Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia

Chương 35: Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Miểu đoàn người lẫn trong đám người, đem Định Viễn hầu phủ cả nhà cửu biệt trùng phùng kích động cảm hoài, cùng vây xem dân chúng quần tình ồn ào đều xem ở trong mắt.

Phất Lục, Lãm Hà cùng Xảo cô ba người đều là nước mắt rưng rưng, bị cảm xúc của những người bên cạnh lây nhiễm, mà cùng nhau hô to "Định Viễn hầu uy vũ" ! Ai đều chưa từng phát hiện, Tạ Miểu sắc mặt ngây ngốc, con mắt che đậy một tầng băng sương.

Nàng ngắm nhìn bốn phía, xem kỹ từng khuôn mặt đang vui vẻ, hưng phấn ở đây. Bọn họ nữ có nam có, trẻ có già có, đẹp có, xấu có... Bọn họ giờ phút này tâm tình không phải làm giả, là chân tâm thực lòng cho rằng, Định Viễn hầu là độc nhất vô nhị anh hùng, Định Viễn hầu phủ xứng đáng nhận được trên đời tốt nhất tiếng ca ngợi.

Nhưng là, trong những người này, có bao nhiêu người ở Định Viễn hầu phủ bị nói xấu, thì liền dễ dàng phản chiến tướng hướng? Trước kia đã từng ca ngợi bao nhiêu, thì lúc ấy những lời nói dơ bẩn phun ra lại ác liệt bấy nhiều.

Tàn tường đổ mọi người đẩy, giậu đổ thì bìm leo.

Đám Bách tính là ngây thơ, thuần phác, dễ dàng bị kẻ có tâm dẫn đường kích động. Đối với bọn hắn đến nói, hôm nay vì này hoan hô hò hét, ngày mai đối này thóa mạ vô sỉ, đều là cách để phát tiết cảm xúc dồi dào lúc nhàn hạ. Chẳng sợ ngày sau biết được sự thật chân tướng, nhiều nhất một khắc đồng hồ hối hận, bọn họ liền lại có thể hoả tốc gia nhập chính nghĩa nhất phương, lấy lẫm liệt thái độ, chiếm cứ đạo đức điểm cao, chỉ trích người khác ngu muội ác độc.

Hoàn toàn quên chính mình cũng từng là một thành viên trong đó.

Phật có ngũ giới: Không sát sinh; không ăn trộm; không tà da^ʍ; không uống rượu; không vọng ngữ.

Không nói lời ác, không nói lời lừa gạt.

Sống làm người, từ từ tu hành, lại có bao nhiêu người có thể tu được chân thân.

Tạ Miểu thu hồi ánh mắt, lại thong thả dừng ở trên người, định viễn hầu một nhà.

Kiếp trước nàng chỉ nghe nói Định Viễn hầu anh dũng sự tích, hiện giờ gặp mặt, mới biết như thế nào cao ngất dũng mãnh, khí độ bất phàm. Thời gian dài chinh chiến không có ở trên người ông ấy lưu lại thô bạo, ngược lại lắng đọng ra một loại hùng hậu vô song kiên cường dẻo dai. song tóc mai của ông ấy đã bạc trắng, nhưng trong mắt lại chứa nội liễm lại sắc bén ánh sáng, cường tráng khuôn mặt có năm tháng phất qua tang thương, càng nhiều lại là thời gian trao tặng trầm ổn.

Lại nhìn Định Viễn Hầu thế tử, tuổi khoảng 25, 26, anh tuấn trong sáng, thần thái phi dương, chính là chí khí ngút trời tuổi tác.

Mà Chu Niệm Nam tiêu sái lỗi lạc, Định Viễn Hầu phu nhân xu sắc tuyệt lệ, cả nhà này đứng chung ở một chỗ, thật sự xưng được là cảnh đẹp ý vui, ánh sáng diệu nhân.

Tạ Miểu nghĩ, nàng thật sự không tính là cái gì Thánh nhân, không thì trọng sinh trở về, nàng nhất định muốn vắt hết óc giúp mọi người thay đổi bi kịch. Nhưng nàng quá lười, chỉ muốn chăm sóc tốt chính mình một mẫu ba phần đất. Duy độc Định Viễn hầu phủ, trung liệt lại chịu khổ diệt môn Định Viễn hầu phủ...

