Tống Văn Thục nghe thấy không đúng, hỏi:”Nói cái gì?”
Tô Tử Mặc hướng Chung Minh lắc đầu, ý bảo nàng không nên làm loạn, Chung Minh cũng nhất thời xúc động, nàng không muốn rời đi Tô Tử Mặc, mà giờ phút này rõ ràng là thời cơ tốt để thẳng thắn, đương nhiên nàng dám chắc nương nàng là kiểu người ái nữ chi tâm*, ngay cả cái chết nàng đều đã trải qua, chút vấn đề khó khăn này thì tính là cái gì.
<*
toàn tâm yêu thương con gái>Tô Tử Mặc nhìn đến thần sắc kiên định của Chung Minh, biết nàng đã quyết định chủ ý, không hiểu sao cảm thấy rất an tâm, Chung Minh dám làm dám chịu, quả thật không làm cho nàng thất vọng.
“Nương, Minh nhi nói, nhưng nương đừng cảm thấy kinh ngạc, lại càng không được tức giận”.
Tống Văn Thục thấy thần sắc các nàng khác thường, ẩn ẩn có chút bất an, ý niệm trong đầu lúc trước lại mạnh mẽ nảy lên, trầm giọng nói:”Con trước đừng lo ta giận hay không giận, con nói ra xem”.
Chung Minh hít sâu một hơi, nắm tay Tô Tử Mặc nói:”Người Minh nhi thích là Mặc tỷ tỷ”.
Dù trong lòng Tống Văn Thục đã có chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy khϊếp sợ không thôi,”Con nói bậy bạ gì đó!”
“Minh nhi không nói bậy, Minh nhi chính là thích Mặc tỷ tỷ, lúc trước gả làm thϊếp cho biểu ca, cũng là vì tiếp cận Mặc tỷ tỷ”.
Tống Văn Thục nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, dù Tô Tử Mặc cúi đầu không nói gì, nhưng vẻ mặt thể hiện cho nàng biết, lời Chung Minh nói không sai, chỉ là nàng vẫn không muốn tin tưởng, cô nương đang yên đang lành sao lại rơi vào loại tình yêu bất luân* này, có lẽ là do Chung Minh từ nhỏ đến lớn không có huynh đệ tỷ muội, lại cùng Tô Tử Mặc hợp ý nên mới sinh ra loại ảo giác này đi, ở trước Tô Tử Mặc cũng khó nói ra cái gì, chỉ nói:”Minh nhi, con đi theo ta”.
<*
trái với luân thường đạo lí>
Sau khi Tống Văn Thục rời khỏi, Chung Minh nói với Tô Tử Mặc:”Yên tâm đi, nương rất thương ta, ta sẽ thuyết phục được nương”.
Tô Tử Mặc đương nhiên tin tưởng nàng, cũng không quên dặn dò, “Từ từ nói chuyện với mẫu thân muội, không cần làm ồn ào to chuyện”.
Chung Minh đáp ứng nàng.
Tống Văn Thục tận tình khuyên bảo:”Minh nhi, ta biết con cùng Tử Mặc quan hệ rất tốt, ta cũng biết con thích nàng, chẳng qua tuổi con còn nhỏ, còn chưa biết rõ chuyện tình yêu, cái con gọi là thích, kỳ thật chỉ là tình cảm tỷ muội, là cảm tình tốt hơn so với hài tử khác mà thôi”.
Chung Minh đi qua nói thầm bên tai nàng, Tống Văn Thục lập tức đờ người tại chỗ.
Chung Minh cười đến vui sướиɠ,”Nương còn khi dễ Minh nhi là tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu nữa không?”
“Con, cả hai điên rồi!” Sắc mặt Tống Văn Thục trắng bệch,”Hoang đường, rất hoang đường !” Hoang đường quả thật khó có thể tin!
Chung Minh kéo cánh tay của nàng làm nũng,”Nương, Minh nhi cùng Mặc tỷ tỷ là lưỡng tình tương duyệt, Minh nhi thích nàng, nàng cũng thích Minh nhi, xin nương đừng chia rẽ chúng con”.
“Ta chia rẽ chỗ nào?” Tống Văn Thục suýt nữa giận đến ngất xỉu,”Con và Tử Mặc tự mình làm ra loại chuyện này…..còn đem ta trở thành người xấu phá vỡ uyên ương?”
