúc kết cho nàng biết, chắc chắn phía sau không có chuyện gì tốt.
"Tục ngữ có câu, có qua có lại mới toại lòng nhau, huynh cho muội cái này, muội có nên bày tỏ một chút không?" Mạc Lãng nói là cho, nhưng nàng cảm thấy này là đổi mới đúng.
Phó Nghiên đờ đẫn nhìn hắn, không nói.
"Muội đánh đàn cho huynh nghe, huynh liền cho muội." Mạc Lãng cười nói.
Đánh đàn? Mạc Lãng không nói thì Phó Nghiên sẽ quên mất nàng còn có bản lãnh này rồi. Kiếp trước đến lâm châu, nàng cũng không có chạm qua dây đàn, chớ nói chi là đời này, nếu nàng cầm đàn lần nữa, cho dù là vỗ về chơi đùa thôi, nhưng sợ là chính nàng cũng không có cách nắm chắc. Đều nói ba ngày không luyện tập thì cứng tay, nói chi nàng là ba năm không đàn.
"À?" Phó Nghiên vẫn cảm thấy khó tin, tuy biết rằng trong ngày thường Mạc Lãng thường chọc ghẹo người, nhưng mà đừng có đày đọa người như vậy nha.
Phó Nghiên nhìn dây chuyền kia, không muốn mất đi lần nữa, dù sao nàng cũng hiểu Mạc Lãng, hắn làm việc nói được là làm được, hắn nói không cho, dù là hắn ném cũng không cho.
Phó Nghiên cắn răng khạc ra hai chữ: "Được rồi."
Sau khi mất hai canh giờ lục tung, lật tủ mở hòm, rốt cuộc, Phó Nghiên đã tìm được đàn Trần Phong khắc hoa ngô đồng của mình.
"Chậc chậc, khó có được, khó có được! Cổ cầm Trần Phong ngàn năm lại được ra mắt tại tướng phủ trong tay Phó Nghiên nhà ta nha!" Mạc Lộ ở một bên giễu cợt nàng, Phó Nghiên cũng không để ý tới nàng, phân phó Lâm Nhi lau sạch sẽ cổ cầm.
Cầm đã tìm được, nhưng còn phải tìm cầm phổ, nhưng vấn đề là tìm không thấy nha.
Bất đắc dĩ nàng quyết định đánh khúc《 Tử Trúc dẫn 》nàng d[d[lqd còn nhớ mơ hồ, nhớ khi còn bé Nghiên Nghiên bắt đầu học đàn thì học đánh khúc đầu tiên, lúc ấy nàng muốn đánh cho Mạc Lãng nghe, nhưng vẫn luôn không có thời gian cũng không có dũng khí đánh ra cho hắn nghe.
Khúc này tuy không nổi danh nam bắc, nhưng lại nói lên tiểu nhi nữ lưỡng tình tương duyệt, không ngờ đã qua nhiều năm, nàng đã quên ý nguyện năm đó của mình, trong lúc vô tình lại có cơ hội, đúng lúc trong đầu nàng chỉ có một khúc đơn giản này.
Có lẽ đây chính là ý trời đi!
Trong vườn, an tĩnh như đêm đó Phó Nghiên bắt gặp Lâm Nhi, bất đồng duy nhất là có thêm tiếng đàn.
Tiếng đàn như tố, chậm rãi kí©h thí©ɧ dây đàn; tiếng đàn như thác nước, du du dương dương. . . . . .
Xuyên qua tường viện hành lang nặng nề, giống như quay trở lại mười năm trước mưa dầm rối rít, vũ đả ba tiêu (âm trầm ngọt ngào). Đó là hình ảnh "Chàng cưỡi ngựa trúc lại, quanh giường tung mơ chua"
lúc ban đầu, cười dịu dàng, trong lúc chơi đùa, dần dần nảy sinh hình ảnh.
Hình ảnh trước mắt càng rõ ràng hơn.
Tiếng đàn như tình, chậm rãi kí©h thí©ɧ dây đàn; tiếng đàn như gió, phiêu phiêu đãng đãng. . . . . .
Gió hè thổi qua, tiếng đàn nhộn nhạo, ti ti theo gió mát, bay qua núi dốc, bay qua hồ trong như gương, bay qua hạ hoa đầy sân, bay qua không mang theo một tia nhân tình vị Kiểu Nguyệt cùng Thanh Vân, cuối cùng dừng lại ở "Nguyện được lòng một người, bạc đầu chẳng xa nhau".
Tiếng đàn chấm dứt.
Hai má của Phó Nghiên ửng hồng như máu, Mạc Lãng mặc một bộ áo lam đứng ở trước rừng trúc.
Nhìn nhau không nói gì.
Mạc Lãng đi tới trước mặt Phó Nghiên móc ra dây chuyền lưu ly kia, đeo vào trên cổ nàng: "Dây chuyền, quả thật rất hợp với muội."
Nghiên Nghiên không nói, vốn là trong lòng đã nghĩ sẽ nói gì, lời đến khóe miệng lại bị nuốt xuống, nếu có thể vạch trần, đã sớm vạch trần, ở trong lòng có thể lưu lại ký ức tốt đẹp cũng tốt, dù sao cũng hơn cuối cùng tan biến thành hư vô.
Không nói sẽ có hối hận không?
Phó Nghiên nhìn quanh bốn phía, không có bóng người, không biết Lộ Lộ đã rời đi lúc nào, ngay cả Lâm Nhi cũng không có, trong vườn chỉ còn hai người bọn họ.
Mạc Lãng ghét bỏ bộ dáng đi bộ khập khễnh của nàng, dứt khoát sảng khoái ôm lấy Phó Nghiên, mang nàng trở lại phòng.
Vốn tưởng rằng trở lại trong phòng sẽ có nha hoàn, kết quả là nửa cái bóng người cũng không có. Này nhất định là do Lộ Lộ giở trò quỷ.
Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ. Mạc Lãng không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa làm hoán dược sư, hoán dược giúp Phó Nghiên.
Dọc theo đường đi, Nghiên Nghiên luôn tự hỏi mình, không nói sẽ hối hận không?
Cho đến lúc đêm khuya yên tĩnh, ánh nến bị gió thổi lắc lắc, thỉnh thoảng sáng tắt nhưng vẫn có thể thấy được, Mạc Lãng đang cẩn thận vì nàng hoán dược, lúc nàng mới ra đáp án: không thể để cho mình hối hận!
"Mạc Lãng." Phó Nghiên cẩn thận gọi.
"Hả?" Mạc Lãng cất giọng hỏi.
"Huynh có biết muội vẫn thích huynh không?" Phó Nghiên nói ra lời này thì khuôn mặt đã đỏ như nhỏ ra máu.
Mạc Lãng dừng tay một chút, trong phút chốc phản ứng lại, cúi đầu tiếp tục bôi thuốc: "Biết."
Nếu đã nói ra khỏi miệng, dĩ nhiên là muốn hỏi rõ ràng, cho nên Phó Nghiên hỏi tiếp: "Sau đó thì sao"
Mạc Lãng bế nàng lên giường, sửa lại chăn cho nàng, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Sớm đi ngủ đi."
Tiếp đó tắt đèn, đi ra ngoài, sau đó? Cũng chưa có sau đó. . . . . .
Mưa dầm kéo dài, lại mở không ra chuối tây; Tố Hinh tái mỹ, chỉ là lại có hoa quỳnh xuất hiện; đợi đến một năm kia hoa đào nở rộ, nhìn d[d[lqd lại thanh mai trúc mã, bàn về hai điểm nghi ngờ nhỏ bé, ít nhất sẽ không hối hận!