Âm thanh ướŧ áŧ phát ra từ răng môi làm cho đầu óc Lâm Khinh Nhiễm trống rỗng, trái tim kích động đến run rẩy thình thịch, từng tấc da tấc thịt cũng đều phát run theo, bàn tay bám trên ngực Thẩm Thính Trúc không ngừng siết chặt.
Lúc này mới chính là hắn, mạnh mẽ hung hãn, Lâm Khinh Nhiễm muốn đảo khách thành chủ, định câu lên cổ hắn, nhưng một chút sức lực nàng cũng không có, chỉ có thể tiếp nhận.
Thẩm Thính Trúc giữ chặt tay nàng giúp nàng một chút, sau đó cong lưng nâng chân nàng lên, để nàng tách đầu gối ra ngồi trên người hắn.
Lâm Khinh Nhiễm hoảng hốt, sợ đè lên chân hắn nên nàng vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng sau gáy bị đè xuống, miệng lưỡi ép tới xâm nhập vào miệng nàng càng sâu hơn, giống như trừng phạt, càng nhiều hơn là quyến luyến và dây dưa không ngừng.
Thẩm Thính Trúc mυ"ŧ môi nàng lần cuối, sau đó chậm rãi lui ra, tựa trán vào nhau, khàn giọng nói: “Vừa lòng chưa?”
Đôi môi tái nhợt của hắn bị cọ xát đến đỏ bừng, ẩm ướt một cách khác thường, nhưng giây phút làm càn qua đi, trong đôi mắt đỏ ngầu kia chỉ còn lại bi thương và tuyệt vọng.
Lâm Khinh Nhiễm dùng sức thở dốc, dần dần bình tĩnh lại: “Không hài lòng.”
Nàng đến gần dùng đầu lưỡi câu lấy môi hắn, cuối cùng cũng chiếm được thế chủ đạo, nàng không khỏi càng táo bạo hơn.
Nàng dùng răng cắn lên phần thịt mềm mại dưới môi hắn, một bên như mê man khẽ lẩm bẩm: “Huynh đã hôn ta, nếu như không muốn ta gả cho người khác thì nhất định phải bình phục đó.”
Nàng như một yêu tình câu hồn đoạt phách người khác, khiến cho từng lớp phòng ngự của Thẩm Thính Trúc lần lượt vỡ đê, quân lính tan rã.
Giọng nói khẩn cấp của Thu Chỉ từ bên ngoài truyền đến: “Tiểu thư, tiểu thư! Thiếu gia đến đây!”
Một khắc trước Lâm Khinh Nhiễm còn mị hoặc như yêu tinh, ngay lập tức hoảng loạn giống như bị đánh trúng bảy tấc, nàng gần như dùng cả hai tay hai chân trèo xuống khỏi người của Thẩm Thính Trúc, dùng sức lau đi nước bọt trên môi, còn không quên lau lau cho Thẩm Thính Trúc.
Nhìn nàng luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, tiểu cô nương còn không ngừng đưa mắt ra ngoài nhìn xung quanh, Thẩm Thính Trúc im lặng, cuối cùng cũng cười khẽ ra tiếng.
Bị Lâm Khinh Nhiễm trừng mắt một cái, Thẩm Thính Trúc không cười nữa, cầm ấm trà trên bàn rót một chén uống cạn, phong thái thong dong tự nhiên.
Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm không phục, sao hắn cứ như không có chuyện gì vậy.
Lâm Chiếu đến đây cùng Vệ tiên sinh, vừa vào phòng hắn đã nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, đôi mắt sắc bén chứa ý dò xét đảo qua mặt hai người họ. Dù Thẩm Thính Trúc không có manh mối, nhưng sự chột dạ trên mặt Lâm Khinh Nhiễm lại không thể giấu được, thêm trên cánh môi hai người đều có chút sưng đỏ, vừa nghĩ một chút liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Chiếu đè nén tức giận nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Muội đi ra ngoài trước, chúng ta có việc phải bàn bạc.”
