Phùng di nương vốn đang lo lắng Tô Tử Mặc làm khó ả, lão phu nhân bỗng nhiên đến đây, ngược lại thấy không sợ, hài tử trong bụng chính là bùa hộ mệnh của ả, nhiều lắm bị trách cứ hai câu, vả lại ả nghe Tống Tuấn Kiệt nói mới dám động thủ, Tống Tuấn Kiệt là đại nam nhân chắc sẽ không đẩy hết tội cho ả, đang thấy đắc ý, chợt nghe Tống Tuấn Kiệt cười làm lành nói:”Một chút việc nhỏ sao lại kinh động lão phu nhân, Cần nhi mới vừa rồi chỉ là lỡ tay, cũng không phải thật muốn đánh biểu muội”.
Tống Tuấn Kiệt rõ ràng chính là trợn mắt nói dối, trên mặt Chung Minh còn nguyên dấu tay chưa tan mất.
Phùng di nương lại há hốc mồm, không lẽ mình bị Tống Tuấn Kiệt bán đứng?!
Xuân Lan chỉ nhìn thấy Phùng di nương đánh Chung Minh, chứ không biết nguyên do, cho nên lão phu nhân cùng Tống Văn Thục cũng không biết. Nhưng mà Phùng di nương vừa mới vào nhà đã dám động thủ với Chung Minh, nếu không phải có người làm chỗ dựa thì rõ là ăn gan hùm mật gấu, người này không là Tống Tuấn Kiệt thì còn ai, không nghĩ tới Tống Tuấn Kiệt lại đùn đẩy, lão phu nhân hận mắng trong lòng, thật là cái thứ ngã theo chiều gió! Cũng không quên trách Mã Nguyệt Nga, dạy Tống Tuấn Kiệt thành cái đồ nhát gan.
Cho dù Tống Tuấn Kiệt đảo lộn phải trái, đem đen nói thành trắng, bọn hạ nhân cũng không dám lắm miệng, chỉ đổ hết phân thối lên đầu Phùng di nương. Lúc này Phùng di nương mới hối hận không thôi trong lòng.
Tống Văn Thục chỉ có một nữ nhi bảo bối là Chung Minh, ngày thường không nỡ đánh không nỡ mắng, hiện tại tự dưng bị thϊếp của Tống Tuấn Kiệt làm nhục, tất nhiên nàng tức giận không chịu nổi nhưng còn e ngại mặt mũi lão phu nhân nên nhẫn nhịn không lên tiếng. Nàng muốn nhìn coi Tống gia xử lý chuyện này thế nào, nếu bất công, nàng lập tức mang Minh Nhi đi, miễn cho ở chỗ này bị người khi dễ. Kỳ thật cách dạy hài tử của Tống Văn Thục và Mã Nguyệt Nga không sai biệt lắm, đều bao che cho hài tử như nhau, khác biệt ở chỗ Tống Văn Thục tại Chung gia nói một là một không có hai, mà Mã Nguyệt Nga tuy là tức phụ Tống gia nhưng không có địa vị gì, cho nên tính cách Chung Minh cùng Tống Tuấn Kiệt mới cách nhau một trời một vực, một người kiêu căng ngạo mạn, một người yếu đuối bất tài.
Lão phu nhân cũng xác thực khó xử, bà không thích Phùng di nương, nhưng không thể không để ý cốt nhục trong bụng Phùng di nương. Bà còn muốn được nhìn thấy tằng tôn trước khi vào quan tài, để xuống dưới kia còn mặt mũi với Tống gia liệt tổ liệt tông, trước hỏi:”Tại sao mà động thủ?”
Người là Phùng di nương đánh, Tống Tuấn Kiệt phủi sạch trách nhiệm bản thân, Phùng di nương rơi vào thế bí, suy tính coi mình nên nhận tội hay đẩy cho Tống Tuấn Kiệt.
