Giống như có một hòn đá rơi vào làm đôi mắt ngấn nước của Lâm Khinh Nhiễm gợn sóng, quấy nhiễu làm xao động tâm hồn nàng.
Hắn, hắn biết nàng đang nhìn! Còn làm trò ở trước mặt nàng làm chuyện như vậy…
Dù Lâm Khinh Nhiễm có lớn mật đến đâu thì làm chuyện như nhìn lén bị bắt gặp này cũng cảm thấy xấu hổ, khiến nàng bối rối không biết xoay sở ra sao.
Đôi mi dày dài trước mắt nhấp nháy hai lần, Lâm Khinh Nhiễm lại nắm chặt tấm màn trong tay, dịch chuyển mũi chân muốn chạy trốn.
Xoay người một cái nàng đã dừng lại, vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, nếu nàng bỏ đi lúc này chẳng phải sẽ rơi xuống thế yếu hay sao. Lâm Khinh Nhiễm dùng răng cắn môi, hắn lấy mình ra để thỏa mãn trí tưởng tượng của bản thân, xem ra lúc này hắn còn ngượng hơn cả nàng.
Lâm Khinh Nhiễm xoay người, thả tấm màn trong tay xuống: “Không được xem sao?”
Nàng chịu đựng sự run rẩy trong lòng, chậm rãi bước tới, càng đến gần thì mùi hương trầm đυ.c nồng đậm bị che đậy lại càng lộ ra.
Lâm Khinh Nhiễm dùng sức siết chặt lòng bàn tay, nhẹ nhàng chạm vào môi, giọng nói phát ra còn mềm hơn so với bước chân của nàng: “Nhị biểu ca đã làm chuyện gì đáng xấu hổ? Cho nên ta không thể nhìn?”
Thẩm Thính Trúc buông mắt nhìn những ngón tay tinh tế nhẹ nhàng khoác lên vai hắn, màu da của hai người đều rất trắng, chỉ có móng tay của Lâm Khinh Nhiễm là hồng hào như hoa mơ nở đầu mùa.
Thẩm Thính Trúc ngồi im bất động, đang đợi vật nhỏ của mình bị mê hoặc rơi vào bẫy.
“Không có gì là Nhiễm Nhiễm không thể nhìn.”
Hắn hơi quay đầu lại, đáy mắt còn ẩn chứa vẻ thỏa mãn chưa tan, Lâm Khinh Nhiễm hơi cúi người, tầm mắt của hai người quấn lấy nhau, đôi mắt đào hoa khẽ híp lại, màu mắt càng thêm tối tăm.
Đầu ngón tay của Lâm Khinh Nhiễm ấn thật sâu trên vai hắn, Thẩm Thính Trúc bất động, nàng muốn áp sát đến gần nhưng lại quan tâm vấn đề mặt mũi.
“Vậy nhị biểu ca nói xem, vừa rồi huynh gọi tên của ta để làm gì?” Tầm mắt nàng rơi vào trong nước, hai má lại ửng hồng.
Thẩm Thính Trúc giống như đang cực lực kiềm chế bản thân, ngay cả lời nói ra cũng nặng nề: “Nhiễm Nhiễm.”
Một chút lý trí còn lại trong đầu Lâm Khinh Nhiễm hoàn toàn bay lên chín tầng mây, từ từ vòng tay ôm cổ hắn, còn tay kia thì khều khều mặt nước.
“Huynh đang nhớ ta.” Nàng vừa chắc chắn vừa đắc ý, chính là bị nuông chiều đến kiêu căng.
Thẩm Thính Trúc dùng sức lăn lăn yết hầu, giọt nước trên cổ theo đó lăn xuống, thẳng thắn thừa nhận: “Không chỉ có những gì mà Nhiễm Nhiễm nhìn thấy hôm nay đâu.”
Tim Lâm Khinh Nhiễm đập thình thịch, ngọt như uống mật, trong lòng nàng rất vui mừng, cũng không quan tâm mặt mũi gì mà kề sát vào hôn lên giọt nước sắp rơi xuống từ yết hầu của Thẩm Thính Trúc.
Nàng lại tiếp tục ngựa quen đường cũ tìm đến miệng hắn, răng nanh nhẹ nhàng cắn xuống môi dưới, đầu lưỡi mềm ngọt tiến vào trong, từ khi nàng tiếng vào Thẩm Thính Trúc vẫn luôn không đáp lại.