Lâm Khinh Nhiễm lo lắng nhìn Thẩm Thính Trúc, Thẩm Thính Trúc cười cười trấn an nàng, nàng mới đi ra ngoài.
Lâm Chiếu thân là huynh trưởng, thấy tình huống như vậy đương nhiên phải cảnh cáo một chút, nhưng lúc này còn có chuyện quan trọng hơn, nên hắn đem những chuyện mình biết nói ra: “Ta vừa bàn bạc qua với Vệ tiên sinh, loài cây kỳ dị trên núi thần nữ kia rất có khả năng chính là Linh Ngọc Thảo mà chúng ta muốn tìm, việc khẩn cấp bây giờ là đến Khương Nguyệt.”
Vệ tiên sinh nói: “Lão phu đã sai người truyền tin vào cung rồi.”
Lâm Chiếu gật đầu: “Ta từng kết giao với vài vị cố nhân ở Khương Nguyệt, nên cũng sẽ đi cùng.” Hắn nhìn Thẩm Thính Trúc: “Chuyện Thế tử phải làm bây giờ chính là kiên trì đến khi chúng ta tìm được thuốc quay về.”
Thẩm Thính Trúc yên lặng lắng nghe, trong mắt lóe chút hi vọng mong manh, càng cháy càng mãnh liệt, cho dù chỉ là một chút cũng đủ làm hắn mừng rỡ như điên, tay nắm trên tay vịn khẽ run rẩy, hắn làm sao cũng không nhịn được.
Ánh mắt Thẩm Thính Trúc sáng ngời như đuốc: “Trước đây Tam Hoàng tử Thương Nguyệt từng dùng thân phận giả ẩn nấp cả đời ở Giang Ninh, âm mưu cấu kết với Tổng đốc Lưỡng Giang Triệu Tuyên, nhưng đã bị ta chính tay gϊếŧ chết, muốn họ giao đồ ra chỉ sợ không dễ, lần này đi phải chuẩn bị kỹ càng.”
Theo như lời Thẩm Thính Trúc nói, đó là khi hắn và Lâm Khinh Nhiễm mới gặp nhau.
Ánh mắt hắn nặng nề, bất luận thế nào hắn cũng phải lấy được thứ đó.
Đợi đến lúc ba người trao đổi xong đi ra thì đã là hoàng hôn, bây giờ Lâm Chiếu chuẩn bị vào cung diện thánh, trước khi đi hắn cứ luôn miệng dặn dò Lâm Khinh Nhiễm, nhưng dù vậy, hắn vẫn thở dài như cũ, rời đi trong lo lắng.
Tiễn Lâm Chiếu đi, trong lòng Lâm Khinh Nhiễm khó tránh khỏi buồn bã mất mát, uể oải mà nhìn xe ngựa rời đi, quay người đi tìm Thẩm Thính Trúc an ủi.
Thu Chỉ thấy vậy lập tức ngăn nàng lại: “Tiểu thư, trời cũng đã tối, hay là ngày mai người hãy đi thăm Thế tử.”
“Vậy làm sao được.” Lâm Khinh Nhiễm tự mình đi về phía trước.
Thu Chỉ vội la lên: “Thiếu gia đã dặn dò nô tỳ, tuyệt đối không được để người làm bừa, giống, giống như vừa rồi vậy, ngàn vạn lần không thể.” Nàng ta nói xong cũng xấu hổ đến đỏ mặt, đưa tay ngăn cản: “Tóm lại, người không thể đi.”
Lâm Khinh Nhiễm bị nàng ta lải nhải đến đau cả tai, trong lòng nóng lên một cách khó hiểu, nàng nhìn trời rồi nói: “Được, ta không đi là được chứ gì.”
Nàng thật sự trở về phòng, khi ngồi xuống lại nâng cằm lên nói: “Ta có hơi đói bụng, ngươi đi ra sau bếp tìm chút gì cho ta ăn đi.”
