Editor: Kingofbattle
Nguồn: truyenyy.vip
Thanh niên trẻ tuổi thường hay nóng tính.
Càng chú tâm vào việc tăng lên tu vi võ đạo, mà quên là cũng phải tu luyện tâm cảnh. Cho nên thông thường biểu hiện đều là tương đối tiến bộ cùng nôn nóng .
Nhưng trước mắt người thanh niên Lục Huyền thì lại khá trầm ổn, mặc dù đối mặt với Sinh Tử cảnh thì trên mặt hắn cũng không có lộ ra một tia chấn động.
Theo lý thuyết, nếu một thiếu niên tuổi tầm hai mươi mà tài hoa xuất chúng, tâm tình đều phải hiện lên ở trên mặt. Nhưng Lục Huyền lại có bộ dạng như thiếu niên lão luyện, không đoán ra tâm tư.
"Người này khả năng cao có thể trưởng thành."
Tần Tàng trong lòng đã có đánh giá.
Thế giới này kỳ thực cũng không thiếu thiên tài, nhất là tại Đạo Vực. Có thể đi vào Đạo Vực cơ bản đều là thiên tài!
Thiên tài trong mắt Phàm nhân, yêu nghiệt trong mắt thiên tài. Quá nhiều, nhiều vô kể.
Nhưng thiên tài nói chung chỉ là một cái tên mà thôi.
Chỉ có thể trưởng thành, mới tính là chân chính thiên tài!
Chỉ là thế đạo thì rất tàn khốc, phía bắc có ma quốc, dưới hướng nam thì lại có nam cương, một cái thiên tài tông môn nếu muốn chân chính trưởng thành, là một việc mười phần khó khăn.
Cũng như nói Thu Nam Tình, trước sau không đến mấy tháng, liền lọt vào hai lần tập sát của U Ma Điện.
Cũng chính vì Thu Nam Tình là Nhi nữ của trưởng lão, địa vị cao quý, cho nên có cường giả Sinh Tử cảnh bảo hộ an toàn. Nhưng những người khác thì sao ?
Không có khả năng ai ai cũng đều có cường giả Sinh Tử cảnh tới Bảo hộ . Sinh Tử cảnh cũng không phải là rau cải trắng, tùy ý là có thể thấy được.
Hơn nữa có thể tu luyện tới Sinh Tử cảnh, hiển nhiên tư chất không kém, bọn họ tự nhiên càng muốn gia tăng cảnh giới cao hơn, mà không phải là lãng phí thời gian đi bảo hộ mấy đứa nhóc.
Nếu không phải phụ thân của Thu Nam Tình yêu cầu, hắn cũng không có nguyện ý tới.
"Đông Lâm Tông có ngươi bảo trụ, nhất định tương lai sẽ có cơ hội phục hưng."
Tần Tàng dùng tay vuốt bộ râu bạc trắng của mình, khẽ gật đầu.
"Tần trưởng lão quá khen."
"Thiếu niên, ngươi cũng không nên quá khiêm tốn, tuy lão phu không nhìn thấy ngươi chiến đấu qua, nhưng từ kết quả xem qua, thực lực của ngươi kỳ thực đã không kém gì mấy tên gia hoả xếp hạng đầu trong Đạo Lục ( bảng xếp hạng Đạo Vực)."
Tần trưởng lão nói.
"Hắc hắc, Lục sư huynh, Tần trưởng lão cũng rất ít khen người, mặc dù là ta, hắn cũng chưa bao giờ khen ngợi qua."
Thu Nam Tình rất là tự nhiên khoác lấy cánh tay Lục Huyền, nụ cười xinh đẹp mà lại vô cùng thân thiết.
Thấy một màn như vậy, Tần Tàng hơi nhíu mày. Ngược lại cũng không nói gì thêm.
Thanh niên tuổi trẻ, trong lòng nảy sinh tình cảm, đây là chuyện rất bình thường.
Đương nhiên mấu chốt nhất là, lấy thực lực Lục Huyền hiện nay bày ra mà nói, đã quá đủ. Ở cái thế giới này, là đủ môn đăng hộ đối.
Đông Lâm Tông bây giờ đúng là không mạnh, nhưng dù sao cũng đã trải qua lịch sử huy hoàng, nằm trên tay Lục Huyền đúng là có cơ hội phục hưng.
Cho dù hắn nhìn thấy, cũng làm như không thấy.
Đối với Thu Nam Tình đang ở bên cạnh ôm lấy cánh tay của hắn, Lục Huyền cũng chỉ có thể sờ mũi một cái. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, Thu Nam Tình càng lúc càng lớn mật.
Trước đây còn có thể giữ một chút khoảng cách, mà hiện tại thì đã dính sát như vậy. Nếu như tiếp tục vài năm, còn không trở thành nữ nhân của hắn ?.
Khẽ lắc đầu, Lục Huyền không có nghĩ tiếp nữa.
Đối với tâm ý của Thu Nam Tình, hắn tự nhiên là hiểu rõ trong mắt.
Chỉ là tông môn bây giờ cần quật khởi, Thiên Nguyên thịnh hội lại sắp đến, mà thực lực của chính mình cũng không đạt tới cảnh giới hắn mong muốn.