Trung nghĩa chi môn, nên có hảo báo.

Phất Lục lại nhận được nhiệm vụ truyền tin, đồng dạng là thư gửi cho Nhị công tử, lúc này không hề đưa đi tin cục, mà là đưa tới Binh bộ chủ sự Phạm Nguyên Chính trong tay.

Phạm Nguyên Chính hạ nha môn về đến nhà, vừa thay đổi quan phục, liền nghe quản gia gõ cửa, bẩm báo rằng buổi chiều có phong thư đưa đến trong phủ, ghi rõ nhờ hắn chuyển giao cho Thôi gia Nhị công tử Thôi Mộ Lễ.

Phạm Nguyên Chính nghe vậy, trước là sửng sốt, tiếp theo giật mình.

Hắn là tiền bối của Thôi Mộ Lễ tại Quốc Tử Giám, Thôi Mộ Lễ xuất thân tự phụ, thiên tư hơn người, tài học xuất chúng. Mà hắn gia thế tương đối phổ thông, ngày thường theo khuôn phép cũ. Hai người gia thế không hợp, cũng nhìn qua không giống như sẽ có quan hệ gì, ai đều không thể nghĩ ra, bọn họ ngầm sẽ có lui tới, mà Phạm Nguyên Chính đã yên lặng giúp Thôi Mộ Lễ làm việc đã lâu.

Là ai phát hiện hắn cùng Thôi Mộ Lễ ở giữa kết giao?

Phạm Nguyên Chính cảm thấy thấp thỏm, ngay cả bữa tối đều không muốn ăn, vội vã cưỡi ngựa chạy tới Thôi phủ, từ cửa nhỏ tiến vào, từ người hầu dẫn đi Thôi Mộ Lễ thư phòng.

Phía sau bàn, Thôi Mộ Lễ tựa hồ vừa trở lại trong phủ, hắn thân mặc thiển đỏ ửng sắc cổ tròn quan phục, eo đeo đai vàng, càng hiển lộ ra hắn tuấn dung, khí phách.

Phạm Chính Nguyên chắp tay thi lễ, "Thôi đại nhân."

"Hiện giờ không có người ngoài, Chính Nguyên huynh không cần khách sáo." Thôi Mộ Lễ nâng tay thỉnh hắn ngồi xuống, khách khí nói: "Ngồi."

Phạm Chính Nguyên vén áo ngồi vào hắn đối diện, vội vàng khó nén mở miệng: "Ta có việc muốn cùng đệ nói."

Thôi Mộ Lễ cùng Phạm Chính Nguyên quen biết nhiều năm, khi nào gặp qua hắn như thế vội vàng xao động dáng vẻ? Hắn trong đầu nhanh chóng lướt qua vô số suy đoán, trên mặt lại bình tĩnh, hỏi: "Huynh đã dùng bữa tối chưa?"

Phạm Chính Nguyên từ trong tay áo cầm ra tấm khăn, lau lau mồ hôi hai bên má, "Chưa từng."

"Có chuyện gì, đợi dùng cơm xong lại nói."

Phạm Chính Nguyên im lặng, nhưng thấy Thôi Mộ Lễ bình thản ung dung dáng vẻ, không khỏi cũng tìm về vài phần trấn định.

Thôi phủ chuẩn bị bữa tối mười phần phong phú, Vịt om bầu, ốc xào, thăn bò nướng, tôm cuốn hồ điệp, cá sốt tương, còn có canh nấm đậu hũ.

Hương vị tất nhiên là ngon cực độ.

Dùng cơm xong, Kiều Mộc dâng lên hai ly trà xuân long tỉnh, Phạm Chính Nguyên ung dung thưởng thức trà, phát ra một tiếng thỏa mãn mà cảm thán: "Mộ Lễ thật là biết thưởng thức."

Thôi Mộ Lễ cười nói: "Người trước trồng cây người sau hái quả, đều là dính ánh sáng của tổ tiên."

Phạm Chính Nguyên trêu ghẹo: "Có thể đầu thai vào gia đình phú quý như thế này, cũng là một loại bản lĩnh.." Nói xong lại nghiêm sắc mặt, nghiêm túc nói: "Đệ cùng ta kết giao, chỉ sợ đã bị người phát hiện."