Thu Chỉ nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, Lâm Khinh Nhiễm thúc giục: “Nhanh đi a.”
Sau đó Thu Chỉ mới đi về phía nhà bếp, nhưng chờ nàng ta bưng thức ăn trở về thì không thấy bóng dáng Lâm Khinh Nhiễm trong phòng nữa.
Nhìn gian phòng của Thế tử cửa đã đóng chặt, Thu Chỉ không dám đến hỏi trực tiếp, lỡ như không có… Trước tiên nàng ta chỉ có thể đi tìm một vòng quanh Vạn Thảo Cư, thật sự không tìm thấy người mới bất chấp đến gõ cửa phòng Thẩm Thính Trúc.
Thu Chỉ nhẹ nhàng gõ cửa, cung kính nói: “Thế tử.”
“Chuyện gì?” Thẩm Thính Trúc buông sách trong tay xuống, lạnh nhạt nói.
Thu Chỉ thận trọng hỏi: “Xin hỏi Thế tử có nhìn thấy tiểu thư nhà ta không?”
Thẩm Thính Trúc cúi đầu nhìn Lâm Khinh Nhiễm đang gối đầu lên đùi hắn, cong mắt cười đến tinh quái, ánh mắt dịu dàng như nước.
Hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt tươi cười của nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Trả lời thế nào đây?”
Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu, vòng tay ôm lấy eo hắn: “Không được nói ta ở đây.”
Lâm Khinh Nhiễm cứ như một cô nương lần đầu nếm được mùi vị tình yêu, tuy rằng ngây thơ nhưng vẫn theo bản năng lúc nào cũng muốn dính lên người hắn.
Thẩm Thính Trúc bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cứ ỡm ờ như vậy mà chiếm lấy hòn ngọc quý trên tay người ta, chỉ sợ tương lai người nhà họ Lâm không bằng lòng gả tiểu cô nương cho hắn.
“Ngoan nào.” Hắn muốn gọi Thu Chỉ vào, nhưng còn chưa kịp nói, cơ thể đã bị kéo xuống, đôi môi mỏng bị Lâm Khinh Nhiễm ngẩng đầu chặn lại.
Chiếc lưỡi mềm mại đi sâu vào miệng hắn, cứ mơ hồ mà ra lệnh cho hắn: “Nói ta không ở đây.”
Ngón tay Thẩm Thính Trúc cứng đờ, than nhẹ một tiếng, giọng nói khàn khàn ngoan ngoãn thuận theo ý nàng: “Nàng không ở đây.”
Thu Chỉ có thể nghe rõ ràng tiếng ngâm nga ngắt quãng trong phòng, nàng ta xấu hổ đỏ mặt, nắm chặt đầu ngón tay, cúi đầu canh giữ bên ngoài.
Lâm Khinh Nhiễm hôn có phần trúc trắc, có thể nói là không theo khuôn mẫu gì, hôn vài cái đã tự làm mình thở hồng hộc, nhưng Thẩm Thính Trúc lại vô cùng trầm mê vào sợ ngây ngô này của nàng.
Lâm Khinh Nhiễm mông lung nhìn chằm chằm môi hắn, lời nói có chút vội vàng: “Huynh mau há miệng ra.”
Thẩm Thính Trúc nghe lời khẽ mở miệng ra.
“Duỗi ra một chút.” Giọng điệu mềm mại đứt quãng phát ra, nôn nóng lại say đắm.
Trái tim Thẩm Thính Trúc cũng say theo, bàn tay phủ lên lưng an ủi nàng, để nàng tùy ý đòi hỏi.
…
Lâm Chiếu mang theo binh lính cải trang thành thương đội tiến về Thương Nguyệt, nếu như thuận lợi, ba tháng là có thể quay về.
Chớp mắt một tháng trôi qua, ám vệ đưa thư tới.
