Chương 59: “Nhị biểu ca thích như vậy?”

Bây giờ nàng nên mở mắt ra vạch trần hắn khẩu thị tâm phi ngay tại chỗ, hay cứ tiếp tục giả vờ ngủ, xem như cái gì cũng không biết…

Đầu óc Lâm Khinh Nhiễm loạn lên, trong lòng hoảng sợ đến run rẩy, không thể đưa ra quyết định được.

Lúc nàng còn đang giãy giụa, trên má chợt bị vỗ nhẹ hai cái, trên đầu vang lên giọng nói đã khôi bình tĩnh của Thẩm Thính Trúc: “Tỉnh lại, thật sự xem chân của ta thành gối nằm sao?”

Làm gì còn có nửa phần yêu thương luyến tiếc và cẩn trọng vừa rồi.

Nếu nàng không tỉnh lại, chắc chắn sẽ không biết hắn lén lút hôn nàng, Lâm Khinh Nhiễm mở to mắt sau đó quay đầu trừng hắn, hắn lại không muốn thừa nhận sao?

Cũng giống như chuyện trước đây hắn hôn mình dưới hồ nước vậy, hắn đều có thể nhẹ nhàng bâng quơ dùng một câu thú vị để nhắc đến, còn có chuyện gì mà hắn không dám làm.

Lâm Khinh Nhiễm vừa khó chịu vừa giận dỗi.

Thẩm Thính Trúc còn tưởng rằng nàng bị đánh thức nên không vui.

Hắn đặt tay lên trán nàng, đem đầu nàng đẩy về phía sau lần nữa, âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên: “Nàng không chịu nổi sự khắc khổ nơi này đâu, mau trở về đi.”

Lâm Khinh Nhiễm xoay lại kéo tay hắn xuống như phản đối, còn dán chặt hơn so với vừa rồi, cả người gần như đều nằm úp sấp trên đùi hắn, ngẩng đầu, đôi mắt vừa trong veo lại sáng long lanh: “Rõ ràng huynh không muốn ta đi.”

Vẻ mặt Thẩm Thính Trúc bình tĩnh: “Nàng thật là tự mình đa tình.”

Lâm Khinh Nhiễm tức giận đến thầm phỉ nhổ một hơi mới bình tĩnh lại, toàn bộ hơi thở nóng bỏng đều vương trên người Thẩm Thính Trúc.

Thẩm Thính Trúc nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi hé mở của nàng, nơi đó sáng bóng hồng nhuận, gần trong gang tấc, gân xanh trên trán hắn nhảy lên thình thịch, giọng nói khàn khàn: “Đứng dậy.”

Lâm Khinh Nhiễm còn chưa nhận ra mình đã nắm lấy một tay của hắn, lập tức nắm lấy tay còn lại của hắn, nói nhỏ: “Ta dậy không nổi, huynh có thể làm gì ta, nếu huynh không nói thật, chúng ta cứ kéo dài như vậy đi.”

Lâm Khinh Nhiễm đã quyết định, dù thế nào tối nay cũng sẽ bắt hắn nói ra sự thật, nhưng chỉ trong chốc lát, ý niệm trong đầu này đã tan thành mây khói.

Nàng cảm thấy có thứ gì đó nảy lên hai cái, chạm vào má của mình, Thẩm Thính Trúc mím chặt môi, sắc mặt đã dần trở nên khó coi.

Lâm Khinh Nhiễm bối rối cụp mắt xuống, tuy nàng là cô nương chưa lấy chồng, nhưng phần nào cũng biết chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt đen ngậm nước không biết làm sao, nhất là một mảng da thịt vừa bị chạm vào trên má kia, nóng bỏng như muốn bốc cháy.

Lâm Khinh Nhiễm mãnh liệt lùi về phía sau, Thẩm Thính Trúc lại nắm lấy cổ tay nàng, cúi người tới gần, ánh nến yếu ớt bị chặn lại, Lâm Khinh Nhiễm không thấy rõ biểu tình của hắn.

“Nàng nói ta có thể làm gì nàng sao? Tuy sức khoẻ của ta không tốt, nhưng cũng là nam nhân, nếu nàng dám… khıêυ khí©h ta hết lần này đến lần khác, ta sẽ không khách khí.”

Tầm mắt của hắn chậm rãi hạ xuống, đảo quanh, mang theo một cỗ tà khí và tùy ý mà Lâm Khinh Nhiễm chưa từng gặp qua.

Lâm Khinh Nhiễm tê dại từ đầu ngón tay đến trái tim.

Thẩm Thính Trúc nhìn chằm chằm vào đôi mắt lấp lánh của nàng, sau một lúc lâu, hắn cười nhạo một tiếng, buông tay ra đứng thẳng lên nói: “Sợ? Vậy đi mau.”