Tô Tử Mặc vốn định ra mặt vì Chung Minh, lão phu nhân đã nhúng tay, nên trước hết cứ đứng ở một bên xem sao.
Lão phu nhân gõ cây trượng xuống đất, quát:”Nói mau!”
Phùng di nương nhìn quanh mình, giống như rơi giữa bầy hổ sói, người duy nhất có thể dựa vào là Tống Tuấn Kiệt lại không để ý sống chết của ả, càng cảm thấy hối hận vì chọc nhầm ổ, chỉ sợ nói sai một câu sẽ bị đuổi ra ngoài. Ả sợ tới mức hai chân lạnh run, chậm chạp thăm dò nói:”Là gia để cho thϊếp giáo huấn biểu tiểu thư, thϊếp mới cả gan, cả gan….” Sợ tới không nói hết đầy đủ cả câu.
Tống Tuấn Kiệt tức giận trừng mắt nhìn ả một cái, Phùng di nương chỉ lo nhìn chằm chằm mũi chân của mình, hai người trốn tránh nhau, uy phong vừa rồi một chút cũng không tồn tại, ngay cả hạ nhân mà cả hai còn không dám nhìn tới.
Lão phu nhân hừ lạnh,”Luôn luôn có nguyên nhân chứ”.
Phùng di nương lại lạnh run nói:”Là biểu tiểu thư vô duyên vô cớ đánh thϊếp trước, còn nảy sinh ác ý muốn đuổi thϊếp ra ngoài, làm mất mặt mũi của gia, gia mới nổi giận”.
“Là như vậy sao?” Lão phu nhân nhìn về phía Chung Minh.
Chung Minh không thèm lên tiếng, khóe miệng cười lạnh.
Lão phu nhân bất đắc dĩ, đành hỏi tiếp Phùng di nương,”Nếu không phải ngươi nói mấy lời không nên nói, hoặc làm chuyện gì không nên làm thì đang êm đẹp sao Minh nhi lại đánh ngươi?”
Phùng di nương dùng thanh âm không lớn không nhỏ nói:”Chắc là thϊếp mang cốt nhục của gia, biểu tiểu thư nhìn mất hứng đi.” Nói cho cùng đều đổ là bởi vì Chung Minh ghen tị với ả.
Lão phu nhân dở khóc dở cười, nếu thật sự là như thế, bà sẽ thắp hương bái Phật đa tạ Bồ Tát phù hộ, trong lòng thầm đoán, Chung Minh không thích nhìn Phùng di nương thì có thể là sự thật, dù sao Chung Minh là thiên kim tiểu thư, Phùng di nương xuất thân nha hoàn, Trịnh di nương là yên hoa nữ tử, để cho các nàng cùng ngồi cùng ăn, thật rất ủy khuất Chung Minh. Có trách cũng trách Tống Tuấn Kiệt chẳng phân biệt được tốt xấu, đã có Tô Tử Mặc cùng Chung Minh, còn nơi nơi hái hoa ngắt cỏ, cứ thế bị hai nàng càng khinh thường. Theo lý Phùng di nương không có can đảm khıêυ khí©h Chung Minh, có lẽ thật là do Chung Minh nhìn không ưng Phùng di nương nên mới phát tính tình đại tiểu thư. Minh nhi không hé răng, chỉ sợ là nàng không có lý lẽ để nói. Bất quá cho dù như thế, Phùng di nương cũng không nên ra tay, Chung Minh mặc dù cũng là thϊếp, nhưng còn là ngoại tôn nữ của bà, là biểu tiểu thư Tống phủ, sao có thể để Phùng di nương nói đánh là đánh, lẽ ra hẳn nên trách phạt Phùng di nương nặng một chút, nhưng niệm tình hài tử trong bụng nàng, chỉ có thể thủ hạ lưu tình. Lão phu nhân liền nói với Phùng di nương:”Ta mặc kệ ngươi có trăm ngàn lý do gì thì ngươi cũng không nên đánh Minh nhi, ngươi hiện tại nhận lỗi với Minh nhi đi”.