Nhóm người Lâm Chiếu đã đến Thương Nguyệt, Tam Hoàng tử Thương Nguyệt chết dưới tay Thẩm Thính Trúc, nên muốn bọn họ chủ động giao Linh Ngọc Thảo ra chỉ sợ không dễ, chỉ có thể nghĩ cách âm thầm ra tay, Lâm Chiếu đã liên lạc với những bằng hữu nơi đó rồi, đang nghĩ cách lên núi thần nữ.
Lâm Khinh Nhiễm chống tay lên thành bồn tắm, tựa má vào cánh tay, tay kia thì ngâm vào nước, đầu ngón tay từ từ lướt qua ngực Thẩm Thính Trúc: “Chờ huynh khỏe lại rồi, huynh có bắt nạt ta nữa không?”
Nàng có chút lo lắng.
“Không đâu.” Thẩm Thính Trúc nắm lấy bàn tay đang lộn xộn của nàng, hô hấp có chút dồn dập: “Chỉ là từ ngày mai, Nhiễm Nhiễm không được vào lúc ta đang ngâm thuốc.”
Tiểu cô nương thực tủy biết vị đã có thể nắm bắt được điểm mấu chốt của hắn dễ dàng, được một tấc lại muốn tiến một thước, lúc đầu hắn còn có thể nhẫn nại, nhưng bây giờ thực sự rất khó khăn.
Lâm Khinh Nhiễm không nghe theo, dùng tay vẩy bọt nước: “Huynh còn nói ta có thể làm bất cứ chuyện gì với huynh, bây giờ thì việc này không được việc kia không được.”
Thẩm Thính Trúc hết đường chối cãi: “… Nhiễm Nhiễm, ta là nam nhân.”
Lâm Khinh Nhiễm còn chưa kịp hiểu ý hắn thì bàn tay dưới nước của nàng đã hiểu trước một bước rồi.
Nàng vô thức siết chặt đầu ngón tay, Thẩm Thính Trúc rên lên một tiếng, ngả người về phía sau, đôi mắt nhắm chặt làm cho gương mặt hồng hào kia càng dụ hoặc khó tả.
Lâm Khinh Nhiễm nhớ tới thứ này từng chạm vào má nàng…
“Nhiễm Nhiễm, buông tay.”
Giọng nói khàn khàn thô ráp của hắn càng thêm quyến rũ, Lâm Khinh Nhiễm vốn định buông tay nhưng trái lại càng nắm chặt hơn.
Nàng vô thức tựa sát vào, mỗi khi Thẩm Thính Trúc toát ra vẻ mặt như vậy, nàng giống như bị mê hoặc, càng muốn trêu chọc hắn: “Rõ ràng huynh rất thích.”
Ai nói chỉ có nam nhân mới trầm mê sắc đẹp, nàng cũng rất thích nhìn hắn vì nàng mà lột bỏ bộ dạng trong trẻo lạnh lùng kia.
Nàng ôm chặt cổ hắn, tinh tế mà hôn cắn: “Không cho huynh nói dối ta.”
Thẩm Thính Trúc mồ hôi ướt đẫm, từng giọt mồ hôi men theo cằm chảy xuống, hắn bị ép đến không thể nhịn được nữa, đôi mắt đẹp đẽ khẽ nheo lại, một tay để trên đôi tay mềm mại của nàng, tiếng nói khàn khàn đồng thời làm rung động trái tim Lâm Khinh Nhiễm: “Ta rất thích như vậy.”
…
Trăng treo trên cao.
Lâm Khinh Nhiễm nằm trên giường, nghe tiếng ve sầu và tiếng chim kêu ngoài phòng, cả người giống như bị lửa thiêu đốt, làm sao cũng không ngủ được, nàng đưa lòng bàn tay đến trước mặt, giống như còn có thể ngửi thấy mùi xạ hương nồng đậm vương đến trên mặt.