Lâm Khinh Nhiễm ngước đôi mắt phủ hơi nước ẩm ướt, hơi vểnh môi, bất mãn nhìn hắn.
Thẩm Thính Trúc cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Ta đã đáp ứng sẽ không chạm vào nàng, trừ khi.”
Lâm Khinh Nhiễm buồn bực cắn thật mạnh lên khóe môi hắn, nói với giọng nhỏ nhẹ lại mềm mại: “Đã đồng ý.”
Dứt lời, Thẩm Thính Trúc đã nắm lấy cằm, ngón cái ấn nhẹ môi dưới của nàng để cánh môi mở ra, hắn lập tức áp môi hôn tới, tiến quân thần tốc, ùn ùn kéo đến quấn quýt triền miên với hơi thở của Lâm Khinh Nhiễm .
Hắn hôn còn mãnh liệt hơn so với Lâm Khinh Nhiễm rất nhiều, hận không thể nuốt đi toàn bộ không khí trong miệng nàng mới bằng lòng.
“… Thẩm Thính Trúc.” Lâm Khinh Nhiễm nhân lúc thở dốc, ấm ách gọi hắn.
Không có tiếng đáp lại, sau gáy bị bàn tay to lớn của hắn chặn lại, càng ép càng sâu.
Cơ thể kề sát bồn tắm của Lâm Khinh Nhiễm đang không ngừng trượt đi, nàng sắp ngã xuống!
Thẩm Thính Trúc bắt lấy cánh tay nàng, cánh tay khỏe mạnh từ dưới cánh tay nàng vòng qua, dễ dàng ôm lấy cả người nàng, dưới chân của Lâm Khinh Nhiễm không còn điểm tựa, sau một trận trời đất quay cuồng thì cả người nàng đều bị ôm vào trong nước, Thẩm Thính Trúc đỡ lưng tránh để nàng sặc nước.
Lâm Khinh Nhiễm hoảng sợ mở to mắt, cả người nàng gần như ướt sũng, cơ thể chìm nổi trong nước, nàng hé môi thở dốc, nâng mắt đối diện Thẩm Thính Trúc, sau đó cả người trong chớp mắt đã bổ nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt cổ, hôn lung tung lên môi hắn.
Thu Chỉ đi theo Lâm Khinh Nhiễm đến đây, nghe thấy động tĩnh trong phòng thì phút chốc hai má đã đỏ bừng, bất an đứng đó, đây là Lâm phủ, sao tiểu thư lại dám làm bậy như vậy, nếu để cho lão gia biết chuyện này…
Chỉ vừa nghĩ đến đây thì đầu óc Thu Chỉ liền rối bời cả lên.
Nghe thấy tiếng nước dần biến mất, Thu Chỉ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nói an ủi dỗ dành của Thế tử ——
“Được rồi, được rồi.” Thẩm Thính Trúc khẽ vuốt tóc Lâm Khinh Nhiễm, trên vai truyền đến một trận đau đớn nhỏ giống như bị mèo cào, là Lâm Khinh Nhiễm cắn hắn.
Hai mắt nàng vừa đỏ vừa ướŧ áŧ, giọng nói kéo ra vừa tủi thân vừa quyến rũ: “Ta đã nói đồng ý rồi.”
Thẩm Thính Trúc để mặc nàng cắn: “Nhưng mà chúng ta còn chưa thành thân.”
Lâm Khinh Nhiễm khóa ngồi trên người hắn cọ cọ, âm thanh phát ra giống tiếng mèo kêu ban đêm: “Chúng ta cũng đã là phu thê thật sự rồi.”
Bàn tay đang vuốt ve lưng nàng của Thẩm Thính Trúc chuyển sang quyến luyến, cả tiếng ngâm nga phát ra từ cổ họng của Lâm Khinh Nhiễm cũng thật mê người êm tai.
“Lúc đó không tính.” Sao hắn có thể để cho nàng gả cho hắn qua loa như vậy: “Tam thư lục lễ, thiếu một thứ cũng không được.”
Lâm Khinh Nhiễm không ngừng vặn vẹo eo, ý thức đã mơ hồ tựa vào lòng Thẩm Thính Trúc rầm rì, giống như không giày vò cho hắn đi vào khuôn khổ thì sẽ không chịu bỏ qua.
Thẩm Thính Trúc có chút hối hận, hắn quên mất tiểu cô nương là yêu tinh tham ăn, gân xanh trên trán của hắn đập liên tục, hiện giờ hắn không còn sợ lạnh nữa, đổ mồ hôi cũng nhiều hơn Lâm Khinh Nhiễm.