Chung Minh bĩu môi nói:”Biểu ca là người thế nào, nương cũng nhìn thấy rõ ràng rồi đó, gặp một cái thích một cái, người nào cũng thu về trong phòng, thật sự là thối nát, nương nhẫn tâm nhìn Minh nhi bị hắn chà đạp sao? Mặc tỷ tỷ không có giống vậy, nàng là thiên kim Hầu gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành, toàn thân tất cả đều là ưu điểm, dù sao Minh nhi thích nàng, đời này đều phải ở cùng một chỗ với nàng, nếu nương không đáp ứng, Minh nhi chết cho nương xem!”
“Cho dù Tử Mặc tốt đẹp thì cũng là nữ nhân, còn là chính thất của biểu ca con, cả hai cùng một chỗ với nhau,” Tống Văn Thục giậm chân,”Cái này gọi là chuyện gì đây!”
Chung Minh hoàn toàn thất vọng:”Nữ nhân thì làm sao, không phải cũng sống qua những ngày tháng như người khác thôi sao, phụ thân chỉ có mỗi Minh nhi là nữ nhi, không lẽ lại để cho chúng con chết đói đầu đường?!”
“Ngoại tôn của ta thì sao?” Tống Văn Thục hoàn toàn khổ tâm hỏi, thật ra nàng không sợ người khác cười chê, trước hết chỉ nghĩ đến chuyện này.
Nguyên lai nương để ý cái này, Chung Minh cười,”Đừng nói Minh nhi không thân mật với biểu ca, cho dù thân mật với hắn, cũng sinh không ra hài tử”.
Tống Văn Thục sửng sốt, hỏi:”Tại sao chứ?”
Chung Minh nói lời chắc chắn:”Biểu ca không sinh được hài tử”.
“Làm sao con biết được?” Tống Văn Thục càng ngạc nhiên,”Chẳng lẽ hài tử trong bụng Phùng di nương không phải của biểu ca con?”
“Biểu ca còn tưởng có được bảo bối, kỳ thật nhặt lấy món hời của người khác rồi tưởng bở mà thôi.” Chung Minh càng cười đến vui vẻ ,”Đây là báo ứng, đáng đời hắn”.
Tống gia rốt cuộc là nhà nương Tống Văn Thục, chuyện liên quan huyết mạch không phải trò đùa, hỏi:”Con có chứng cớ gì không?”
Chung Minh ngửa ra hai tay,”Không có, chờ sau khi sinh hạ hài tử, nhìn hắn lớn lên có giống biểu ca hay không thì biết”.
Không có bằng chứng, Tống Văn Thục cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ, nói không chừng là Chung Minh ăn nói bừa bãi, vì mình và Tô Tử Mặc mà bịa ra lời nói dối, hừ nói:”Đừng có đem chuyện khác ra đánh trống lãng, trên đời này cũng không phải chỉ có một mình Tống Tuấn Kiệt là nam nhân, sau khi con rời đi nơi này, nương tuyển cho con một nam nhân gia giáo, sang năm có thể hạ sinh tiểu tử béo múp”.
“Nương a, sao nương nghe không hiểu lời Minh nhi nói, Minh nhi chỉ thích Mặc tỷ tỷ, cho dù nương đưa Minh nhi vào cung, lên làm hoàng hậu, Minh nhi cũng không nguyện ý!”.
“Con đúng là biết mơ tưởng”, Tống Văn Thục trừng mắt nhìn nàng,”Như con bây giờ còn muốn làm hoàng hậu hay sao? Có thể có nam nhân chịu con là may lắm rồi”. Chung Minh đã mất trong sạch, nhất định sẽ bị người ghét bỏ, trong lòng càng nghĩ càng giận, thật không biết tự ái mà! Nói Chung Minh, cũng là nói Tô Tử Mặc.
Chung Minh thuận theo lời của nàng nói:”Cho nên mới nói, vì cái gì Minh nhi phải ủy khuất chính mình gả cho một người ghét bỏ Minh nhi, sống phải lo nhìn sắc mặt người ta, mà không thể ở cùng người Minh nhi thích kia chứ?”
