Thịnh Khanh Khanh gãi gãi gương mặt, ngượng ngùng nói: “Hành ca ca nhìn thấy hết rồi?”
Mạnh Hành rất bình tĩnh: “Trùng hợp nhìn thấy.”
“Đúng lúc, ta cũng muốn tìm thời gian đến nói với Hành ca ca chuyện này.” Thịnh Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, đoán chừng canh giờ hơi trễ rồi, nàng nói: “Nếu như huynh có thời gian?”
“Muốn bao lâu?”
“Không cần quá lâu, một khắc đồng hồ là đủ rồi.” Thịnh Khanh Khanh cẩn thận nói.
Mạnh Hành lập tức lạnh lùng mà gật đầu một cái: “Được.”
Hắn nói xong thì quay người trở lại Sùng Vân lâu, làm ra động tác chặt đầu với Tần Chinh đang ngó dáo dác ở cách đó không xa, dọa cho Tần Chinh lập tức rụt cổ trốn mình thật kỹ.
Thịnh Khanh Khanh vội vàng bước nhanh đuổi theo, vừa đi vừa quay đầu làm dấu tay để Thanh Loan chờ ở bên ngoài.
Dụng ý của Mạnh Hành vốn là tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện, chuyện này đối với hắn mà nói lại cực kỳ đơn giản.
— Hắn đi đến đâu, người ở đó liền làm chim làm thú mà tản đi, tìm ra một vùng đất trống hoàn toàn yên tĩnh thì vô cùng dễ dàng.
Thịnh Khanh Khanh trơ mắt nhìn Mạnh Hành chiếm một vị trí gần lan can, trên đầu là tử đằng rũ xuống, phủ bóng lại đẹp đẽ, vừa rồi mấy tiểu cô nương đang ngồi ở đây vui vẻ nói chuyện.
Đương nhiên, lúc này đã sợ chạy mất rồi.
Thấy sắc mặt Mạnh Hành không hề để ý, trong lòng Thịnh Khanh Khanh thở dài, nàng đành phải ngồi xuống dưới ánh mắt ra hiệu của hắn rồi mới cẩn thận phun ra mà nàng đã nghĩ sẵn trong đầu ở dọc đường: “Ta không làm lãng phí thời gian của Hành ca ca, nói thằng vào vấn đề vậy. Tuy Ngụy gia không phải là nhà mà ta mong muốn, nhưng ta…”
“Muội có thể không đi.” Mạnh Hành ngắt lời nàng.
Hắn không ngồi xuống mà dựa vào cột trụ hành lang ở một bên, khoanh hai tay rũ mắt nhìn nàng.
Ánh nắng dịu dàng lọt từ cây tử đằng thưa thớt, quầng sáng nhỏ bé đánh vào bên mặt với đường nét rõ ràng của hắn, nhưng thiếu sự ấm áp, giống như ánh nắng khúc xạ trên cánh đồng tuyết, lạnh băng chói mắt đến mức khiến người ta không tự chủ được mà nheo mắt lại.
Giống như tất cả đều bị che kín gắt gao bên dưới lớp tuyết mênh mông bát ngát.
Thịnh Khanh Khanh giương mắt cùng Mạnh Hành nhìn nhau một lúc rồi mở miệng giải thích: “Trong tay bọn họ quả thật có hôn thư năm đó của mẫu thân ta, lại lấy lời hứa hẹn của ngoại tổ mẫu ra làm quả cân, nếu ta không đồng ý thì quá bất lợi với Mạnh phủ.”
“Ngụy gia như thế nào muội không cần phải để ý đến.” Hàng chân mày của Mạnh Hành không động đậy: “Mạnh phủ có lợi hay bất lợi cũng không phải do muội nói là được.”
Thịnh Khanh Khanh im lặng.
Dưới thái độ này của Mạnh Hành, lời nàng muốn nói ra miệng lại càng khó.
“Muội không nghe lời ta, nhất định là có nguyên nhân khác.” Mạnh Hành cố gắng hời hợt nói: “Có phải muội thích người nào của Ngụy gia rồi không?”
Trong lòng Thịnh Khanh Khanh lập tức có chút hồi hộp, nhưng suy nghĩ thứ hai đến ngay sau đó lại là: Nếu như bên ngoài thật sự hiểu lầm như vậy, đối với nàng mà nói lại rất có lợi, ít nhiều cũng có thể giảm bớt sự đề phòng của Ngụy phu nhân thậm chí là Ngụy Lương.
