“Tất nhiên ta sẽ không.”
Lâm Khinh Nhiễm buột miệng nói ra, nàng quay sang thì đối diện với ánh mắt ngậm cười của Thẩm Thính Trúc, trong đầu nhanh chóng lóe lên cái gì, nàng dùng sức mím môi, phát ra hai chữ từ trong kẽ răng ——
“Đê tiện.”
Sao nàng lại quên một người xảo quyệt như Thẩm Thính Trúc lại có thể dễ dàng bị một người như Hạ Thư Minh chiếm thế thượng phong được.
Thẩm Thính Trúc mỉm cười nhìn nhìn gương mặt nổi giận của nàng, dùng mũi chạm vào chóp mũi nhíu lại của nàng: “Đúng là có chút đê tiện, ta muốn làm cho Nhiễm Nhiễm đau lòng, như vậy có lẽ nàng sẽ luyến tiếc ta.”
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng và dịu dàng, thẳng thắn lộ ra phần yếu ớt nhất của mình cho nàng xem, dù cho là người có nội tâm cứng rắn nhất cũng không chống đỡ được, đừng nói đến là Lâm Khinh Nhiễm, tim nàng đã sớm rối tung lên rồi, biết rõ đây là thủ đoạn của hắn nhưng cũng chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Động tác cọ cọ chóp mũi của Lâm Khinh Nhiễm dần thay đổi hương vị, hơi thở dây dưa, hương trà mát lạnh hòa quyện với hương thơm ngọt ngào càng trở nên mềm mại.
Lâm Khinh Nhiễm siết ngón tay bám chặt áo ngoài của hắn, ý thức dần dần đắm chìm, nàng chủ động áp môi đến, nhưng lập tức dừng lại, trong đầu còn sót lại một tia lý trí cuối cùng, nàng vẫn cứng rắn chống đỡ: “Huynh… Không cho chạm vào ta.”
Nàng cụp mi xuống khẽ run rẩy, không chớp mắt dán chặt vào đôi môi mỏng chỉ cách nàng nửa tấc của Thẩm Thính Trúc: “Ta chưa nói là tha thứ cho huynh.”
Thẩm Thính Trúc thu hết thần sắc của nàng vào đáy mắt, đôi mắt mong đợi giống như khi Tuyết Đoàn nhìn thấy cá, hắn cũng không biết mình nên thấy may mắn vì thân thể của hắn có sức hấp dẫn với nàng như vậy hay không.
Hắn mím môi rồi nghe lời lùi lại: “Được.”
“Trừ khi Nhiễm Nhiễm đồng ý, nếu không ta nhất định không chạm vào nàng.”
Hơi thở nồng đậm bao lấy cơ thể bất chợt tiêu tán, Lâm Khinh Nhiễm không quen muốn dựa vào, nhưng chính nàng vừa mới nói, hiện tại dán qua chẳng phải mặt mũi đều mất sạch sao.
Thẩm Thính Trúc chỉ giả vờ như không thấy sự nôn nóng của tiểu cô nương, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủi áo ngoài bị đè nhăn, ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Lâm Khinh Nhiễm cũng vén váy ngồi vào một bên khác, ép đầu lưỡi rục rịch vào trong cánh môi mím chặt, chu môi, thời điểm bảo hắn không cần theo đến thì không thấy hắn nghe, nhưng lúc này lại nói gì nghe nấy.
“Nhiễm Nhiễm tức giận?” Thẩm Thính Trúc biết rõ còn hỏi.
“Không có.” Lâm Khinh Nhiễm mạnh miệng nói, quay người đi: “Cũng đừng nói chuyện với ta.”
Thẩm Thính Trúc nhếch khóe môi lên gần như không thể nhận ra, ý cười nhợt nhạt.
Nghe thấy phía sau không có âm thanh, Lâm Khinh Nhiễm lại không nhịn được đoán biểu tình của hắn, nàng cố gắng không quay đầu lại, nàng cảm thấy nếu như mình quay đầu lại, có lẽ sẽ không dằn lòng được.
…
Thẩm Thính Trúc ở trong phủ hai ngày, Lâm lão gia bắt đầu công khai ám chỉ đuổi người, Thẩm Thính Trúc hiểu được nhưng lại giả vờ hồ đồ, giả vờ nghe không hiểu và tiếp tục ở lại.