"A?" Thôi Mộ Lễ như cũ bình tĩnh, "Lời này từ đâu nói lên."



Phạm Chính Nguyên từ trong lòng lấy ra một phong thư, "Hôm nay có người đưa thư đến ta quý phủ, chỉ rõ muốn ta chuyển giao cho đệ."

Thư.

Thôi Mộ Lễ trong mắt có u quang chợt lóe lên, tiếp nhận phong thư, dùng ngón tay vuốt ve thô ráp mặt giấy, "Có rõ ràng là người phương nào đưa tin?"

"Hạ nhân bẩm báo, nói là một người trung niên nam tử đưa tới , ta sai người điều tra thân phận của hắn, là phụ cận một người bán hàng, khai rằng có một người thiếu niên dùng hai mươi đồng tiền nhờ hắn đưa thư."

Giống như đã từng quen biết kịch bản.

Thôi Mộ Lễ mở ra hơi có nếp uốn phong thư, không ra dự kiến nhìn đến xiêu xiêu vẹo vẹo năm cái chữ lớn.

Kính gửi Thôi Mộ Lễ.

Phạm Chính Nguyên hỏi: "Nếu như ta đã bị bại lộ, vậy những sự tình mà ta đang phụ trách cần kế hoạch lại lần nữa, không bằng ..."

Thôi Mộ Lễ nói: "huynh không cần lo ngại, tạm thời an tâm."

Phạm Chính Nguyên kinh ngạc, "Lời này giải thích thế nào?"

Thôi Mộ Lễ suy nghĩ mấy phần, lắc đầu nói: "Ta cũng không thể khẳng định, nhưng huynh không cần sốt ruột, có bất kỳ dị động ta sẽ trước tiên truyền tin cho huynh."

Phạm Chính Nguyên gặp Thôi Mộ Lễ trấn định tự nhiên, trong lòng không khỏi nói thầm: Tiểu tử này, sao vẫn luôn là Thái Sơn áp đỉnh đều mặt không đổi sắc bộ dáng, là đã lén uống thuốc an thần hay sao... Không khỏi lại châm chọc lên chính mình: Rõ ràng so với hắn lớn hơn ba tuổi, gặp được sự tình lại tự loạn trận cước, quả nhiên là xấu hổ, xấu hổ nha!

Sau khi Phạm Chính Nguyên rời đi, thư phòng yên tĩnh im lặng. Chỉ có tiếng nến thiêu đốt, thỉnh thoảng phát ra thanh tâm “tích táp”, đánh thức một phòng an bình.

Cửa sổ vừa hé, gió tây thổi qua làm ánh nến lung lay. Chiếu lên khuôn mặt anh tuấn góc cạnh như tuyệt tác được điêu khắc của Thôi Mộ Lễ, cũng làm cho hàng mi dài càng thêm rõ nét.

Hắn mở ra phong thư, lấy ra mỏng manh giấy viết thư.

Trên lá thư chỉ vẻn vẹn có tám chứ: Bắt đầu với Liêu, kết thúc với Trâu.

Đây là ý gì?

Hắn lặp đi lặp lại châm chước, cân nhắc những khả năng trong đó, cuối cùng suy đoán: Liêu cùng Trâu, rõ ràng là dòng họ, người kia là nghĩ cảnh báo hắn, có chuyện gì là bắt nguồn từ họ Liêu, kết thúc với họ Trâu sao?

Hắn tại trong đầu suy tư thật lâu, nhưng vẫn chưa tìm được những người nào có hai họ này, liên quan đến những vụ án mà hắn đã tiếp xúc gần đây. Nhưng mà hắn vốn không phải là loại người có thể lo sợ những thứ không đâu, không thể nghĩ ra, thì tạm thời gác qua một bên là được.

Hắn lại bắt đầu tinh tế kiểm tra chất giấy dùng để viết thư, khác với lần trước, lần này bút mực trang giấy đều là thứ phẩm, có thể suy đoán, đây là hành động cố ý của người viết thư.

Cũng có vài phần khôn khéo đấy.