Trong lúc suy nghĩ, mấy sợi tử đằng rơi sắp chạm đất bị gió nhẹ thổi tới trên cánh tay Thịnh Khanh Khanh, cách vải áo cọ cho nàng hơi ngứa.
Thịnh Khanh Khanh cũng không nhìn nơi khác mà lấy tử đằng ra rồi ngẩng đầu, trực tiếp nói: “Hành ca ca và Ngụy tam công tử từng có quan hệ gì?”
“... Hắn hại chết một người.”
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc: “Là ai? Nếu như sự thật xác thực, không đưa hắn ra trước pháp luật sao?”
“...” Lúc này Mạnh Hành im lặng lâu hơn.
Trong mộng đừng nói là Ngụy Trọng Nguyên, hắn gần như đã gϊếŧ cả nhà Ngụy gia. Hắn không hỏi nguyên nhân, cũng không nghe giải thích, tóm lại Thịnh Khanh Khanh chết trong tay người Ngụy gia, hắn cũng chỉ chú ý đến việc gϊếŧ sạch người Ngụy gia để báo thù.
Chờ người Ngụy gia đều chết hết rồi, trong đó dù sao cũng sẽ có tội nhân nên đền mạng.
Ngụy Trọng Nguyên chẳng qua là kẻ cầm đầu trong rất nhiều người này mà thôi.
… Nhưng tất cả những chuyện này vẫn chưa xảy ra, thậm chí, Mạnh Hành sẽ dốc toàn lực ứng phó bảo đảm việc này sẽ không xảy ra.
Cho nên hắn chỉ có thể nói: “Báo ứng của hắn sẽ đến.”
“Không dối gạt huynh, ta quả thật nhìn trúng Ngụy tam công tử.” Thịnh Khanh Khanh không tự chủ được mà níu lấy hoa tử đằng, nàng cau mày nói: “Nhưng ta biết Hành ca ca căm ghét hắn, nếu như huynh kiên trì phản đối, ta sẽ…”
“Muội sẽ không đi Ngụy gia nữa?” Mạnh Hành hơi cười lạnh.
Thịnh Khanh Khanh dừng lại, nàng ngẩng đầu lẳng lặng nhìn thoáng qua Mạnh Hành, vẻ mặt bình tĩnh lại kiên quyết: “Ta nhất định sẽ đến Ngụy gia.”
Mạnh Hành nheo mắt lại, theo bản năng thoáng đưa tay đặt trên chuôi đao, ngón cái nhẹ nhàng phủ lên đường vân thô ráp ở mặt bên.
Không biết nên nói động tác này khiến hắn bình tĩnh hơn hay là càng thêm xúc động, nhưng trong lúc nhất thời trong đầu hắn không còn tạp niệm, chỉ lưu lại ba chữ đại danh Ngụy Trọng Nguyên.
“Chỉ là nếu như huynh thật sự không muốn ta và Ngụy tam công tử đính hôn, vậy…” Thịnh Khanh Khanh suy tư một lát: “Ngụy nhị công tử cũng được.”
“Công tử bột.” Mạnh Hành cười lạnh.
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc: “Hành ca ca ngược lại hiểu rất rõ mấy công tử này, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp hắn.”
Mạnh Hành ngậm miệng lại.
Đương nhiên hắn đã tra xét chân tơ kẽ tóc của từng người được tuyển chọn của Ngụy gia - những kẻ còn chưa quyết định chính thê, nhưng điều này không cần thiết để Thịnh Khanh Khanh biết.
“Có điều, dù sao cũng tốt hơn Ngụy ngũ công tử rất nhiều, vị đó không dễ ứng phó lắm.” Thịnh Khanh Khanh cười ném tử đằng qua một bên, động tác có chút cái bóng của không buồn không lo: “Ngụy tam công tử trông đôn hậu, lại cực kỳ sợ Hành ca ca, ta không sợ bị uất ức ở chỗ hắn.”
“... Nàng vẫn chọn Ngụy Trọng Nguyên.”
Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, nàng thản nhiên nói: “Vâng, trong ba người này, ta nghĩ người thích hợp nhất chính là Ngụy tam công tử.”
Mạnh Hành dời ánh mắt không nhìn biểu cảm của Thịnh Khanh Khanh, hắn trầm giọng hỏi lại lần nữa: “Nàng quyết định xong rồi?”