Lâm Khinh Nhiễm không ngừng khóc lóc rêи ɾỉ, từng tiếng gọi “Thẩm Thính Trúc” “Nhị biểu ca” liên tục như đang cọ qua tai hắn.
Bóng tối trong mắt Thẩm Thính Trúc càng đậm hơn, hắn vén mái tóc ẩm ướt dính trên má nàng, hai tay nâng eo nàng ôm nàng đứng lên, để nàng ngồi lên mép bồn tắm rộng chưa đầy ba tấc.
Lâm Khinh Nhiễm sợ đến mức khẽ kêu lên, cúi đầu nhìn Thẩm Thính Trúc: “Nhị biểu ca!”
Đôi tay nàng nắm chặt thành bôn, mười đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch, sợ sẽ ngã xuống.
Cao quá!
Thẩm Thính Trúc đỡ thật chặt sau eo của nàng, một tay thì chạm vào cẳng chân đang lơ lửng trong nước của nàng, cầm mắt cá chân của nàng nâng lên: “Ôm chặt ta.”
Lâm Khinh Nhiễm lại ngả người về sau một chút, nàng cảm thấy như mình đang đứng trên vách núi, lung lay sắp ngã, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, dù biết Thẩm Thính Trúc sẽ đỡ và không làm mình bị thương thì nàng vẫn sợ hãi.
Lâm Khinh Nhiễm không kịp nghĩ xem hắn muốn làm gì, vì sợ hãi mà đôi mắt hàm chứa nước mắt, đôi chân ngọc thanh tú nhỏ xinh đang run rẩy choàng ra sau cổ hắn nghe lời câu chặt.
Thu Chỉ còn canh chừng bên ngoài phòng, thấy tương đối rồi nên muốn đi vào gọi tiểu thư ra, ai ngờ lúc này có một âm thanh không thích hợp vang lên.
Còn càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn, nàng ta mặt đỏ tai hồng chạy vào trong sân để cách xa một chút, nhưng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy như cũ.
…
Hôm sau khi Lâm Khinh Nhiễm thức dậy thì mặt trời đã lên cao, nàng mở miệng gọi Thu Chỉ, âm thanh không còn trong trẻo như dĩ vãng mà chuyển sang mềm mại du dương rất câu nhân, rõ ràng đã bị người yêu thương qua mới có trạng thái yêu kiều như vậy.
Sau khi rửa mặt xong Lâm Khinh Nhiễm mới hoàn toàn tỉnh táo, lúc Thu Chỉ đang thay quần áo cho nàng cuối cùng cũng nhịn không được nói: “Tiểu thư, nô tỳ cầu xin người, người tuyệt đối đừng làm bậy nữa.”
Thế tử đi đứng không tiện, việc này tất nhiên là tiểu thư chủ động, kể cả việc tự ý thành thân kia cũng vậy, mà việc hôn sự của tiểu thư và Thế tử bây giờ cũng không có tin tức, lỡ như để người khác biết, nàng ta làm nha hoàn không những không ngăn cản mà còn giúp đỡ… Lão gia không bán nàng ta đi mới là lạ.
Lỗ tai Lâm Khinh Nhiễm nóng bừng, nàng ở trước mặt Thẩm Thính Trúc cái gì cũng dám làm, nhưng lại thẹn thùng với người khác, nàng cắn cắn môi: “Không phải như ngươi nghĩ đâu.”
Lâm Khinh Nhiễm chợt nhớ đến hôm qua đại tẩu cũng nói với nàng như vậy.
Nàng cảm thấy thẹn thùng đến khép hai chân lại, hóa ra thực sự không phải như nàng nghĩ. Sự mềm mại, dính nhớp và cả sự che chở nhẹ nhàng kia, mỗi khi Lâm Khinh Nhiễm nhớ lại thì cả người đều run rẩy từ trong xương cốt.
Đêm qua rõ ràng là muốn hỏi Thẩm Thính Trúc xem phụ thân đã nói gì, kết quả chuyện nên hỏi thì một chữ không chưa hỏi được.
Lúc này Lâm Khinh Nhiễm thật sự có chút xấu hổ khi đi tìm Thẩm Thính Trúc, vẫn nên đi tìm Lâm lão gia hỏi thôi.