Thôi Mộ Lễ im lặng cười một tiếng, chú ý tới trên giấy viết thư có hơi bị nhòe mực, tựa hồ là đã bị gấp gáp mà cất đi, ngay tại lúc chưa kịp hong khô mực.

Nhìn như vậy đến, người kia lại cũng là tính tình vội vàng, hấp tấp.

Kẻ này là ai? Là nam hay là nữ? Là địch là bạn? Như thế nào có thể biết được chuyện Định Viễn hầu phủ bị ám toán, lại như thế nào biết được Phạm Chính Nguyên cùng mình giao tình sâu đậm?

Liên tiếp nghi vấn tại trong đầu vòng quanh, Thôi Mộ Lễ chẳng những không kinh, ngược lại gợi lên hứng thú.

Vì tránh hắn truy tung, vậy mà vượt qua tin cục, trực tiếp đưa đến Phạm Chính Nguyên trong tay. Kẻ này tựa hồ hiểu rất rõ chính mình, hắn hoặc là đối thủ không thể khinh thường của mình, hoặc là một người mười phần thân cận với mình.

Nhưng mà lại nhìn lại hắn bình sinh, thì vẫn luôn bảo trì khoảng cách không xa không gần với người khác, ngay cả tổ phụ, phụ thân đều không biết những việc hắn đang ngầm làm.

Thôi Mộ Lễ chưa bao giờ đối người nào dâng lên nhiều lòng hiếu kỳ như vậy.

Kẻ này đến cùng là ai? Lại có gì mục đích?

Thôi Mộ Lễ một tay chống cằm, vẫn rơi vào trầm tư, không biết qua bao lâu, Trầm Dương gõ cửa, đưa lên một túi chứa thư, bẩm: "Công tử, đây là những ghi chép về biểu tiểu thư trong 5 ngày qua."

Đây là Trầm Dương tự chủ trương hành vi, Thôi Mộ Lễ không đưa ra bình luận, nhạt nói: "Để xuống đi."

Nhìn đến túi thư kia cũng khá xẹp, chắc chỉ có một phong thư, nghĩ đến cũng không có nội dung gì, Thôi Mộ Lễ không có rình coi người ham thích cổ quái, nên đem nó ném vào ngăn kéo chỗ sâu, quay đầu xử lý công vụ.

Chu Niệm Nam mã tràng bị tập kích một chuyện, trải qua hơn nửa tháng điều tra, manh mối dần dần rõ ràng.

Hai con Đài nguyên lang bị chứng thực là từ trong một cái gánh xiếc trộm chạy ra , kia gánh xiếc hàng năm trằn trọc các nơi, đi qua Tây Vực, la sát các loại dị vực quốc gia, có hai con Đài nguyên lang cũng không khó hiểu. Mà mã tràng kia bị tổn hại rào chắn, thì là bởi vì đoạn trước đó thời gian có lợn rừng lui tới, trong lúc vô tình mà bị hủy hoại.

Về phần vì sao sói đói chỉ tập trung tập kích Chu Niệm Nam? Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.



"Trùng hợp?" Chu Niệm Bắc giận dữ mà phản cười, dùng tay đập bàn một chưởng, chén trà nhất thời bị chấn mà rung động, "Ý của các ngươi là, khoảng thời gian trước mẫu thân bố thí cháo khi có lưu dân tác loạn, cũng là trùng hợp?"

Chu Niệm Nam cùng Thôi Mộ Lễ nhìn nhau, vẫn chưa nói chuyện, ngược lại cùng nhau nhìn về phía Định Viễn hầu.

Định Viễn hầu vỗ về râu ngắn, hỏi: "Các ngươi còn tra được cái gì?"

Thôi Mộ Lễ chậm rãi nói đến, "Niệm Nam bị tập kích thì từng có người từ trong tật phong đồ ăn vặt ngửi được mùi rau diếp cá, mà Niệm Nam vì bị nhiễm phong hàn, khứu giác bị nghẹt, vẫn chưa nhận thấy được dị thường."

Chu Niệm Bắc nghe ra môn đạo, cau mày nói: "Đệ là nói, có người thừa dịp Niệm Nam lây nhiễm phong hàn, ở trong đồ ăn của tật phong động tay chân?"