Sau khi Mạnh Hành hỏi vấn đề gần giống như Mạnh lão phu nhân, trong đầu Thịnh Khanh Khanh đột nhiên dần hiện ra một suy nghĩ xúc động.
Nàng muốn nói tất cả cho Mạnh Hành biết, để hắn hỗ trợ truy xét chân tướng trận chiến Giang Lăng năm đó, mạnh mẽ đào ra quá khứ đẫm máu của trung tướng từ thành Giang Lăng tràn đầy máu tanh.
Nhưng Mạnh Hành là người tự mình dẫn binh đoạt lại thành Giang Lăng, nếu như hắn không phát hiện ra thì chỉ có hai nguyên nhân.
Có thể Mạnh Hành cũng là người thông đồng làm bậy; hoặc là, Ngụy gia làm đến mức tuyệt diệu, giấu giếm được cả Mạnh Hành.
Vế trước, trong lòng Thịnh Khanh Khanh cũng không tin tưởng, vế sau, nàng sẽ lấy mạng của Mạnh Hành và bản thân mình để cùng cược.
Huống chi… trận chiến Giang Lăng khá là khốc liệt, bản thân Mạnh Hành cũng bị thương không nhẹ, Thịnh Khanh Khanh lo lắng hắn thật không dễ gì mới có chút dấu hiệu chuyển biến tốt, có lẽ sơ ý một chút lại sẽ lại bị kéo về chiến trường thây chất thành đồng, nguy cơ tứ phía.
Nàng không muốn thấy Mạnh Hành như thế.
Người này vì ánh bình minh và bách tính Đại Khánh mà đã nỗ lực đủ nhiều rồi.
“Năm đó ca ca ta vẫn muốn trông thấy Mạnh Đại tướng quân trong truyền thuyết.” Thịnh Khanh Khanh đột nhiên nói: “Đáng tiếc huynh ấy chưa kịp gặp được.”
Mạnh Hành nhíu mày, rõ ràng là không biết một câu bất thình lình của Thịnh Khanh Khanh xuất hiện từ đâu ra.
Thịnh Khanh Khanh nở nụ cười, nàng ngửa mặt lên nói: “Hành ca ca coi như ta có chút hảo cảm với Ngụy tam công tử là được rồi.”
Trước mắt Mạnh Hành tựa như tái hiện lại một màn hắn ở trong mộng chém Ngụy Trọng Nguyên khóc lóc biết thế chẳng làm thành hai đoạn.
Nhưng hắn rốt cuộc cũng không thể nói ra để ngăn cản Thịnh Khanh Khanh.
Lúc trước việc trừng mắt lạnh lùng tức giận với Thịnh Khanh Khanh đều là dựa vào cơn tức mười năm mới giữ vững được, một khi hỏa khí giống như u hồn này tiêu tan, sau khi Mạnh Hành hối hận thỏa hiệp qua một lần với nàng thì cũng chỉ có thể lùi lại từng bước.
Hắn chỉ bình tĩnh ngầm cho phép sự lựa chọn của Thịnh khanh Khanh.
— Mạnh đại phu nhân nói, trước đính hôn, hai bên chuẩn bị hôn sự thế nào cũng phải mất thời gian nửa năm đến một năm, đủ để hắn điều tra cặn kẽ Ngụy gia.
Trong thành Biện Kinh, nhà ai không che giấu chút chuyện xấu xa?
Mạnh Hành không tin Ngụy gia sạch sẽ như vậy.
Hắn thậm chí còn có chút căm giận chính mình lúc trước ở trong mơ tức đến váng đầu, xách đao gϊếŧ sạch Ngụy gia, lại quên hỏi chút chứng cứ nhược điểm từ trong miệng bọn họ, bây giờ cũng tiện dùng đến.
Lúc vào Ngụy gia gϊếŧ, Mạnh Hành đã gần như cho rằng đời này mình không có cơ hội tìm được Thịnh Khanh Khanh nữa, nào có lo lắng nghĩ nhiều như vậy.
Rõ ràng Thịnh Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm với sự đồng ý của hắn, lúc đứng dậy, ý cười trên mặt nàng xán lạn hơn bình thường một chút.
Mạnh Hành thấy vậy thì nhíu mày: “Ngụy Trọng Nguyên có chỗ nào khiến nàng vừa ý?”
Thịnh Khanh Khanh đang cúi đầu chỉnh váy kinh ngạc nâng mắt lên, nàng đảo mắt: “Ngụy tam công tử biết vẽ, ta luôn có lòng tò mò đối với họa sĩ. Còn nữa, trông hắn tính tình nhẹ nhàng, cũng không biết vênh váo hung hăng, làm vị hôn phu được tuyển chọn không tốt sao?”
