Editor: Du
Beta: Hoa Bạch Quang
Lúc Ninh Thanh Hoan trên đường trở về, trong lòng còn đang tức giận, nhưng khi vừa tới phủ thì đã bình tĩnh trở lại.
Nàng tức giận là vì Ngũ hoàng tử vẫn luôn nghiêng về phía Bùi Tú Vân, cũng tức giận vì Ngũ hoàng tử không tin tưởng nàng.
Loại tình bạn này có đôi khi còn mỏng manh hơn tờ giấy.
Thực ra trong lòng Ninh Thanh Hoan biết rõ, sau này nàng có thể phải gả cho Ngũ hoàng tử, cho nên mới luôn thân thiết như vậy.
Phụ nhân của nàng vẫn chưa xác định đứng về phe nào, Thái tử còn ở đây, dưới tình huống không có gì xảy ra, phụ thân nàng cũng chưa có nhiều suy nghĩ.
Nhưng nàng và Ngũ hoàng tử giao hảo, phụ thân hắn lại ngầm thừa nhận, mà phụ thân nàng cũng cảm thấy Ngũ hoàng tử là một tài năng có thể trau dồi*, thoạt nhìn có tố chất hơn Thái tử nhiều.
*nguyên văn: khả tạo chi tài (可造之材)
Tất cả những điều này, Ninh Thanh Hoan đều hiểu, nàng cũng biết Ngũ hoàng tử chơi cùng với nàng, phần lớn đều liên quan đến thân phận của nàng.
Nhưng nàng không nghĩ tới, Ngũ hoàng tử lại có thể không bận tâm đến việc này, còn thiên vị Bùi Tú Vân, khiến cho Ninh Thanh Hoan thật khó chịu.
Bây giờ còn chưa gả cho Ngũ hoàng tử, mà Ngũ hoàng tử cảm thấy Ninh Thanh Hoan nàng sẽ không gả cho bất kỳ ai ngoại trừ hắn nên thiên vị Bùi Tú Vân. Nếu sau này bọn họ thật sự chân đạp cùng thuyền, cùng chung quyền lợi, Ngũ hoàng tử chắc sẽ có khả năng làm những việc như qua cầu rút váng*.
*nguyên văn: tá ma gϊếŧ lừa (卸磨杀驴) là một thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ việc đuổi đi những người đã làm việc cho mình.
Hơn nữa, không thể nhịn xuống mà chưa chân chính nhìn đến đại cục, có thể dễ dàng bị nữ nhân bên người lừa gạt, Ninh gia bọn họ còn muốn theo chân nữa sao?
Tối hôm qua, Ninh Thanh Hoan nói chuyện cả đêm với Ninh tướng quân, đây là những chuyện đang nói về.
Tuy Ninh tướng quân cảm thấy nên đứng về phe nào là quan trọng, nhưng hạnh phúc của nữ nhi hắn cũng quan trọng không kém, nếu trong lòng Ninh Thanh Hoan không muốn, bọn họ sẽ phải cân nhắc một phen.
Ninh Thanh Hoan lên trên lầu, rót cho mình một chén trà, một chén trà lạnh lót bụng, cảm giác khô nóng trong lòng xua tan đi không ít.
"Tỷ tỷ, ngươi đã trở về, tỷ đã đi đâu vậy?"
Quân Tử Thư đứng ở cửa, vẻ mặt tò mò hỏi.
"Đi giải quyết chút việc, về sau ta sẽ không qua lại gì nhiều với Ngũ hoàng tử nữa."
"Cái gì? Chẳng lẽ là vì ta...?"
Quân Tử Thư lo lắng, cất bước đi đến.
"Không chỉ vì ngươi, mà còn vì hắn lại có thể không thấy rõ bộ mặt thật của nữ nhân Bùi Tú Vân kia, sau này làm sao đáng tin cậy được?"
Mặt Ninh Thanh Hoan đầy thất vọng, kéo Quân Tử Thư vào nhà ngồi xuống.
Người thông minh hay không cũng sẽ bại dưới một chữ "Tình", bị ảo mộng tốt đẹp trước mắt lừa gạt, không thể thấy rõ nội bộ.
Bùi Tú Vân hướng về Ngũ hoàng tử, mà Ngũ hoàng tử lại hướng về Ninh Thanh Hoan nguyên bản.
