Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biểu Muội Ngọt Ngào

Chương 3: Ức hϊếp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy rằng trấn thủ biên cương cũng là được Hoàng đế trọng dụng, nhưng biên cương chiến loạn liên miên, nguy hiểm trùng trùng, tôn nhi có thể ở lại kinh thành nhậm chức là tốt nhất.

Bà cũng có thể gặp mặt cháu trai bảo bối thường xuyên hơn.

Ba người đang nói chuyện, lúc này có người hầu đến bẩm báo biểu tiểu thư đến thỉnh an.

Lão thái quân cười hiền hậu nói: “Cho người vào đi.”

“Hai con còn nhớ đứa cháu gái họ ngoại của ta không, tên Tưởng Đường. đến phủ đã nhiều năm như vậy, cũng đã trưởng thành rồi.”

“Là cháu gái của biểu muội người sao?”

“Phải đấy, Anh Nương hồng nhan bạc phận, haiz, đều là số mệnh cả sao?”

Thích lão thái thái vốn là người Giang Nam, trong số chị em bên nhà mẹ đẻ có một người biểu muội tên là Liễu Anh, thời thơ ấu chơi rất thân với bà.

Sau này Thích lão thái thái gả cho Thích gia ở phương Bắc, Liễu Anh thì gả vào nhà thương nhân ở Ngô Hưng - Tưởng phủ.

Vốn tưởng rằng mọi người đều có thể an hưởng tuổi già, nào ngờ lại bị bọn thủy khấu không bằng cầm thú kia gϊếŧ hại cả nhà hơn trăm người.

Tưởng gia từ trên xuống dưới, già trẻ đều không chừa một ai, Anh Nương lại là con một, chỉ có một bà vυ" già liều chết bảo vệ Tưởng Đường lúc đó mới chỉ bập bẹ biết nói, một đường chạy về phương Bắc đến Thích gia nhờ cậy, mới có thể bảo vệ được giọt máu duy nhất này.

Lão thái quân thở dài một hồi, rồi quay sang Thích Viêm nhắc lại chuyện lúc nhỏ.

“Trước khi rời kinh, Viêm nhi thích nhất là chơi với Đường nhi, con còn nhớ không?”

“Tôn nhi nhớ.”

Đương nhiên là nhớ, trận đòn roi đó khiến hắn đời này không thể nào quên.

“Biểu tiểu thư, lão thái quân cho mời người vào trong.”

Một nha hoàn từ trong phòng đi ra thông báo, Tưởng Đường theo chân người đó vào trong, thì thấy trong phòng có hai nam tử cao lớn đang ngồi.

Nàng giật mình, đại gia Thích gia và thế tử gia nhiều năm nay trấn thủ biên cương, rất ít khi hồi phủ, Tưởng Đường ít gặp nên có chút sợ hãi.

“Đường nhi mau lại đây, lại đây với bà này.”

Thích gia lão thái thái vẻ mặt hiền từ, cười tủm tỉm kéo Tưởng Đường lại, nheo mắt nhìn cách ăn mặc của nàng hôm nay, búi tóc đơn giản chỉ cài hai chiếc trâm bạc, một thân váy sa màu hồng nhạt đã cũ, không quá thất lễ cũng không quá nổi bật, rất biết chừng mực, đúng là một cô gái an phận.

"Con chào bà dì."

Giang Đường trước tiên chào hỏi lão thái thái, sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên, nàng biết hai người đàn ông có mặt là ai, nhưng đã lâu không gặp, không có lệnh của chủ nhân, nàng không dám hỏi nhiều.

"Mới đó mà Đường nhi đã đến phủ chúng ta được mười năm rồi, tháng trước vừa mới làm lễ cập kê, đã là thiếu nữ rồi..."

Tưởng Đường cúi đầu, khẽ mỉm cười, quy củ trong đại trạch viện rất nhiều, nàng không dám nói lung tung, chỉ nói: "Được bà dì cưu mang là phúc phận của Tưởng Đường, Tưởng Đường sẽ không quên ơn đức của người, sau này nhất định sẽ báo đáp."

"Tốt lắm, ta biết con hiếu thuận, có lòng là tốt rồi."

"Lại đây, lại đây chào hỏi biểu cữu cữu và biểu ca của con đi."

Tưởng Đường ngẩng đầu nhìn, thấy Thích Viêm đang ngồi uy nghiêm trên ghế thái sư, mắt nhìn thẳng, không còn dáng vẻ thơ ấu nữa.

Tưởng Đường ngoan ngoãn bước đến trước mặt Thích phụ, cung kính hành lễ.

"Cháu chào biểu cữu."

Thích đại gia gật đầu, "Tốt lắm."

Nàng lại bước đến trước mặt người đàn ông trẻ tuổi hơn, khom người hành lễ, đến gần mới nhìn rõ vóc dáng Thích Viêm cao lớn thế nào, vai rộng, chân dài, Tưởng Đường liếc nhìn, hình như còn cao hơn cả Quốc công gia.

"Tưởng Đường bái kiến biểu ca."

"Không cần đa lễ." Thích Viêm bưng chén trà lên nhấp một ngụm, hoàn toàn không để ý đến người trước mặt.

Lần gặp mặt đầu tiên vào buổi sáng nay, Thích Viêm trông trưởng thành hơn rất nhiều, tính cách cũng hoàn toàn khác so với lúc nhỏ, Tưởng Đường thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều đã trưởng thành rồi, chắc sẽ không còn bắt nạt nàng như hồi nhỏ nữa.

Chiếc qυầи ɭóŧ kia cuối cùng cũng được Tưởng Đường lén lút giặt sạch sẽ, phơi khô trong phòng tắm, may mà không bị mấy bà tử quét dọn phát hiện.

Nhưng lại bị Xuân Hiểu phát hiện, bị cô nàng trách móc một trận.

"Ôi trời tiểu thư, đã nói là những việc giặt giũ này cứ để cho nô tỳ làm, sao tiểu thư lại tự mình giặt quần áo, càng ngày càng không giống tiểu thư gì cả!"

Những người trong cái sân này vốn đã không tôn trọng tiểu thư cho lắm, nếu để bọn họ phát hiện Tưởng Đường tự mình giặt quần áo, chắc chắn lại được một phen cười nhạo.

"Không sao đâu, chỉ là một cái quần thôi mà, ta cũng không tiện nhờ em giặt."

Tưởng Đường bất lực dỗ dành, Xuân Hiểu vừa đảm đang lại siêng năng, chỉ là vận khí không tốt khi đi theo hầu hạ một vị chủ tử giả mạo như nàng, không được vẻ vang như những nha hoàn khác.

Đối với điều này, Xuân Hiểu không hề để tâm, ngược lại còn cảm thấy may mắn khi được đi theo Tưởng Đường.

"Có gì đâu chứ, đừng nói đến Tứ tiểu thư, nha hoàn bên cạnh Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư nhìn thì có vẻ oai phong lắm, nhưng tiểu thư có biết không, Tam tiểu thư thường xuyên đánh mắng người trong phòng, chỉ cần không vừa ý là lại phạt quỳ."

"Còn Nhị thiếu gia nữa," Xuân Hiểu nhìn xung quanh một lượt rồi mới tiếp tục nói nhỏ: "Nghe nói có mấy nha hoàn đã bị Nhị thiếu gia... bị Nhị thiếu gia..."
« Chương TrướcChương Tiếp »