Tống Văn Thục nghẹn lời, Chung Minh rõ ràng là ngụy biện, lại tìm không được lời nào để phản bác,”Tốt, cho dù ta đáp ứng con, chúng ta tiểu môn tiểu hộ* không sợ bị người dị nghị, còn Tử Mặc thì sao? Tô Hầu gia không dễ nói chuyện như ta đi? Con đã quên lần trước Tô Hầu gia giận dữ bắt Tử Mặc quỳ châm trà nhận sai à, sao hắn có thể cho phép Tử Mặc làm ra loại chuyện hổ thẹn này được đây?”
<*
nhà nghèo cửa nhỏ>
Chung Minh tất nhiên có lo lắng, thở phì phì nói:”Con người kia bảo thủ, vì mặt mũi của mình mà đẩy Mặc tỷ tỷ vào hố lửa, lão căn bản là không xứng làm phụ thân người ta, cùng lắm thì Mặc tỷ tỷ đoạn tuyệt quan hệ cha con cùng lão!”
Tống Văn Thục:”……” nữ nhi của mình nói nghe thật dễ dàng, còn giúp Tô Tử Mặc đưa ra quyết định,”Đây là ý của Tử Mặc?”
Đương nhiên không phải, chỉ là ý tưởng của riêng nàng thôi, Chung Minh thở dài, xem ra con đường này nhất định gập ghềnh, vô luận như thế nào trước hết phải làm cho Tô Tử Mặc tự do đã rồi tính tiếp, dùng thanh âm cầu xin Tống Văn Thục: “Nương, nương nói với lão phu nhân đi, dù sao biểu ca có hai tiểu thϊếp rồi, đơn giản làm cho biểu ca từ hôn cả Minh nhi và Mặc tỷ tỷ đi”.
Tống Văn Thục không chút suy nghĩ liền cự tuyệt:”Con quá coi trọng nương của con rồi, ta không có bản lĩnh đó, người ta là cưới gả đàng hoàng, đại kiệu rạng rỡ vẻ vang nâng vào cửa, không giống như con vụиɠ ŧяộʍ chung thân, ngay cả một tiếng vang đều không có, dù sao cũng là tiểu thϊếp, có rời đi hay không cũng không ai biết”.
Chung Minh nói:”Không phải có cái gọi là thất xuất chi điều* sao? Cùng lắm thì Minh nhi đi nói cho biểu ca, nói Minh nhi đã thân mật cùng Mặc tỷ tỷ rồi, Mặc tỷ tỷ phạm vào thất xuất chi điều, biểu ca chắc chắn sẽ viết hưu thư”.Kiếp trước cũng là gài bẫy hãm hại Tô Tử Mặc cùng người khác tư thông, Tống Tuấn Kiệt mới một mạch viết xuống hưu thư.
<*
Bảy tội lỗi của nữ nhân để bị nhà chồng đuổi đi>
Tống Văn Thục cười lạnh,”Tử Mặc là tài nữ nổi danh kinh thành, con muốn quét mất sạch danh dự của nàng thì cứ việc đi nói”.
Chung Minh sửng sốt, lúc trước nàng sở dĩ tiếp cận Tô Tử Mặc, chính là muốn bù lại áy náy trong lòng, giờ nếu hại Tô Tử Mặc y như thế, thì có gì khác với kiếp trước đâu chứ?!l
Tống Văn Thục cũng bất quá chỉ nói nói mà thôi, làm sao dễ dàng tiếp nhận chuyện hai nàng, vốn là vì Tống Tuấn Kiệt mà tức giận, hiện tại Chung Minh làm ra chuyện càng hoang đường hơn, giận đến ngực phát đau, nhưng cũng không vội thúc giục Chung Minh thu dọn đồ rời đi, cục diện hỗn loạn như thế, không phải bỏ đi là có thể giải quyết, trước mặc kệ Chung Minh kiên quyết nói không phải Tô Tử Mặc thì không thể sống, nàng còn không biết Tô Tử Mặc có tâm tư gì, đừng nói là để một mình Chung Minh gánh hết trọng trách lên người đi, trong lòng suy tính, nói:”Minh nhi, con nghe ta ở yên trong phòng chờ đợi, ta đến tìm Tử Mặc nói vài lời”.
Chung Minh không muốn, bị Tống Văn Thục trừng mắt nhìn một cái, đành phải nói:”Nương đừng có làm khó Mặc tỷ tỷ”.
Tống Văn Thục phát giận,”Con còn chút tiền đồ nào không đây!” Nói xong đứng dậy, đi đến phòng Tô Tử Mặc.