Nội tâm Quân Tử Thư thở dài, vẻ mặt thương tiếc.
Ngẫm lại biểu tỷ của tôi còn khổ lắm, tuy nàng ấy cảm thấy Ngũ hoàng tử thật ngu xuẩn khi không nhìn ra sự tiếp cận của Bùi Tú Vân, nhưng nàng ấy trước kia cũng không nhận ra về Ngũ hoàng tử, hiện tại thì là tôi, sao không ngốc cho được?
Tuy giữa nàng và Ninh Thanh Hoan không phải tình yêu, nhưng Ninh Thanh Hoan chỉ là quá tin tưởng nàng thôi.
[Dù sao cô cũng vì giúp nàng ấy nha.]
Nói rất đúng, mà nếu nàng ấy biết tôi đang lừa nàng ấy, không biết sẽ tức giận đến mức nào.
[Hể hể?]
Nhưng mà tôi sẽ không để cho nàng ấy biết đâu, haha.
Lời nói dối tuyệt nhất, không gì hơn là sự tin tưởng*.
*nguyên văn: hoang ngôn tối mỹ diệu, mạc quá vu tín dĩ vi chân (最美妙的谎言, 莫过于信以为真)
"Tỷ tỷ."
Tay Quân Tử Thư đặt trên mu bàn tay Ninh Thanh Hoan như đang trấn an.
"Đúng rồi, ngày đó, Tứ hoàng tử đã nói gì với ngươi?"
"Dạ? Không có nói gì nữa, chỉ trả lại ngọc bội cho ta thôi."
"Vì sao lại chọn bây giờ, khi đó hắn nhặt được rồi gửi lại không phải là được sao?"
"Uyển Nhi cũng không biết, Tứ điện hạ nói vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để đưa cho ta."
Vẻ mặt Quân Tử Thư bối rối, nàng cũng không hiểu được Tứ hoàng tử muốn làm gì, cho dù biết một chút, nàng cũng sẽ giả vờ như không biết.
"Không ngờ Bùi Tú Vân kia bôi nhọ rằng ngươi có tư tình với Tứ hoàng tử, còn nói với Ngũ hoàng tử rằng ta và Tứ hoàng tử có quan hệ cá nhân. Nhưng không sao cả, chúng ta thật sự nợ Tứ hoàng tử một ân tình, ngày khác ta sẽ nói chuyện với phụ thân."
Trên mặt Ninh Thanh Hoan lộ vẻ trào phúng. Ninh Thanh Hoan lại nắm tay Quân Tử Thư, xem kĩ vẻ mặt của nàng.
"Tiểu Uyển Nhi, nói cho ta biết, ngươi đối với Tứ hoàng tử có hay không..."
"Tỷ tỷ ngươi nói cái gì vậy!"
Chưa đợi Ninh Thanh Hoan nói xong, vẻ mặt Quân Tử Thư nghiêm túc ngắt lời nàng.
"Chẳng lẽ ngươi cũng tin lời nàng ta nói sao?"
"Làm sao có thể, ta chỉ là... Hỏi một chút mà thôi."
Ninh Thanh Hoan khó có thể bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng, khi nghe thấy Quân Tử Thư nói như vậy, trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.
"Uyển Nhi hiện tại không nghĩ đến những việc này, Uyển Nhi chỉ muốn đi theo tỷ tỷ, cả đời vẫn luôn đi theo."
Quân Tử Thư nhíu mày, mặt đầy nghiêm túc.
"Đi theo cả đời? Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy."
Ninh Thanh Hoan mỉm cười, nhéo nhéo ngón tay Quân Tử Thư.
"Vốn là vậy mà."
Quân Tử Thư nhếch môi, làm nũng với Ninh Thanh Hoan.
"Sau này ta xuất giá còn muốn đi theo ta không?"
Ninh Thanh Hoan hỏi đùa.
"Vậy phải xem tỷ tỷ đã gả phu quân hay chưa."
"Ngươi nha, ta sẽ an bài một con đường tốt cho ngươi."
Suy nghĩ Ninh Thanh Hoan đầy phức tạp, nàng định nói sẽ tìm một người tốt cho Quân Tử Thư, nhưng lời này còn chưa nói ra liền cảm thấy trong lòng khó chịu từng cơn, nên sửa lại lời.