Thời điểm dùng bữa tối, Lâm lão gia thấy ánh mắt hai người thỉnh thoảng chạm nhau, nếu để hắn tiếp tục ở lại đây, không chừng có một ngày nữ nhi mình sẽ bị hắn gạt đi mất.
“Khụ—” Ông khẽ hắng giọng, liếc mắt cảnh cáo Lâm Khinh Nhiễm một cái.
Lâm Khinh Nhiễm vội vàng bưng bát lên ăn cơm, lúc này Lâm lão gia mới thu hồi mắt nói với Thẩm Thính Trúc: “Dùng cơm xong, Thế tử theo ta đến thư phòng một chuyến.”
Lâm Khinh Nhiễm ngước mắt lên từ miệng bát: “Cha gọi nhị biểu ca đến thư phòng làm gì?”
Mới đến mấy ngày, thái độ của nữ nhi đã thay đổi rõ ràng, Lâm lão gia bất mãn nói: “Ăn của con đi.”
Lâm Khinh Nhiễm mấp máy môi, Thẩm Thính Trúc trấn an nhìn nàng một cái, nói với Lâm lão gia: “Được.”
Sau bữa tối, Thẩm Thính Trúc theo Lâm lão gia đến thư phòng.
Lâm lão gia lệnh cho hạ nhân mang trà vào, nói với Thẩm Thính Trúc: “Thế tử đường xa đến đây, theo lý nên dẫn Thế tử đi dạo chơi Giang Ninh cho thỏa thích, nhưng Thế tử bệnh nặng mới khỏi, nhất định Hầu gia và phu nhân sẽ rất nhớ nhung, ta cũng không giữ Thế tử ở lại lâu.”
Thiếu chút nữa Lâm lão gia đã trực tiếp đem hai chữ tiễn khách nói ra.
Thẩm Thính Trúc cười nói: “Không sao đâu, thật ra ta còn có việc phải hoàn thành, nếu như không thể, chỉ sợ ngay cả cửa Trường Hưng Hầu phủ ta cũng không thể vào.”
Lâm lão gia nhíu mày: “Chuyện gì quan trọng như vậy?”
Gương mặt của Thẩm Thính Trúc nghiêm túc, vô cùng trịnh trọng, tim Lâm lão gia lộp bộp một chút, sau đó chợt nghe Thẩm Thính Trúc nói: “Đó là xin người gả biểu muội cho ta.”
Khuôn mặt của Lâm lão gia lập tức xụ xuống
…
Lâm Khinh Nhiễm thấy Thẩm Thính Trúc vẫn chưa ra khỏi thư phòng, trong lòng không khỏi lo lắng, cũng không biết cha có làm khó hắn hay không.
Nàng đi dạo trong vườn một lúc lâu, sau đó xoay người đi tìm đại tẩu Sở Âm trò chuyện.
Đến gần Trà Thu Các cũng không thấy nha hoàn ra đón, Lâm Khinh Nhiễm đi về phía căn phòng vẫn còn sáng đèn, khi đi đến hành lang, vừa định nâng tay lên gõ cửa liền nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh dịu dàng nức nở của đại tẩu.
Lâm Khinh Nhiễm còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy giọng nói như khóc mà không phải khóc của nàng ấy thì còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nên vội vàng gõ cửa: “Đại tẩu.”
Âm thanh trong phòng dừng lại, giọng nói hoảng loạn thật nhỏ của Sở Âm vang lên: “Phu quân… mau đứng dậy.”
Lâm Khinh Nhiễm ngẩn người, nàng ít nhiều cũng có kinh nghiệm, cuối cùng mới nhận ra hai người đang làm cái gì, gương mặt nóng đến đỏ lên, nàng cúi đầu nhào nặn đầu ngón tay, không phải đại tẩu còn đang mang thai, sao lại…
Nàng vội vàng lắc đầu dừng những suy nghĩ lung tung lại, vừa định quay người đi, Lâm Chiếu đã mở cửa: “Sao lại đến đây lúc này?”
Lâm Khinh Nhiễm hơi ngước mắt lên, Lâm Chiếu ngoại trừ đôi mắt đặc biệt đỏ thì cũng không nhìn ra khác thường gì.
Sao lại mặc quần áo nhanh như vậy, Lâm Khinh Nhiễm nghĩ.
“Ta tìm đại tẩu.”