Một câu cuối cùng đã làm cho Lâm Khinh Nhiễm tỉnh táo lại, hắn lại muốn đuổi nàng đi lần nữa.

“Ai nói ta sợ?” Tuy Lâm Khinh Nhiễm đã cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng lời nói ra vẫn nhẹ nhàng không có khí thế.

Thẩm Thính Trúc nhíu mày nhìn nàng.

Lâm Khinh Nhiễm đứng thẳng cơ thể như nhũn ra của mình, cắn chặt răng, đưa tay lên tay chống lên tay vịn xe lăn, nghiêng người về phía Thẩm Thính Trúc, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa quyện làm hai người bối rối không chịu nổi, nhưng đều tự giả vờ bình tĩnh.

Lâm Khinh Nhiễm nhìn chân của hắn, chắc chắn hắn không thể đứng dậy, mới cố lấy dũng khí làm một chuyện mà nàng đã muốn làm nhiều lần ——

Cắn một cái trên cổ Thẩm Thính Trúc.

Cả người Thẩm Thính Trúc chấn động, đồng tử đột nhiên co lại, tiểu cô nương hạ miệng không chút lưu tình, hàm răng sắc nhọn cắn vào da hắn, vừa cắn vừa giày vò, như một con thú nhỏ đang cực kỳ khó chịu.

Hơi thở nhẹ nhàng thoát ra từ chóp mũi, quét qua những đường gân đang đập trên cổ hắn.

Thế nhưng Thẩm Thính Trúc không thấy đau, thậm chí còn muốn nàng có thể cắn mạnh hơn một chút.

Lâm Khinh Nhiễm sợ hắn né ra nên nàng càng cắn chặt môi vào cổ hắn, mơ hồ uy hϊếp hắn: “Bây giờ chỉ có ta mới có thể không khách sáo với huynh.”

Lâm Khinh Nhiễm ngứa răng, lại cắn một cái mới chậm rãi nhả ra, lùi về sau một chút, chớp mắt nhìn dấu răng tròn còn lưu lại trên cổ Thẩm Thính Trúc. Trong lòng nàng có chút chột dạ, vậy mà bản thân lại xúc động, thật sự cắn hắn như vậy.

Nàng bất an liếʍ môi, đánh giá sắc mặt của Thẩm Thính Trúc, chỉ thấy hắn mím chặt khóe môi, Lâm Khinh Nhiễm cũng không dám ngước mắt lên, giọng nói ồm ồm giả vờ hung dữ: “Huynh nhớ kỹ.”

Ngay sau đó lập tức mất hết khí phách chạy trối chết.

Sau khi trở về phòng mình, đóng chặt cửa lại, Lâm Khinh Nhiễm mới há miệng thở dốc, nàng nghe thấy tiếng ho dữ dội của Thẩm Thính Trúc, phiền muộn gõ vào đầu, xong rồi xong rồi, không phải nàng đã chọc hắn tức giận đến bệnh tình nặng hơn đó chứ…



Đêm nay Lâm Khinh Nhiễm ngủ không yên, ngày hôm sau tỉnh dậy còn có chút mê man.

Thẩm Thính Trúc cả đêm không ngủ, ngay cả sáng sớm Vệ tiên sinh đến bắt mạch cho hắn, hắn cũng chỉ có thể mệt mỏi nằm trên ghế chợp mắt, lúc này có âm thanh truyền tới.

Nghe được tiếng bước chân rón rén ngoài phòng, Thẩm Thính Trúc lạnh nhạt hỏi: “Không phải Vệ tiên sinh nói ta cần nghỉ ngơi sao, hiện giờ ồn ào như vậy chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”

Lâm Khinh Nhiễm nhăn mũi: “Ồn ào” là đang nói nàng?

Vệ tiên sinh nhìn ra bên ngoài phòng, nhìn thoáng qua Lâm Khinh Nhiễm, mỉm cười nói: “Nghỉ ngơi là tốt, nhưng kí©h thí©ɧ thích hợp cũng có thể tác động đến hiệu quả.” Ông thu cánh tay đang bắt mạch lại: “Mạch tượng của Thế tử đã mạnh hơn trước rất nhiều, đây là một dấu hiệu tốt.”

Thẩm Thính Trúc mím môi không nói lời nào, Lâm Khinh Nhiễm đang lo lắng bên ngoài phòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Mạch tượng mạnh hơn, có nghĩa là mình không có chọc giận hắn, trái lại có phải là, thật ra hắn thích hay không…

Nhất định là vậy, sớm muộn gì nàng cũng sẽ cạy miệng bắt hắn nói ra sự thật.

Nhớ đến đêm qua, Lâm Khinh Nhiễm che hai má lại, thật nóng.

Chờ Vệ tiên sinh rời đi, Lâm Khinh Nhiễm bưng đồ ăn sáng đi vào.