Sau khi nhận ra mình đang làm gì, Lâm Khinh Nhiễm gần như chạy trốn về phòng, ngày mai phải đối mặt với hắn thế nào đây! Buồn bực nức nở một tiếng, Lâm Khinh Nhiễm cuộn chăn thật chặt, quấn mình đến kín kẽ.
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Khinh Nhiễm thức dậy, dưới mắt có thêm hai quầng thâm xanh đen.
Thu Chỉ vào trong hầu hạ nàng thức dậy, thấy thế mới hỏi: “Đêm qua tiểu thư ngủ không ngon sao?”
Nhìn thấy hai má Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên đỏ bừng, Thu Chỉ có vẻ khó hiểu.
Lâm Khinh Nhiễm tùy tiện gật đầu, đâu chỉ ngủ không ngon, nàng gần như một đêm không ngủ.
Tam Thất bưng thuốc tới: “Cô nương, thuốc của Thế tử đã chuẩn bị xong.”
Lâm Khinh Nhiễm vội vàng nói: “Ngươi mang đi đi.” Nàng không có mặt mũi gặp hắn.
Tam Thất kinh ngạc nói: “Cô nương không mang qua sao?”
Ngay cả Thu Chỉ cũng cảm thấy kỳ quái.
Lâm Khinh Nhiễm khô khan giải thích: “Ta muốn đi dạo trên núi một chút.” Nàng nói với Thu Chỉ: “Ngươi đến đây đã mấy ngày cũng chưa ra ngoài đi dạo, phía sau có một hồ sen, cũng không biết đã nở chưa, chúng ta đi nhìn xem.”
Vừa nói xong nàng đã kéo Thu Chỉ vẫn còn đang sững sờ chạy ra ngoài.
Khi đi qua nơi ở của Thẩm Thính Trúc, thấy hắn nhìn mình xuyên qua cửa sổ, Lâm Khinh Nhiễm hận không thể chui đầu xuống đất, kéo Thu Chỉ nhỏ giọng nói: “Đi mau đi mau.”
Thẩm Thính Trúc thấy tiểu cô nương chạy trối chết thì hơi sửng sốt, rồi khẽ mỉm cười.
Thực ra hắn cũng có chút mệt mỏi, nên cũng không muốn nàng đến ầm ĩ với mình.
Khi ăn sáng xong, Tam Thất vào phòng nói: “Thế tử, bên ngoài có khách đến.”
Thẩm Thính Trúc ngước mắt, chỉ thấy Tạ Hoài đang đứng trong sân, hắn khẽ nâng cằm: “Mời vào.”
Hai người ngồi đối diện nhau, Tạ Hoài cười nói: “Đã lâu không gặp, Thế tử vẫn khỏe chứ.”
Thẩm Thính Trúc cũng cười cười: “Cũng nhờ Tạ đại nhân còn nhớ đến.”
Tạ Hoài lệnh cho tùy tùng dâng thuốc bổ sung đã chuẩn bị sẵn ra: “Một chút tâm ý.”
Thẩm Thính Trúc không có kiên nhẫn lá mặt lá trái với y, cũng hiểu y đến đây không vì mình, chỉ cười nói: “Không cần khách sáo, thân thể ta mệt mỏi, không giữ Tạ đại nhân lại lâu.”
Tạ Hoài vẫn mỉm cười như trước, cũng đi thẳng vào vấn đề: “Ta đến đây không phải vì Thế tử, Khinh Nhiễm đâu?”
Vẻ mặt Thẩm Thính Trúc lanh xuống: “Tạ đại nhân đang gọi ai vậy?”
Khinh Nhiễm? Đến lượt y gọi như vậy sao?
Tạ Hoài lại nói: “Ta vốn tưởng Thế tử không phải là người thất hứa.” Giọng điệu y bình tĩnh: “Tâm địa Khinh Nhiễm lương thiện, cảm thấy mình nợ Thế tử một mạng cho nên cứ muốn ở lại, nhưng Thế tử thực sự nhẫn tâm lấy điều này trói buộc nàng sao?”