Lâm Chiếu gật đầu: “Vào đi.”
Sở Âm ngồi trên giường nhỏ mềm mại, hai má còn chứa chút xuân sắc khiến kẻ khác mơ màng, cơ thể bởi vì đang mang thai nên sự xinh đẹp ấy lại làm cho người ta muốn dịu dàng yêu thương.
“Đại tẩu.” Giọng nói của Lâm Khinh Nhiễm thay đổi, tươi cười mập mờ.
Sở Âm đỏ mặt giận dỗi nhìn nàng một cái: “Nếu nói hươu nói vượn thì một chữ cũng không cho nói.”
Đôi mắt của Lâm Khinh Nhiễm cong thành trăng non: “Không nói không nói.” Nàng đổi chủ đề: “Nhưng mà đại tẩu, hiện tại tẩu đang có thai, cũng có thể à?”
Đôi mắt đen láy trong veo của Lâm Khinh Nhiễm đầy tò mò, nàng từ trước đến nay nói đến chuyện mình chưa hiểu rõ thì đều rất lớn mật.
Sở Âm thầm giận dỗi Lâm Chiếu làm càn: “Không phải như muội nghĩ đâu.” Nàng ấy hàm hồ nói: “Chờ sau này thành thân muội sẽ biết.”
Lâm Khinh Nhiễm muốn nói nàng đã biết, đêm đó hai người đều chật vật, nàng chỉ nhớ rõ trên người mình đau, tim đau, khóc đến đôi mắt cũng đau, nhưng lúc sau…
Khi đó nàng rất mơ hồ, nhưng bây giờ nhớ đến lại cực kỳ rõ ràng, mỗi một lần đều giống như muốn chạm đến linh hồn của nàng bay ra khỏi cơ thể vậy.
Lâm Khinh Nhiễm khép hai chân lại, các ngón chân cũng siết vào nhau.
“Được rồi được rồi.” Sở Âm hắng giọng nói: “Một cô nương chưa lấy chồng như muội, nói chuyện này cũng không ngại xấu hổ.”
“Tới tìm ta có chuyện gì?”
Lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới nói: “Cha gọi nhị biểu ca đến thư phòng hồi lâu cũng không thấy ra.”
Nàng nghĩ gì cũng đều thể hiện rõ trên mặt Sở Âm cười nói: “Lo lắng?”
Lâm Khinh Nhiễm miễn cưỡng gật đầu thừa nhận.
Sở Âm nói: “Phụ thân chỉ đơn giản là luyến tiếc xa muội đó, còn có chân của Thế tử.”
Đương nhiên Lâm Khinh Nhiễm biết chuyện này, cho nên mới lo lắng.
Nàng nhìn sắc trời: “Ta lại đi xem thử.”
Chưa đến được thư phòng, Lâm Khinh Nhiễm đã gặp Thẩm Thính Trúc ngay nửa đường, nàng chạy tới hỏi: “Cha nói gì với huynh?”
Thẩm Thính Trúc nhìn chiếc váy của nàng đung đưa vài lần ngừng lắc lư hẳn, mới ngậm cười hỏi nàng: “Nhiễm Nhiễm lo lắng cho ta à?”
Ánh mắt Lâm Khinh Nhiễm hơi động, khẩu thị tâm phi phản bác: “Ai lo cho huynh.”
“Vậy là tốt rồi, thực ra cũng chưa nói cái gì.” Thẩm Thính Trúc cười nhẹ nói: “Nếu Nhiễm Nhiễm muốn biết, ta nói cho nàng biết là được.”
Tính tình Lâm Khinh Nhiễm không chịu nổi bị kí©h thí©ɧ, lập tức trả lời: “Ai muốn biết.” Ánh mắt nàng nhìn sang một hướng khác, nói không được tự nhiên: “Ta quay về phòng.”
Thẩm Thính Trúc thấy nàng đi xa, Lâm Khinh Nhiễm nghĩ hắn sẽ gọi nàng lại nhưng không có, nàng càng nghĩ càng cảm thấy nhất định cha đã nói gì đó với hắn, nếu không hắn sẽ không như vậy.
Thu Chỉ trải sẵn giường, nói với Lâm Khinh Nhiễm đang tựa vào giường nhỏ mềm mại ngẩn ngơ: “Tiểu như đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm có chuyện, làm sao ngủ được, nàng lẩm bẩm: “Tốt nhất ta nên đi hỏi xem.”