Lâm lão gia nhìn đôi mắt trông mong của nữ nhi, dù không hài lòng nhưng vẫn nói đúng sự thật: “Thế tử thật lòng cầu xin cha một việc.” Không đợi Lâm Khinh Nhiễm kịp vui mừng, ông đã nói: “Nhưng cha đã cự tuyệt.”
“Cha!” Lâm Khinh Nhiễm nôn nóng đứng dậy.
Lâm lão gia nhướng mày, “Ngồi xuống, còn ra thể thống gì nữa.”
“Không phải con tự mình nói cửa cũng không cho người vào à, sao mới có mấy ngày đã bị hắn lừa đi rồi?”
Lâm Khinh Nhiễm cũng không thể không biết xấu hổ nói bản thân quyến rũ Thẩm Thính Trúc… Nàng chậm rãi ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Không phải.”
Vạn người mới tìm được một người xuất chúng như Thẩm Thính Trúc, nhưng đó là quan điểm của người bình thường, còn Lâm lão gia lại nhìn hắn với tư cách là người muốn cưới con gái ông, một chút khiếm khuyết cũng phải soi xét.
“Chuyện này con không cần phải xen vào, cũng đừng đến gặp hắn, nếu như hắn thật lòng thì sẽ không dễ dàng từ bỏ mà lùi bước. Nếu hắn cứ từ bỏ như vậy…” Lâm lão gia ước gì hắn như vậy: “Ở Giang Ninh chúng ta vẫn còn nhiều thanh niên tài tuấn mà.”
Lâm Khinh Nhiễm thật sự không lo lắng chuyện này, chỉ cần cha không thực sự phản đối là tốt rồi, còn lại Thẩm Thính Trúc tự nhiên có biện pháp, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Con nghe cha.”
Rời khỏi chỗ Lâm lão gia, Lâm Khinh Nhiễm liền lén lút đi tìm Thẩm Thính Trúc, hai người đi đến căn phòng cách đình nghỉ chân không xa, có ít người đến đây cũng coi như bí mật. Có Thu Chỉ và Mạc Từ yểm trợ thì Lâm Khinh Nhiễm liền lớn mật hơn nhiều, khí thế bừng bừng khóa ngồi trên đùi hắn.
Đã nếm qua tư vị đêm qua, cho nên khi đến gần hắn xương cốt Lâm Khinh Nhiễm liền mềm nhũn, hôn lên cằm hắn như có như không.
Khi nàng hôn đến môi hắn, những hình ảnh hoang đường lại ùn ùn kéo đến, khi đó môi hắn còn đỏ hơn so với bây giờ, phủ đầy nước.
Nhớ đến sự mê loạn khi đó của mình, Lâm Khinh Nhiễm không cam lòng cứ như vậy, nàng biết làm sao để Thẩm Thính Trúc khó nhịn nhất, nàng vòng tay ôm cổ hắn, đầu ngón tay lướt qua sống lưng hắn.
“Nhiễm Nhiễm.” Thẩm Thính Trúc cũng không ngăn cản, chỉ dùng âm thanh khàn khàn nói: “Đừng quậy.”
Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn có phản ứng thì càng nhiệt tình hơn, Thẩm Thính Trúc nheo mắt lại tùy nàng làm, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, hắn mới nghiêm giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, không được làm càn.”
Hắn ngửa đầu về sau né tránh, trên cổ đã có một vết tích.
Lâm Khinh Nhiễm bĩu môi đưa tay ôm cổ hắn kéo về: “Ta càng muốn.”
Thẩm Thính Trúc nhìn đôi chân nam tử lộ ra sau hòn non bộ, kéo cánh tay Lâm Khinh Nhiễm xuống, nghiêm túc nhìn nàng: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta còn chưa thành thân.”
“Bá phụ vốn không đồng ý hôn sự của chúng ta…”
Lâm Khinh Nhiễm nhíu mày thật chặt, những lời này đêm qua hắn đã nói một lần rồi, sao còn lải nhải mãi vậy.
“Nếu huynh còn như vậy, ta sẽ đem tay huynh trói lại.”
Lâm lão gia đứng sau hòn non bộ xanh mặt, một chữ cũng không muốn nghe tiếp, ông bước ra nói: “Xuống dưới cho ta!”
Lâm Khinh Nhiễm bỗng nhiên cứng đờ, sao cha lại tới đây?
Nàng vội vàng dùng cả tay chân leo xuống khỏi người Thẩm Thính Trúc, cúi đầu như chim cút đứng ở bên cạnh.