"Ta không vội, tỷ tỷ ngươi nhớ kỹ, trong lòng Uyển Nhi chỉ nghĩ về ngươi."
Quân Tử Thư đứng lên, nhẹ lay động châm cài tóc trên đầu.
Tiểu thiếu nữ dung mạo đẹp đẽ, có thể nhìn thấy phong thái sau này từ đây. Bây giờ vẻ mặt nàng trông nghiêm túc, đáy mắt phản chiếu khuôn mặt nàng.
Ninh Thanh Hoan dự đoán, về sau biểu muội trưởng thành chắc sẽ là một cô nương tinh tế và xinh đẹp, sẽ được rất nhiều người yêu thích.
Mà cô nương này, hiện tại đang nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói thích nàng.
"Nhớ cho kỹ."
Ninh Thanh Hoan gật đầu, duỗi tay ôm lấy Quân Tử Thư.
Tiểu Hoa Tiên cảm thấy cảnh tượng trước mặt hơi kì lạ, nhưng lại không thể nói cụ thể kì lạ như thế nào, chỉ cảm thấy không đúng lắm, nhưng mà không có chỗ nào không đúng cả.
Ký chủ bày tỏ chân tình hoàn toàn đúng nhiệm vụ mà, mục tiêu nhiệm vụ cũng vô cùng phối hợp nha, thực sự không có sai.
Có lẽ đó chỉ là ảo giác.
Thời gian vội vã, đã sang cuối hè.
Ngày 27 tháng 8 là sinh nhật Ninh Thanh Hoan.
Ninh Thanh Hoan mười bốn tuổi, phu nhân các nhà đưa tới không ít lễ vật, toàn bộ đặt trong khuê phòng của Ninh Thanh Hoan.
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều phái người đến tặng lễ vật, Ninh Thanh Hoan nhận lấy, không có hứng thú đặt qua một bên.
Sinh nhật hằng năm đều có thể nhận được một vài lễ vật đặc biệt hoặc mới lạ, Ninh Thanh Hoan lúc đầu còn cảm thấy thích, lúc sau lại thấy phiền phức, bởi vì người ta tặng lễ, thời điểm sinh nhật người ta thật không tốt mà không đáp lại. Ninh Thanh Hoan lại chẳng nhận thức lâu với những người đó, cũng chẳng muốn phí đầu óc đi nhớ mấy thứ kia. Trước đây đều để Ninh phu nhân xử lý, nhưng Ninh phu nhân cảm thấy Ninh Thanh Hoan hiện tại đã trưởng thành, đến lúc tự mình phải làm, cho nên Ninh Thanh Hoan đành phải nhìn từng cái, để Thược Dược lập một cái danh sách, không cần ghi chép kỹ tất cả mọi người, nhưng có vài thân phận tương đối quan trọng cần phải đánh dấu.
"Tỷ tỷ, đây là lễ vật Ngũ hoàng tử đưa tới sao?"
Quân Tử Thư nhìn một đôi khuyên tai phỉ thúy trên bàn, trông giống như giọt nước, thủ công tinh xảo, rất là đẹp.
"Ờ, hừ, lần sau đến sinh nhật Bùi Tú Vân, ta sẽ trả lại thôi."
Ninh Thanh Hoan gật đầu, lễ vật Ngũ hoàng tử đưa tới, đó là dự liệu như mong đợi.
Thật ra vài ngày sau cuộc tranh cãi của bọn họ, Ngũ hoàng tử đã muốn "Nhận lỗi" với nàng, mời Ninh Thanh Hoan ra ngoài, đều bị Ninh Thanh Hoan từ chối.
Nói là nhận lỗi, còn không phải sợ Ninh gia bất hòa với bọn họ rồi không đứng cùng phe thôi. Ninh Thanh Hoan không muốn ứng phó, cũng chưa từng rời phủ lần nào.
Sau này lại nghe nói Bùi Tú Vân không biết đã phạm sai cái gì, bị Hiền phi trách phạt, quỳ cả đêm, thế là hôn mê rồi bệnh nặng.
Ninh Thanh Hoan trước kia có lẽ sẽ vui sướиɠ khi người gặp họa, nhưng khi đó chỉ thấy nhàm chán. Nàng biết Hiền phi làm như vậy là để cho nàng xem, nhưng nàng một chút cảm xúc dao động cũng không có.