Nàng đi dọc theo đường mòn đến phòng khách phía Tây.
Mạc Từ nhìn thấy Lâm Khinh Nhiễm đến đây, ngay cả hỏi cũng đều miễn, bước đến nói: “Thế tử ở trong phòng, mời Biểu cô nương.”
Y lần nữa cảm thán Thế tử liệu sự như thần, thật sự bị hắn nói đúng Lâm cô nương sẽ đến. Mạc Từ âm thầm chậc lưỡi, ngay cả Lâm cô nương tính tình thẳng thắn cũng không phải là đối thủ của Thế tử.
Lâm Khinh Nhiễm đi vào phòng, Mạc Từ ở bên ngoài đóng cửa lại, nàng nhìn một vòng cũng không thấy Thẩm Thính Trúc, nhưng trong phòng nhỏ lại truyền ra tiếng nước.
Đang tắm sao? Đương nhiên Lâm Khinh Nhiễm sẽ không kiêng dè, trước đây mỗi ngày khi hắn ngâm thuốc nàng đều ra vào, muốn làm gì thì làm.
Tay trái nắm tấm màn, Lâm Khinh Nhiễm lại do dự, hiện tại bọn họ còn chưa làm lành, nàng nhẹ nhàng mím môi, nàng chỉ đến hỏi sự tình thôi, cũng đâu phải muốn làm cái gì.
Lâm Khinh Nhiễm vén rèm đi vào, liền nhìn thấy nam tử đang ngồi dựa vào bồn tắm quay lưng về phía nàng, một tay khoác lên thành bồn tắm, bờ lưng nở thanh tú hơi căng cứng.
“Nhiễm Nhiễm.”
Lâm Khinh Nhiễm tưởng rằng hắn biết mình đến đây, nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra không đúng, không phải Thẩm Thính Trúc nói với nàng, mà là nỉ non trong vô thức, ái muội triền miên.
Nàng chỉ đứng phía sau nên không nhìn thấy thần sắc hắn, chỉ nghe thấy hắn liên tục khẽ gọi tên nàng, âm thanh càng ngày càng khàn khàn, mà tiếng nước vang lên càng như đang đáp lại.
Đứng phía sau, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nghe thấy hắn lần lượt thì thầm tên nàng, giọng hắn càng trầm và khàn hơn, tiếng nước bắn tung tóe giống như một lời đáp lại hơn.
Lâm Khinh Nhiễm không chịu thừa nhận là mình không chịu nổi, chỉ oán giận tại sao mùa hè còn chưa qua, nếu không thì sao lại cảm thấy nóng như vậy, bàn tay còn đang nắm màn siết rất chặt, tiếng gọi khàn khàn cùng với hơi thở ồ ồ của Thẩm Thính Trúc làm chân của nàng muốn nhũn ra.
Bình thường Lâm Khinh Nhiễm đã thích dính trên người hắn, đã nhiều ngày nàng cố ý lạnh nhạt với hắn, đột nhiên gặp phải cảnh tượng như vậy, Thẩm Thính Trúc gọi tên của nàng rồi tự thủ da^ʍ… Trong lòng nàng vừa đắc ý vừa ngứa ngáy không chịu nổi.
Hơn nữa vừa nãy còn gặp phải chuyện của Lâm Chiếu và Sở Âm, chút hiếu thắng và cẩn thận của Lâm Khinh Nhiễm đều tiêu tan, nàng nắm tấm màn rất chặt, vừa để đề phòng mình buông xuống, lại đề phòng bản thân sẽ dán lên người hắn.
Dường như đã qua rất lâu, khi Lâm Khinh Nhiễm khó có thể đứng vững, trong cổ họng của Thẩm Thính Trúc phát ra một tiếng rêи ɾỉ kìm nén, tất cả đều yên lặng.
Sau đó, cơ thể hắn lại mệt mỏi ngả người ra sau, một tay khác dưới nước cũng nâng lên khoác lên thành bồn bên kia, bọt nước chảy xuống đầu ngón tay hắn, đọng lại trên nền gạch xanh, Lâm Khinh Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim mình cũng run rẩy.
Thẩm Thính Trúc không quay đầu lại, đuôi mắt khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia sóng nước ướŧ áŧ, hắn cười khẽ: “Xem đủ chưa?”