Vừa vào phòng nàng liền nhìn chằm chằm vào cổ Thẩm Thính Trúc, dấu răng đã mờ đi, để lại một vết đỏ nhợt nhạt. màu da của Thẩm Thính Trúc rất trắng, cho nên càng thêm rõ ràng.

Lâm Khinh Nhiễm âm thầm chặc lưỡi, sao nàng lại cắn mạnh như vậy.

“Đau không?” Do nàng sợ đau cho nên hỏi xong thì lập tức nhíu mày.

Thẩm Thính Trúc nghe được hai chữ này phát ra từ miệng nàng, lông mày nhíu chặt lại, trầm giọng nói: “Không đau.”

Không đau thì không đau thôi, hung dữ cái gì.

Lâm Khinh Nhiễm dọn bát đũa ra xong thì ngồi xuống gọi hắn đến ăn cùng.

Không biết Thẩm Thính Trúc đã cam chịu hay là không có kiên nhẫn dây dưa với nàng, không nói hai lời liền bưng bát lên ăn.

Ngay cả thuốc mà Tam Thất đưa tới, hắn cũng dứt khoát uống hết, mặt không nhăn mày không nhíu, Lâm Khinh Nhiễm chỉ ngửi mùi thuốc thôi mà miệng đã cảm thấy đắng, nhưng hắn một chút cũng không nếm được sao?

Dù là đồ ăn ngon hay dở, ngọt ngào, chua hay đắng cũng đều không cảm nhận được, nàng không thể tưởng tượng được nếu đổi thành mình thì sẽ có bao nhiêu gian nan.

Thẩm Thính Trúc buông bát thuốc xuống, ngước mắt nhìn Lâm Khinh Nhiễm rồi nói: “Nàng cũng thấy rồi, ta sẽ ăn cơm cũng sẽ uống thuốc, cho nên nàng không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này nữa.”

Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy nếu hắn không mở miệng nói chuyện thì tốt hơn, lời nói ra không có câu nào nàng thích nghe, nhưng mà nhìn hắn đáng thương như vậy, lần này nàng sẽ không so đo với hắn.

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu đứng dậy.

Thẩm Thính Trúc lạnh nhạt nhìn sang nơi khác, bàn tay dưới ống tay áo sớm bị nắm chặt đến xương cốt đều đau đớn.

Tuy rằng Lâm Khinh Nhiễm không phải đi thật, nhưng thấy hắn không lên tiếng giữ lại, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có thì nàng vẫn cực kỳ tức giận, nàng phất ống tay áo lên rồi giẫm chân rời khỏi đây.

Thẩm Thính Trúc nhắm chặt mắt lại, nếu không phải đến bước đường cùng thì hắn cũng sẽ không thả nàng đi, nhưng bây giờ, hắn chỉ mong mình sẽ không trở thành gánh nặng của nàng.

Giữa trưa người mang thuốc đến là Tam Thất, Lâm Khinh Nhiễm không có xuất hiện, chắc đã rời đi rồi.

Thẩm Thính Trúc không hỏi, chỉ yên lặng uống hết thuốc, trong miệng hắn không có mùi vị gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng đắng chát.

Hắn lấy một lọ kẹo mạch nha ra từ trong tay áo, lấy một viên đưa lên môi rồi lại thu về.

Thôi, ít nhất hắn còn có thể dựa vào trí nhớ hồi tưởng lại chút ngọt ngào, nếu ngậm vào trong miệng thì cái gì cũng không cảm nhận được.



Tất nhiên Lâm Khinh Nhiễm không có rời đi, mà là đến phòng thuốc tìm Vệ tiên sinh, hỏi tỉ mỉ về căn bệnh của Thẩm Thính Trúc.

“Thế tử thật sự không có cách nào khôi phục vị giác sao? Ngoài châm cứu và uống thuốc ra, ngài đã thử qua các phương pháp khác chưa?” Lâm Khinh Nhiễm đã hỏi đến lần thứ ba: “Ví dụ như dùng đồ ăn cực đắng để kí©h thí©ɧ?”

Vệ tiên sinh bị nàng hỏi đến mất kiên nhẫn, ông đặt thảo dược trong tay xuống rồi nói: “Đúng thật là có thể làm như vậy, nhưng Thế tử đã uống thuốc đã hơn mười năm, cô nương cảm thấy như vậy còn chưa đủ đắng sao?”

Lâm Khinh Nhiễm nản lòng suy sụp cúi mặt xuống, nàng thở dài, trong lòng đau đớn âm ĩ.

Vệ tiên sinh cười nàng không biết phân biệt nặng nhẹ: “Hiện giờ việc cấp bách là tìm được Linh Ngọc Thảo để bảo toàn mạng sống cho Thế tử, còn sống mới là quan trọng nhất.”