Ánh mắt Lâm lão gia nghiêm túc lại tức giận đảo qua hai người, ông còn tưởng là Thẩm Thính Trúc ngấp nghé nữ nhi mình, ai ngờ là ngược lại! Một cô nương nhưng thật sự cái gì cũng dám nói, còn trói người? Ông cũng không dám đem người ta trói lại.
Lâm Khinh Nhiễm sớm đã hoảng hốt, tự nhiên không thể suy xét tại sao Mạc Từ không canh giữ nơi này, nàng lén nhìn vẻ mặt Lâm lão gia, nắm chặt đầu ngón tay ngập ngừng nói: “Cha.”
Trong tình huống này, Lâm lão gia có trách cứ con gái cũng không tốt, thấp giọng quát: “Trở về cho ta.”
Lâm Khinh Nhiễm cũng không nhìn sang Thẩm Thính Trúc, vùi đầu bỏ chạy, hắn là Thế tử, cha còn có thể làm gì được hắn, trước mắt vẫn là bảo vệ mình quan trọng hơn.
Lâm lão gia nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cổ Thẩm Thính Trúc, lại nhìn hai chân hắn, lông mày nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi, vấn đề trước mắt không phải là Thẩm Thính Trúc có muốn cưới hay không, chỉ là cho dù trong tình huống này thì ông cũng sẽ không trách Lâm Khinh Nhiễm.
Lâm lão gia lạnh lùng hỏi: “Danh tiết của nữ tử rất quan trọng, Thế tử đã làm ra chuyện như vậy rồi, không biết có tính toán gì không.”
Thẩm Thính Trúc không kiêu ngạo không siểm nịnh, thẳng thắn nói: “Những lời hôm qua vãn bối nói đều xuất phát từ chân tâm, thật sự không dám giấu diếm, trước khi rời Kinh mẫu thân đã chuẩn bị sính lễ, cũng sắp xếp bà mối mang theo sính lễ đến Giang Ninh cầu thân, tính thời gian thì có lẽ khoảng ba đến năm ngày nữa sẽ đến Giang Ninh.”
Lúc này sắc mặt Lâm lão gia mới có chút khá lên.
Thẩm Thính Trúc chống bàn đứng dậy, động tác tuy chậm nhưng lại vững vàng, cúi người với Lâm lão gia: “Vãn bối rất nặng tình với biểu muội, thề không thay đổi, nếu có chút may mắn cưới được biểu muội làm thê tử, ta nhất định che chở nàng cả đời.”
“Chân vãn bối có lẽ không thể khỏi hẳn, nhưng vãn bối bảo đảm với ngài, nhất định sẽ bảo vệ biểu muội cả đời vui vẻ không lo.”
Lâm lão gia chưa bao giờ hoài nghi sự chân thành của hắn, cũng biết thật sự không thể ngăn cản. Ông chỉ muốn giữ nữ nhi ở lại bên mình một đoạn thời gian lâu một chút, nhưng tình hình bây giờ cũng đã không thể giữ được nữa.
Ông lẳng lặng nhìn Thẩm Thính Trúc, thở dài nói: “Vậy đợi người đến rồi bàn bạc tiếp.”
…
Lễ cưới được định vào ngày 3 tháng 3 năm sau.
Vào mùa thu, Thẩm Thính Trúc vội vã trở về Kinh để chuẩn bị hôn lễ, sau khi hắn rời khỏi thì cứ cách mỗi ba ngày sẽ có ám vệ đưa một phong thư đến Lâm phủ.
Lâm Khinh Nhiễm thấy hoa quế trong sân héo tàn, cành đào lại nở ra một vài nụ hoa, trong tay là thư của Thẩm Thính Trúc, từng chữ trong thư đều do chính tay Thẩm Thính Trúc viết, ở phía bên kia hắn cũng đang chờ mong như nàng.
Đội ngũ đón dâu đã xuất phát, đường từ Giang Ninh đến Kinh thành Lâm Khinh Nhiễm đã đi qua vài lần, nàng biết Thẩm Thính Trúc sẽ đi qua con sông nào, bước qua cây cầu nào.
Lâm Khinh Nhiễm ngày ngày ngóng trông, mong chờ tiếng chiêng trống và tiếng pháo từ xa đến gần truyền vào tai, mong chờ được đội chiếc khăn trùm đầu đỏ thẫm, mong chờ hương thơm của hoa đào nở bay vào mũi… Nàng biết, là Thẩm Thính Trúc đến cưới nàng.
HOÀN CHÍNH VĂN