Thôi Mộ Lễ nói: "Ta hỏi qua thái y, có một loại cỏ tên là Cô Huyên, mùi giống với rau diếp cá, sinh trưởng ở Nam Cương. Nếu là dùng cho người với liều thuốc thoả đáng, lại thêm vào một vị thuốc, thì có hiệu quả thanh nhiệt giải độc. Nhưng cỏ này nếu như dùng cho sói, sau một thời gian có thể gây nghiện. Nếu như nửa chừng không tiếp tục cho ăn, nhẹ thì tinh thần uể oải, nặng thì cuồng bạo tới điên."

"Giống với ngũ thạch tán." Chu Niệm Nam hứng thú bừng bừng nêu ví dụ, "Phụ thân, huynh trưởng, các ngươi biết ngũ thạch tán đi? Có hiệu quả mê hoặc lòng người, nhưng hít nhiều liền sẽ nghiện, khi nếm thì có chút khói tiêu vị..."

Định Viễn hầu nhìn hắn, Chu Niệm Bắc nhìn hắn, ngay đến Thôi Mộ Lễ đều nhìn hắn.

Chu Niệm Nam đang nói hăng say, thì nhận thấy được ba đạo ánh mắt lạnh lùng, tiếng nói không tự chủ được yếu đi, mất bò mới lo làm chuồng mà cười gượng vài tiếng, cong lên ngón trỏ cọ mũi nói: "Ta... Ta trước nghe Bách Lí Thịnh cùng Tần Thiên Vũ nói, mọi người cũng biết , bọn họ mỗi ngày xen lẫn trong Câu Lan viện, đối với này chút bát nháo đồ vật hơi có tìm hiểu, ha ha, hơi có tìm hiểu."

Chu Niệm Bắc nhìn bộ dạng này của hắn thì, không khỏi mài răng, "Niệm Nam, xem ra vài năm nay đệ học được không ít thứ tốt, đợi chút chi bằng cùng ta tâm sự nhỉ?"

Định Viễn hầu không đem hai đứa con trai đấu võ mồm để vào mắt, lần nữa nhìn về phía Thôi Mộ Lễ, chắc chắc nói: "Niệm Nam người bên cạnh có vấn đề."

Thôi Mộ Lễ gật đầu, nói: "Sói tập ngày đó, hầu hạ tật phong người đánh xe cùng với Niệm Nam trong viện một tên người hầu liền ngoài ý muốn mà chết, kiểu chết không đồng nhất, thời gian lại gần."

Chu Niệm Bắc mặt mày nặng nề, Trầm trọng mà nói, "Tốt một cái chết không có đối chứng."

"Tương quan khả nghi nhân chứng đều chết, còn lại chỉ có suy đoán." Thôi Mộ Lễ nói: "Mà chỉ dựa vào suy đoán, chỉ sợ không thể làm người ta tin phục."

Nói trắng ra là, lần này sói tập nói là trùng hợp cũng được, hoài nghi có người kế hoạch cũng có thể, nhưng phá án chú ý là chứng cớ, chỉ dựa vào miệng suy luận là không cách nào phục chúng.

Định Viễn hầu đương nhiên biết được cái lý này, trầm ngâm một chút, lại hỏi: "Ta cùng với niệm bắc hàng năm đóng quân Bắc Cương, đối kinh thành sự tình lý giải không sâu, theo các ngươi ý kiến, ai có khả năng nhất là phía sau màn đẩy tay?"

Chu Niệm Nam nhân tiện nói: "Ngày đó, Trương Hiền Tông đích tử Trương Minh Sướиɠ cũng ở mã tràng." Hơn nữa còn đùa giỡn Thôi Mộ Lễ muội muội Thôi Tịch Quân.

Nửa câu sau đương nhiên không thể nói ra miệng, Chu Niệm Nam nói: "Năm năm trước, hắn từng thường xuyên xuất nhập dưới mặt đất đấu thú tràng, bên trong có không ít hiếm quý mãnh thú, chớ nói Đài nguyên lang, ngay cả Tây Bắc Bạch Hổ đều có hai con, sau lại vì tàn hại rất nhiều tính mệnh, đấu thú tràng bị bắt đóng cửa, những con thú dữ trong đó từ đây tung tích không rõ."