Phùng di nương vẫn lo lắng đề phòng, sợ bị tàn nhẫn đuổi ra ngoài, không nghĩ tới chỉ là kêu ả xin lỗi Chung Minh, lập tức vui mừng, đi đến trước mặt Chung Minh, tính quỳ gối khom lưng, chợt nghe một tiếng:”Khoan đã”.
Chung Minh đang bất mãn trong lòng, lão phu nhân xử phạt không khỏi quá nhẹ tay, nghe khẩu khí tựa hồ còn tin lời Phùng di nương nói, cho là nàng cố tình gây sự, làm sao chịu được, đang nghĩ tự mình sẽ báo thù cái tát kia, nghe tiếng liền nhìn qua.
Người nói là Tô Tử Mặc, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nàng.
Tô Tử Mặc phân phó,”Xuân Lan, ngươi đi lấy gia pháp đến đây, Hạ Hà, ngươi đi chuẩn bị giấy và bút mực.” Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng rất chắc chắn.
Thanh Nhi ở ngay bên cạnh, Tô Tử Mặc không thèm dùng, Xuân Lan, Hạ Hà là nha đầu Tống phủ, lại là thị tì bên người lão phu nhân, Tô Tử Mặc không nói trước một tiếng đã trực tiếp dùng người của lão phu nhân, rõ ràng chính là điều khiển luôn cả phía trên lão phu nhân, đừng nói Xuân Lan, Hạ Hà, ngay cả lão phu nhân cũng không dự đoán được, sững sờ tại chỗ.
Xuân Lan, Hạ Hà không dám động chỉ nhìn lão phu nhân.
Tô Tử Mặc liếc nhìn các nàng một cái, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói:”Còn không mau đi”.
Xuân Lan, Hạ Hà đồng thời rùng mình, nào dám chần chờ, đều nghe theo lời Tô Tử Mặc nói, đi làm việc của mình.
Khi Tống lão gia tử còn trên đời, hậu viện là do lão phu nhân quản lý, Mã Nguyệt Nga gả vào Tống phủ mấy năm nay, chưa bao giờ dám trước mặt lão phu nhân lớn tiếng một câu. Mặc dù lão phu nhân giao việc quản gia cho Tô Tử Mặc nhưng thật ra cũng chỉ là bề ngoài, trên dưới Tống phủ ai chẳng biết lời lão phu nhân nói mới là tối cao, hiện tại Tô Tử Mặc ngang nhiên làm trái ý lão phu nhân, sai khiến người Tống gia trước mặt lão phu nhân, nhưng lại không một ai cảm thấy không ổn.
Lão phu nhân chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, cái gì cũng chưa nói, tuỳ ý Tô Tử Mặc.
Tống Văn Thục vốn không vừa lòng vì lão phu nhân thiên vị, làm qua loa cho xong chuyện Chung Minh bị đánh. Giờ Tô Tử Mặc đứng ra, chuyện này rất hợp ý nàng, trong lòng còn thầm khen Chung Minh thật tinh mắt, Tô Tử Mặc xác thực đáng giá để Chung Minh phó thác suốt đời hơn là Tống Tuấn Kiệt…
Phùng di nương còn tưởng rằng ả có thể thoát được việc này, đột nhiên nảy sinh biến cố, tâm lại bắt đầu không yên, lo sợ bất an.
Trong viện yên tĩnh không tiếng động, hồi lâu vẫn là Tống Tuấn Kiệt hỏi:”Ngươi muốn làm gì?”
Tô Tử Mặc không để ý hắn, đợi Xuân Lan, Hạ Hà chuẩn bị xong hết thảy, lúc này mới chậm rãi nói:”Phùng di nương, mặc dù ngươi vừa mới vào phủ, bất quá cũng đã là người Tống phủ, sẽ phải tuân theo quy tắc Tống phủ, ngươi làm sai phạm, ta phải phạt ngươi. Chuyện hôm nay, ấn theo gia quy, nên trọng đánh năm mươi trượng, thông cảm ngươi có mang, giảm bớt đi phân nửa, Xuân Lan Hạ Hà, đánh nàng hai mươi trượng cho ta”.