Đương nhiên là Lâm Khinh Nhiễm biết còn sống mới là quan trọng, nhưng mà sống thế nào không phải quan trọng hơn sao, nàng thay đổi suy nghĩ, lại hỏi: “Vậy nếu cho hắn ăn thứ gì đó rất khó ăn thì có hữu dụng không?”

“Có thể xem như một loại kí©h thí©ɧ, nhưng chưa chắc có tác dụng.” Vệ tiên sinh lắc đầu.

Lâm Khinh Nhiễm không hề nản lòng: “Ít nhất cũng nên thử xem.”

Về phần thứ gì khó ăn, Lâm Khinh Nhiễm đã có chủ ý.



Ngày mùa hè trời tối chậm.

Khi Lâm Khinh Nhiễm bưng đồ ăn đến phòng Thẩm Thính Trúc, chân trời vẫn còn le lói chút ánh chiều tà, nửa rơi vào phòng, nhưng không thể chiếu vào người Thẩm Thính Trúc, hắn nhắm mắt nằm trên ghế mây, chìm vào bóng tối.

Lâm Khinh Nhiễm nhẹ giọng nói: “Dậy ăn cơm đi.”

Thẩm Thính Trúc đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào nàng: “Sao nàng còn ở đây?”

Lần này Lâm Khinh Nhiễm thực sự tức giận, buông đồ trong tay xuống, đi tới chỗ hắn rồi cúi xuống, vốn định hung hăng giáo huấn hắn vài câu, nhưng khi nhìn thấy sự chịu đựng và đau đớn trong mắt hắn thì lập tức mềm lòng.

Lại chuyển hướng dùng đầu ngón tay chọc vào dấu vết trên cổ hắn, nhướng mày, cố ý làm ra vẻ hung ác: “Ta nói một lần cuối, ta sẽ không đi, nếu huynh còn nói như thế nữa… Cẩn thận ta lại cắn huynh.”

Cảm giác tê dại từ nơi đầu ngón tay nàng chạm vào truyền đến tận xương, lại truyền vào lục phủ ngũ tạng.

“Nàng dám.”

Giọng Thẩm Thính Trúc căng thẳng, cũng thực sự rất tức giận.

Đến cuối cùng nàng có biết hay không, hắn có thể buông tay một hai lần… Lần thứ ba chưa chắc có thể.

Trải qua vài lần giằng co, Lâm Khinh Nhiễm biết rõ hắn đối với nàng chỉ là ngoài mạnh trong yếu: “Ta có gì mà không dám?”

Đã có một lần, lần thứ hai nàng dần quen thuộc hơn, nhưng mà lần này nàng không dùng sức mà chỉ dùng đầu răng dán vào cổ hắn xem như cảnh cáo.

Nhận thấy hơi thở của Thẩm Thính Trúc có chút hỗn loạn, Lâm Khinh Nhiễm nổi lên ý trêu đùa, cố ý trêu đùa mà cọ xát liên tục, cuối cùng nàng lưu lại dấu răng trên hầu kết hắn.

Thẩm Thính Trúc gần như là đắm chìm mà ngửa đầu ra sau, quai hàm căng cứng, niềm vui sướиɠ như điên khi ngỡ mất đi mà có được đan xen với nội tâm giãy dụa, hắn không đẩy nàng ra được cũng không dám đến ôm nàng.

Ban đầu Lâm Khinh Nhiễm chỉ muốn cắn hắn một cái, cũng không biết tại sao lại thay đổi ý định, nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, tướng mạo người này khi trưởng thành rất đẹp, nhất là bây giờ, đôi mắt đào hoa nhắm lại, có một nốt ruồi điểm trên da thịt phiếm hồng của hắn, vừa ẩn nhẫn lại rêu rao.

Lâm Khinh Nhiễm không biết tại sao trong lòng lại gợn sóng, cũng không quan tâm, nàng chỉ nhớ mình đã đọc qua rất nhiều thoại bản, trong lúc mơ hồ liền nói: “Nhị biểu ca, không phải huynh thích ta cắn huynh như vậy chứ?”

Nàng thích gọi luân phiên ‘Nhị biểu ca’ và ‘Thẩm Thính Trúc’, tùy theo tâm ý của mình.

Thẩm Thính Trúc giống như bị sét đánh trúng, mím môi đến mức khô khốc trắng bệch mới mở mắt ra, vừa bối rối vừa tức giận: “Nếu nàng không đứng lên, ta thật sự sẽ ném nàng ra ngoài.”

Lâm Khinh Nhiễm đã quen với thói khẩu thị tâm phi của hắn, thấy hắn càng như vậy, nàng lại càng vô pháp vô thiên, nói với ngữ điệu mềm nhũn, lời nói như cánh quạt quét vào trái tim người ta: “Nếu huynh thừa nhận, ta sẽ cắn thêm lần nữa.”