Thẩm Thính Trúc không có động tĩnh, sao hắn không hiểu tính tình của tiểu cô nương được, trong mắt hắn xẹt qua vẻ mất kiên nhẫn, chỉ lạnh nhạt nói: “Chuyện của chúng ta không đến phiên người ngoài quan tâm.”
Hắn rót hai chén trà, một chén đẩy đến trước mặt Tạ Hoài: “Thời tiết nóng bức, Tạ đại nhân uống chén trà cho đỡ nóng đi.”
Nói xong, Thẩm Thính Trúc giống như cảm thấy nóng, cởi một nút trên cổ áo ra.
Khi Tạ Hoài nhìn thấy dấu vết lộ ra trên cổ hắn, sắc mặt lập tức thay đổi: “Thế tử thật sự không biết mình sẽ liên lụy Khinh Nhiễm sao.”
Thẩm Thính Trúc sầm mặt, ngay lúc hai người giương cung bạt kiếm, ngoài cửa vang lên một giọng nói trong trẻo: “Tạ Hoài, sao huynh lại đến đây?”
Hai người đồng thời thu liễm lệ khí sắp nổ ra của mình, Tạ Hoài cười nói với nàng: “Khinh Nhiễm.”
Nghĩ đến dấu vết trên người Thẩm Thính Trúc, trong lòng y chỉ cảm thấy đau đớn từng trận: “Ta có lời muốn nói với muội, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Thẩm Thính Trúc ngắt lời y: “Có gì không thể nói được trong này không?”
Tạ Hoài cười nói: “Việc này có liên quan đến ta và Khinh Nhiễm, chỉ sợ Thế tử nghe không tiện.”
Lâm Khinh Nhiễm có ngốc đến đâu cũng nhận ra lúc này hai người họ không đúng, nàng thấy Thẩm Thính Trúc hơi mím môi, cười xin lỗi với Tạ Hoài: “Không sao đâu, huynh cứ nói ở đây là được.”
Thấy nàng như vậy, Tạ Hoài không thể kiềm chế cơn giận trong lòng: “Chuyện nàng đã hứa với ta cũng muốn nói ngay tại đây sao?”
Trong đầu Lâm Khinh Nhiễm vang lên âm thanh ong ong, nàng cười gượng với Thẩm Thính Trúc đang nhíu mày, nói: “Ta nói hai câu Tạ Hoài sẽ vào ngay.”
Thẩm Thính Trúc không nói chuyện, nhưng khóe môi đã mím chặt.
Đi vào trong sân, Lâm Khinh Nhiễm thấp giọng hỏi: “Huynh nói bậy bạ gì đó?”
Tạ Hoài nhìn chăm chú vào mắt nàng: “Không phải muội chính miệng nói muốn gả cho ta sao, sao lại thành ta nói bậy được.”
Từng chữ mà Tạ Hoài nói ra đều truyền vào tai của Thẩm Thính Trúc không sót chút nào, hắn đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ khϊếp sợ không thể tin được.
Lâm Khinh Nhiễm không ngờ Tạ Hoài lại đột nhiên nhắc lại chuyện tám trăm năm trước, nàng nhìn vào phòng, vội vàng kéo Tạ Hoài ra xa hơn một chút.
Ánh mắt Thẩm Thính Trúc theo sát hai người, một tiếng vỡ thanh thúy vang lên, hắn bóp nát chén trà trong tay, những mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy dọc theo ngón tay.
Khi rời khỏi sân, Lâm Khinh Nhiễm vội la lên: “Tất cả đều là lời nói đùa khi còn nhỏ thôi.”
Trong lòng Tạ Hoài nổi lên cay đắng: “Lời hứa khi còn nhỏ thì không tính hay sao, khi đó ca ca muội và phụ thân ta đều thấy, coi như đã đính ước từ nhỏ.”