Tứ hoàng tử cũng tặng trang sức, để chiều lòng nữ hài tử người bình thường đều tặng cái này.
Huynh trưởng ở phương xa phái người mang lễ vật về, son phấn và hương liệu được mua từ các thương nhân nước khác, Ninh Thanh Hoan rất thích.
Ninh Thanh Hoan cũng không phải là cô nương không ưa thích hồng trang, nhưng nếu so sánh với kim thêu hoa thì càng thích thương giáo hơn.
Cho đến nay, Ninh Thanh Hoan thích thanh kiếm mà phụ thân nàng đưa cho nhất, chứng minh rằng phụ thân nàng muốn dạy nàng kiếm pháp.
"Tiểu Uyển Nhi, ngươi chuẩn bị lễ vật gì cho ta?"
Ninh Thanh Hoan vẫn luôn đợi lễ vật mà Quân Tử Thư cho nàng, nhưng đợi từ sáng đến tối, Quân Tử Thư còn chưa cho nàng, vì thế nàng liền đôi mắt trông mong mở miệng hỏi.
"Chờ buổi tối sẽ nói cho tỷ tỷ."
Quân Tử Thư nửa úp nửa mở, bộ dáng thoạt nhìn rất thần bí.
"Được, ta chờ."
Quân Tử Thư đã suy nghĩ tặng quà sinh nhật rất lâu, chủ yếu là vì nàng không có tiền, trong người nghèo trắng tay. Khi tới Ninh phủ trên người không có một đồng, ở Ninh phủ không lo ăn uống, chỉ có Ninh phu nhân mỗi tháng cho nàng năm lượng bạc để nàng tự mua một số đồ dùng.
Không có tiền thì không thể mua lễ vật, tuy rằng mỗi tháng Quân Tử Thư đều tích góp tiền nhưng không thể mua đồ đặc biệt tốt gì, huống chi Ninh Thanh Hoan hoàn toàn không thiếu những thứ này.
Bên trong Ninh phủ có rất nhiều người, đến lúc đó phần lớn lễ vật người khác tặng đều là những loại kiểu này, không hề có gì mới.
Quân Tử Thư cảm thấy, tặng lễ vật cho biểu tỷ nên đưa cái gì đặc biệt một chút.
Nàng vốn định tự tay thêu tặng nhưng quá tốn thời gian, hơn nữa nàng dành nhiều thời gian cho Ninh Thanh Hoan như vậy, nếu nàng thêu đồ thì Ninh Thanh Hoan nhất định sẽ biết, sẽ không có cảm giác ngạc nhiên. Mà vấn đề là thêu cái gì, Quân Tử Thư lúc đó gần như nghĩ muốn vỡ đầu, có lần nàng nghĩ hay là thêu cái yếm tặng cho Ninh Thanh Hoan, vẫn là Tiểu Hoa Tiên giữ vững lý trí, kịp thời ngăn cản cái ý tưởng nguy hiểm này của nàng.
Cho đến trước đó không lâu, Quân Tử Thư rốt cuộc đã nghĩ ra một thứ lễ vật khá thô nhưng cũng thực lãng mạn.
Bầu trời rất mau liền tối, Quân Tử Thư kéo tay Ninh Thanh Hoan, mang nàng vào phòng của mình.
Phòng Quân Tử Thư tương đối trống, bởi vì Quân Tử Thư vẫn luôn ở phòng ngủ của Ninh Thanh Hoan.
"Tiểu Uyển Nhi, ngươi tặng cho ta lễ vật gì đấy?"
"Tỷ tỷ, nhắm mắt lại nha."
Quân Tử Thư lấy đồ đã chuẩn bị tốt rồi mở ra.
"Xong rồi, tỷ tỷ, mở mắt đi."
Ninh Thanh Hoan mở mắt ra, thốt lên kinh ngạc.
Huỳnh quang lục sắc lấp lánh, biến căn phòng như chốn tiên cảnh.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Hoa Tiên: dù sao tôi vẫn cảm thấy có chút tức giận.
Hoa Hoa nói ra suy nghĩ của mình: tui còn tưởng Quân tỷ của chúng ta sẽ đi lấy thân làm quà...