Mạnh Hành một lần nữa nhận thức được hắn kém sở thích của Thịnh Khanh Khanh quá xa.
Mười tám loại võ nghệ Mạnh Hành đều có thể dùng dễ như trở bàn tay, đùa bỡn ra dáng; đối với văn phòng tứ bảo, ngồi mấy ngày vẽ tranh thì thực sự làm khó hắn quá rồi.
Về phần tính tình, Mạnh Hành cảm thấy cốt khí của hai mươi Ngụy Trọng Nguyên tụ lại cũng kém hơn một ngón út của hắn.
Vênh váo hung hăng?
Mạnh Hành mang khuôn mặt như băng sương đi ra khỏi hành lang, cảnh đẹp chim hót hoa nở mà hắn đi giống như đường Tu La đỏ bừng, đám người nhao nhao né tránh không kịp.
Duy chỉ có một Thịnh Khanh Khanh tốt tính đi sau lưng hắn ở khoảng cách chưa đến một bước chân.
Nàng thật sự chưa từng sợ hãi hắn.
Mạnh Hành dùng khóe mắt liếc về phía sau một cái, thoáng thả chậm bước chân.
Thịnh Khanh Khanh đi hai ba bước liền đuổi kịp, cười nói: “Trì hoãn thời gian của Hành ca ca rồi, đi nhanh như vậy là có việc gấp phải làm sao?”
“Việc gấp thì có bất cứ lúc nào.” Mạnh Hành dừng lại ở cổng Sùng Vân lâu, hắn cúi đầu nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh: “Ta đưa muội về trước.”
“Không cần phiền toái nữa, ta vốn mượn xe ngựa của Mạnh phủ tới đây.” Thịnh Khanh Khanh vội vàng xua tay: “Nếu đã có việc gấp, vậy thì là ta vừa rồi vượt qua khuôn phép, Hành ca ca vẫn là nhanh đi làm chính sự quan trọng hơn, cần gì vì ta mà chậm trễ.”
Xa phu của Mạnh phủ ở bên cạnh trông coi xe ngựa chờ lệnh, một chữ nói nhảm cũng không dám nhiều lời.
Mạnh Hành tự cảm thấy vừa rồi đã bị Thịnh Khanh Khanh sắp xếp một đường, lần này không thể nghe nàng nữa, huýt sáo gọi ngựa tới.
Hắn dắt dây cương cúi đầu hững hờ nhìn vẻ mặt của Thịnh Khanh Khanh, chuẩn bị sẵn sàng cho việc bất kể nàng nói ngon nói ngọt như thế nào cũng như nước đổ đầu vịt, lại thật đúng lúc thấy một mảnh cánh hoa tử đằng xen lẫn trong tóc Thịnh Khanh Khanh.
Mạnh Hành theo bản năng đưa tay lấy cánh hoa đi, động tác rất tự nhiên, không kéo trúng sợi tóc của Thịnh Khanh Khanh.
Hắn tiện tay quăng cánh hoa đi, lời ít ý nhiều: “Không chậm trễ, lên xe.”
Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc đáp một tiếng rồi quay đầu đi hai bước về phía xe ngựa, lại không nhịn được mà dừng chân quay đầu nhìn Mạnh Hành một cái.
Nam nhân đang thấp giọng nói gì đó với con ngựa, cũng không chú ý tới ánh mắt được ném qua của nàng.
Thế là Thịnh Khanh Khanh vuốt ngực khẽ thở dài một hơi, mang theo nụ cười lên xe ngựa.
Mạnh Sính Đình từng nói, Mạnh Hành lạnh lùng từ nhỏ đã rất đáng sợ, các tỷ muội Mạnh gia nhỏ tuổi hơn hắn nhiều, thấy hắn là sẽ sợ đến phát khóc, không có một người nào đặc biệt gần gũi với hắn.
Có lẽ là cuối cùng cũng có một muội muội không sợ mình, cho nên Mạnh Hành không tự chủ được mà quan tâm nàng hơn một chút.
Thịnh Khanh Khanh vu0t ve trâm trên đầu, cảm thấy đạo lý đó nói thông được rồi nên yên tâm thoải mái đ3 xuống cảm giác quái dị tự nhiên sinh ra trong lòng nàng lúc Mạnh Hành đột nhiên tới gần vừa rồi.