Phùng di nương lập tức sợ tới mức mặt mày thất sắc, liều mạng cầm lấy ống tay áo Tống Tuấn Kiệt, “Gia cứu ta”.
Dù Tống Tuấn Kiệt buồn bực Phùng di nương mới vừa rồi không làm việc theo ánh mắt của hắn, bất quá Tô Tử Mặc đòi xử theo gia pháp, đánh Phùng di nương, lỡ làm hỏng luôn hài tử trong bụng nàng thì nguy to, vội nói:”Cần nhi chẳng qua là nghe xong lời ta nói, mới tát Chung Minh một cái, tại sao phạm gia quy, ngươi đúng là chuyện bé xé ra to”.
“Vậy sao?” Tô Tử Mặc nhướng đôi mày thanh tú,”Gia quy điều thứ mười bảy, tiểu thϊếp không thể dĩ hạ phạm thượng*, làm sai phạt hai mươi trượng, Phùng di nương nhiều lần nói năng lỗ mãng với ta, thậm chí dùng ô ngôn uế ngữ** nhục mạ ta, hai mươi trượng này có nên phạt hay không?”
<*
người dưới/địa vị thấp mạo phạm người trên**những lời dơ bẩn>Tống Tuấn Kiệt không nói lời nào.
“Gia quy điều thứ mười tám, tiểu thϊếp không thể được cưng chiều mà kiêu ngạo, làm sai phạt ba mươi trượng, Phùng di nương chỉ mới vào cửa có hai ngày, ỷ được tướng công yêu chiều, không thèm thỉnh an chính thất, dám tát biểu tiểu thư, còn vô cớ trách phạt thị tì, ba mươi trượng này có nên đánh hay không?”
Tống Tuấn Kiệt vẫn không nói lời nào.
“Gia quy điều thứ hai mươi, tiểu thϊếp không thể uy hϊếp de doạ chủ tử, làm sai bị đuổi đi! Phùng di nương ở bên gối tướng công thổi gió* cái gì, còn cần ta gằn từng câu từng chữ thuật lại hay sao?” Tô Tử Mặc phất tay, Xuân Lan Hạ Hà đem bút viết giấy mực và cái bàn nâng đến trước mặt Tống Tuấn Kiệt.
<*
nói lời bêu xấu làm người khác rạn nứt tình cảm>Tống Tuấn Kiệt không hiểu chuyện gì.
Tô Tử Mặc thần sắc lạnh lùng,”Phùng di nương phạm cả ba điều, còn thỉnh tướng công viết xuống hưu thư, chờ trách phạt xong rồi, để cho nàng thu dọn đồ đạc ra khỏi phủ”.
Cả sân đầy người đều sợ hãi không thôi, mỗi một lời một câu của Tô Tử Mặc đều có đạo lý, làm cho người ta không thể phản bác, không nghĩ tới người ngày thường ôn nhu hiền hoà như Tô Tử Mặc, khi trở nên lãnh khốc* thật quá vô tình.
<*
lạnh lùng hà khắc>
Tô Tử Mặc kết tội Phùng di nương từ tội nhỏ đến tội lớn, người không biết tình huống chỉ cảm thấy Tô Tử Mặc xử phạt quá nặng, nhưng ai chứng kiến từ đầu đến cuối đều biết sở dĩ Tô Tử Mặc tức giận như thế là vì Phùng di nương dám đánh Chung Minh.
Tống Tuấn Kiệt ném bút qua một bên,”Cần nhi mang cốt nhục của ta, ta sẽ không từ nàng”.
Tô Tử Mặc cũng không giận dữ, thần sắc thản nhiên nói:”Ngươi không đuổi nàng, ta liền cùng ngươi hoà ly*”.
<*ly hôn>