Lâm Khinh Nhiễm nhìn y như lâm đại địch: “Huynh đến đây không phải để ép buộc ta thực hiện lời hứa chứ.”
Ép buộc? Tạ Hoài Tử nhìn kỹ nàng, y không cam lòng, mình mới là người quen biết Lâm Khinh Nhiễm trước, làm bạn bên cạnh nàng nhiều năm, nhưng trong từng đường nét trên mặt nàng lại không tìm được chút tình ý nào đối với y, chỉ có sợ hãi.
Tạ Hoài siết chặt lòng bàn tay, cuối cùng cũng ý thức được mình đến đây chuyến này đã nhầm rồi, y đột nhiên cười nói: “Muội nghĩ thật hay.”
Lâm Khinh Nhiễm nhất thời không biết rõ cuối cùng y đang nghĩ gì, nên không lên tiếng.
Tạ Hoài nói: “Ta lo lắng muội ở đây bị bắt nạt đây, nên muốn đến dẫn muội đi, cho nên mới tìm cớ.” Giọng nói của y rất nhẹ: “Xem ra là không cần thiết.”
Lâm Khinh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng vừa lười biếng lại sợ phiền phức, nên không muốn tìm hiểu sự do dự trong mắt Tạ Hoài.
Tạ Hoài nói: “Nhưng mà tình trạng thân thể của Thế tử như vậy, không xứng với muội mà thôi.”
Lâm Khinh Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêm túc cười với y: “Ta tự biết.”
Tạ Hoài nhìn nàng hồi lâu, trong giọng nói chất chứa vô vàn khổ sở: “Vậy thì tốt, ta cũng không ở lại lâu.”
Lâm Khinh Nhiễm vốn muốn mời y ở lại ăn bữa cơm rồi hẳn đi, nhưng Tạ Hoài lại nói trước: “Tạm biệt.”
Lâm Khinh Nhiễm tiễn y đi, xoay người đi vào sân.
Từ xa nhìn qua cánh cửa phòng mở rộng, thấy Thẩm Thính Trúc cúi đầu trong phòng, hai tay chống lên đầu gối, thất hồn lạc phách.
Lâm Khinh Nhiễm nắm chặt đầu ngón tay, có chút chột dạ.
Nàng chậm rãi bước vào, mới phát hiện tay Thẩm Thính Trúc chảy máu bèn vội vàng chạy tới, nâng tay hắn lên, vô cùng lo lắng hỏi: “Tay huynh sao vậy? Sao chảy máu cũng không băng bó lại?”
Thẩm Thính Trúc im lặng rút tay ra, đôi môi trắng bệch khẽ run rẩy: “Đây là ý định của nàng sao Nhiễm Nhiễm, đem ta chơi đùa, chọc ghẹo một lần lại dỗ dành một lần, vừa quay đầu đã muốn gả cho người khác.”
Lúc trước hắn cho rằng mình chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, cho nên chưa bao giờ dám mong cầu, thậm chí hy vọng nàng có thể tìm được người xứng đáng, nhưng hôm nay, hắn không thể tiếp thu dù chỉ một chút.
Lâm Khinh Nhiễm biết hắn hiểu lầm, một bên cầm tay hắn vừa lau vết máu, một bên giải thích: “Không phải như huynh nghĩ đâu.”
“Cho nên lời y nói đều là sự thật.” Thẩm Thính Trúc nói xong liền rút tay lại, quay đầu… không hé răng.
Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn không nghe mình giải thích, vừa vội vừa giận, cũng không quan tâm tay hắn, ôm cổ hắn hôn lên: “Không phải, đó chỉ là lời nói không hiểu chuyện khi còn nhỏ, sớm đã không tính rồi.”
Thẩm Thính Trúc đón nhận nụ hôn của nàng: “Vậy Nhiễm Nhiễm chơi đùa chọc ghẹo ta trong thời gian này, có phải tương lai cũng sẽ không tính không.”