Cho nên việc tình cảm nam nữ, hiện tại vẫn không cách nào ưu tiên xử lý. Trước hết tạm thời cứ để vậy đi.
Thuận theo tự nhiên.
Tiếp theo cũng không có việc gì, loại chuyện thu thập chiến trường như này, không tới phiên hắn làm, đệ tử hai tông tự nhiên gánh trọng trách này.
Vì vậy hắn liền tại chỗ tiếp tục điều tức, khôi phục Chân Nguyên. Không thể không nói, chiến đấu quả thật là hoàn cảnh tu luyện tốt nhất.
Trải qua trận chiến này, hắn đối với ba môn võ công lĩnh ngộ càng thêm khắc sâu một ít, lần này lĩnh ngộ chỉ là phối hợp lẫn nhau đối với ba bộ võ công.
Nhất là La Hán Kim Thân Quyết cùng với Canh Kim Kiếm Quyết.
Một công một phòng, hắn hiện tại sử dụng coi như là khá dễ dàng, hạ bút thành văn.
Ầm Ầm ! ~ bên kia bí cảnh vang lên động tĩnh khổng lồ.
Chỉ thấy Tần Tàng đứng sừng sững ở giữa không trung, tóc trắng bay lượn, tay phải nâng một cái trận bàn màu xám tro. Trận bàn bay ra lơ lửng, phóng đại kịch liệt, từng bước đem trọn bí cảnh bao phủ .
Ước chừng một lát sau, bí cảnh đã biến mất hoàn toàn, hóa thành một đạo ánh sáng, dung nhập vào trong trận bàn.
" Trận bàn Không gian sao."
Lục Huyền ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Không gian trận bàn là vật chuyên môn dùng để chứa đựng không gian bí cảnh, cũng chính là loại vật cùng loại với bí cảnh này.
Bởi vì lúc trước đã chiến thắng mộ dung thị tộc, sau đó Mộc Tộc lại bị diệt, cho nên tất cả bí cảnh này tự nhiên là thuộc về Tử Vi Tinh Tông.
Bí cảnh là loại Bảo Khố tu hành rất trọng yếu, không gì sánh được.
Tuy là Lục Huyền hỗ trợ Tinh Tông thắng được trận chiến mấu chốt, nhưng muốn để cho Tinh Tông đem bí cảnh tặng cho Lục Huyền, đây là chuyện không có khả năng.
Tần Tàng cũng không có quyền này.
Tử Vi Tinh Tông gia nghiệp to lớn, phe phái nội bộ cũng nhiều, nếu như hắn làm như vậy, sau khi trở về ước chừng phải bị trách phạt rất nghiêm trọng.
Bất quá sự tình Thu Nam Tình lúc trước đã đáp ứng, vẫn là chắc chắn. Lục Huyền có thể tiến vào bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên.
Chỉ cần có thể tìm thấy, tất cả liền thuộc về hắn!
Hai ngày sau.
Việc Mộc Tộc đã xử lý xong.
Bên trong lãnh địa Mộc Tộc toàn bộ người sống sót đã bị Tần Tàng một kích gϊếŧ hết, mặc dù là hài nhi tuổi nhỏ cũng không có buông tha.
Đối với người phản bội, từ trước đến nay Đạo Vực không bao giờ nể tình. Trảm thảo trừ căn, không chừa một mống.
Còn Mộc tộc lãnh địa, tạm thời gác lại, về sau lại phân cho những thị tộc khác.
Sau khi làm xong đây hết thảy mọi việc, mọi người liền tiến vào Vân Chu, chuẩn bị trở về Đạo Vực. Lục Huyền đứng ở mép thuyền Vân Chu, chắp hai tay sau lưng, nhìn phong cảnh đang càng ngày càng xa.
Xung quanh thỉnh thoảng có đệ tử hai tông đi ngang qua.
Lúc bọn họ nhìn thấy Lục Huyền, đều sẽ dừng lại, cung kính nói một tiếng :’’Lục sư huynh tốt.’’
Nhất là đệ tử, Tinh Tông thay đổi thái độ lúc trước một trăm tám mươi độ, ánh mắt lộ ra tia kính nể to lớn.
Dù sao Lục Huyền lấy một địch bảy, tình cảnh gắng gượng đánh tàn phế bảy tên Hồn Cung Cảnh, như trước còn rõ mồn một trước mắt, khắc cốt ghi tâm.
Hơn nữa nếu không có Lục Huyền, bọn họ lúc này đoán chừng sớm trở thành vong hồn dưới ma trảo U Ma Điện! Cho nên bọn họ tôn kính đối với Lục Huyền là phát ra từ nội tâm!
Lục Huyền khẽ gật đầu.
Nụ cười khiến người ta cảm thấy thập phần ôn hòa, như gió xuân thổi qua.
Thêm cả dung nhan tuấn tú, làm cho không ít nữ đệ tử trong mắt nổi lên sóng lớn, vẻ mặt liên tục kinh ngạc.
"Thì ra ngươi là đệ tử Đông Lâm Tông."
Chẳng biết từ lúc nào, Mộ Dung Băng Lam đã đi tới.
Nàng trên người mặc một bộ đạo bạo màu nước biển, tóc dài như thác, da dẻ mịn màng, nhìn qua khí chất như U Lan. Thật không giống cảm giác lạnh lùng như lúc trước. .