Hết thảy tựa hồ cũng thuận lý thành chương, Trương Hiền Tông cùng Định Viễn hầu phủ là đối thủ, Trương Minh Sướиɠ cùng Chu Niệm Nam vốn có thù cũ, lén mua chuộc Chu Niệm Nam người bên cạnh, cho hắn chế tạo một hồi "Ngoài ý muốn" ...

Chu Niệm Bắc đã không có lúc đầu như vậy tức giận, hắn tỉnh táo lại, hơi hơi suy nghĩ sau nói: "Nếu thật sự là Trương Minh Sướиɠ gây nên, hắn nghênh ngang chạy đến mã tràng, chẳng lẽ không phải không đánh đã khai? Hắn cố nhiên là cái ngu xuẩn, nhưng là không có ngu xuẩn đến tận đây."

"Niệm Bắc huynh nói được có lý." Thôi Mộ Lễ nói: "Cho nên ta cùng với Niệm Nam hoài nghi, việc này chỉ sợ có một bên thứ ba dính dáng vào."

Người này ra tay đột ngột tập kích Niệm Nam, lại đem manh mối dẫn hướng Trương Minh Sướиɠ, mưu đồ rất rõ ràng, không phải là muốn làm cho bọn họ cùng Trương Hiền Tông tự đánh lẫn nhau, do đó thu hoạch ngư ông đắc lợi.

Định Viễn hầu nhìn qua lại ba người thanh niên, rồi ta thán một tiếng, "Bản hầu già đi, này đó mê mê chướng chướng âm mưu quỷ kế, thật là làm người choáng đầu hoa mắt."

Ai đều có thể nghe ra hắn trong lời mệt mỏi.

Định Viễn hầu từ mười một tuổi liền đi theo lão hầu gia ra trận gϊếŧ địch, nhoáng lên một cái ba mươi năm đi qua, Định Viễn hầu phủ trong tay hắn vinh quang củng cố, tùy theo mà đến lại là vô số âm mưu tính kế.

Hắn không muốn cùng người tranh, người lại không chịu buông tha hắn.

Thôi Mộ Lễ ba người trăm miệng một lời kêu: "Phụ thân, hầu gia."

Chu Niệm Bắc ôm quyền, "Phụ thân, hài nhi sẽ khởi động Định Viễn hầu phủ gánh nặng!"

Thôi Mộ Lễ cười nói: "Hầu gia yên tâm, kim thượng thánh minh, chắc chắn phân biệt trung lương, trừ nịnh thần, trả lại triều đường thanh minh."

Chu Niệm Nam nhớ tới người nào đó lời nói, cũng lẩm bẩm nói: "Hài nhi cũng sẽ, cũng sẽ thay Định Viễn hầu phủ dọn sạch quỷ kế ám toán, bảo hộ Chu gia an bình."

Định Viễn hầu khóe môi treo lên một mạt cười, vui mừng nhìn xem ba người, "Hậu sinh khả uý."

Hài hòa không khí chỉ duy trì một cái chớp mắt, Chu Niệm Bắc giận tái mặt, khó chịu hỏi: "Chẳng lẽ việc này chỉ có thể như thế mà bỏ qua, Niệm Nam cùng mẫu thân chịu tội là vô ích?"

Nghỉ ngơi đã một thời gian, Chu Niệm Nam miệng vết thương vẫn mơ hồ làm đau.

Hắn nhìn như chẳng hề để ý, lười nhác nhấc mí mắt, cẩn thận xem, tinh mâu lại ẩn hàm ý lạnh, "Vô luận người kia là ai, ta đều sẽ bắt ra được, đem nhận đến tổn thương đủ số hoàn trả cho hắn, nhưng mà trước mắt, chúng ta không ngại tương kế tựu kế... Tự Trương Hiền Tông leo lên tả tướng chi vị, Trương quý phi cùng Lý Hoằng Nghiệp kiêu ngạo liền càng thêm kiêu ngạo, nên đến lúc diệt diệt bọn họ uy phong, đúng không, Thôi nhị?"

Thôi Mộ Lễ cười mà nói: "Ta cũng đang có ý đó."

Hết chương 35: .
« Chương TrướcChương Tiếp »