Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biểu Muội Khó Thoát

Chương 53: Nàng đang thương hại ta sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Khinh Nhiễm chạy đi rất nhanh, những sợi tóc mai trên thái dương bị gió thổi bay, phía sau là giọng nói bất lực của cô cô nàng.

“Đứa nhỏ này vẫn cứ hấp tấp như vậy.”

Nguyệt Ảnh thấy tình thế không ổn, lập tức nói: “Nô tỳ đi cùng tiểu thư.”

Nàng ấy nhanh chóng đuổi theo: “Tiểu thư còn quên thứ gì chưa lấy, cứ để nô tỳ đi lấy là được.”

Lâm Khinh Nhiễm không để ý đến nàng ấy, trong chốc lát đã dừng lại ở ngã rẽ dẫn đến Thanh Ngọc Các và Viễn Tùng Cư, sau đó không chút do dự đi về phía bên phải.

Mạc Từ cho rằng lúc này Lâm Khinh Nhiễm có lẽ đã rời đi, khi nhìn thấy một bóng người từ trên đường đi về phía mình, trước tiên y hơi sửng sốt, sau đó lập tức quyết đoán chặn ở cửa.

Lâm Khinh Nhiễm đứng cách đó mấy bước thở hổn hển, Mạc Từ đứng chắn ở đó như một bức tường, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi Nguyệt Ảnh: “Ngươi nói từ nay về sau chỉ nghe lệnh của một mình ta?”

Nguyệt Ảnh nhìn hai người giằng co qua lại thì có chút căng thẳng, gật đầu nói: “Phải.”

Lâm Khinh Nhiễm cong môi mỉm cười nhẹ nhàng với Mạc Từ, sau đó thần sắc chợt lạnh lùng, quát lớn: “Tốt lắm, cản y lại cho ta!”

Mạc Từ kinh ngạc nói: “Dám hỏi Biểu cô nương đang muốn làm gì, người còn muốn xông vào sao?”

Lời của y còn chưa dứt, Nguyệt Ảnh đã tấn công mà không nói một lời, nàng ấy cong ngón tay lại áp sát bắt lấy cánh tay y: “Xin Mạc hộ vệ thứ lỗi.”

Mạc Từ nhất thời không đề phòng, suýt chút nữa bị nàng ấy ngăn cản, tuy rằng đã tránh được nhưng vẫn để lại sơ hở, Lâm Khinh Nhiễm bắt được thời cơ lách người một cái chạy vào trong viện.

Nàng chính là muốn xông vào.

Mạc Từ quay đầu lại nhìn thì đã thấy Lâm Khinh Nhiễm chạy đi xa, giận dữ nói với Nguyệt Ảnh: “Còn không mau dừng tay.”

Nguyệt Ảnh cũng nhanh nhẹn buông tay ra, Mạc Từ muốn đuổi theo lại bị nàng ấy nghiêng người chặn lại.

Bị nàng ấy cản đường nhiều lần, Mạc Từ không chút lưu tình nói: “Ngươi muốn đi lĩnh phạt quất roi hay sao?”

Nguyệt Ảnh trông vô cùng vô tội nói: “Mạc hộ vệ đã quên rồi sao, ta đã không còn thuộc quyền quản lý của huynh nữa?”

Mạc Từ nghẹn một hơi không còn mặt mũi, Nguyệt Ảnh lại nghiêm mặt nói: “Ta nghĩ Thế tử cũng muốn gặp tiểu thư.”

Đi xuyên qua rừng trúc, mùi thuốc đông y nồng đậm khiến cho Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy không khí mà nàng hít vào mũi đều tràn ngập mùi vị đắng chát.

Ánh mặt trời chiếu loang lổ vào dưới hành lang, trên người Thẩm Thính Trúc phủ một lớp chăn dày, nhắm mắt nằm trên ghế mây im lặng như đang ngủ bình thường.

Ban đầu nghe được tiếng bước chân, Thẩm Thính Trúc còn tưởng là người hầu, nhưng hơi thở yếu ớt ngắn ngủi kia làm cho hắn cảm thấy có gì đó không ổn, khi mở mắt ra, ngược sáng khiến hắn không thể nhìn rõ bộ dạng của người đang tới, nhưng cũng biết đó là ai.

Trái tim hắn đập dồn dập, cánh tay đặt trên đùi cũng bất giác siết chặt, thật lâu sau, hắn mới miễn cưỡng bản thân trở nên thật bình thường mà mở miệng: “Không phải nàng đã đi rồi sao?”

Rõ ràng hắn biết hôm nay nàng sẽ đi, lại…

Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm không biết là đang có cảm thụ gì, nàng mím môi không hé miệng, nàng cũng không biết mình muốn hắn thế nào nữa.

Nàng cứ đi về phía trước đứng trước mặt Thẩm Thính Trúc, che đi ánh nắng chiếu vào trên người hắn, không có ánh sáng ấm áp chiếu rọi, Lâm Khinh Nhiễm phát hiện sắc mặt hắn vẫn tái nhợt đến đáng sợ giống như đêm đó.

Nàng đã quên mình muốn hỏi gì, chỉ khẽ nói: “Huynh bị bệnh.” Sau đó nàng cũng không nói gì nữa, thoạt nhìn bệnh tình của hắn vô cùng nghiêm trọng.

Thẩm Thính Trúc bình tĩnh nói: “Ở dưới hồ bị đá cắt qua làm bị thương, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

Hắn nói quá nhẹ nhàng thờ ơ, Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, không hề nghi ngờ hắn, chắc phải cần một đoạn thời gian để dưỡng thương cho tốt.

Nhất thời cả hai người đều im lặng không nói gì.

Thẩm Thính Trúc đột nhiên hỏi: “Nàng đang thương hại ta sao?”

Lâm Khinh Nhiễm nhíu mày, nhìn hắn như nhìn thấy quỷ: “Ta thương hại huynh, ai sẽ thương hại ta?” Nàng nhăn mũi, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta bị huynh ức hϊếp như vậy mà.”

Thẩm Thính Trúc khẽ cười rộ lên, rũ mi xuống, trong mắt chợt lóe lên vẻ cô đơn.

“Sao huynh lại để Mạc Từ ngăn cản không cho ta vào?” Lâm Khinh Nhiễm thấy bộ dạng bệnh tật, không có chút sức lực nào của hắn có vẻ dễ bắt nạt, nàng nói thêm: “Ta đã đến đây hai lần.”

Giọng điệu nén giận của Lâm Khinh Nhiễm chứa đựng sự tủi thân mà chính nàng cũng không nhận ra.

Thẩm Thính Trúc đột nhiên cảm thấy nỗi đau đớn trong lòng cũng không đến nỗi tệ như vậy, ít nhất có thể giúp hắn bảo trì tỉnh táo bất cứ lúc nào, sẽ không làm chuyện hồ đồ.

Hắn ngước mắt lên, thanh âm trong trẻo lạnh nhạt phát ra: “Nàng đến đây là có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

Lâm Khinh Nhiễm lập tức bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, liên tục mấp máy môi, nắm chặt đầu ngón tay, lời nói ra có chút không được tự nhiên: “Huynh vì cứu ta mà bị thương, ta chỉ là đến thăm một chút chứ không có gì để nói cả.”

“Cảm ơn.” Thẩm Thính Trúc thản nhiên nói: “Thăm xong thì đi đi.”

Giọng điệu lạnh lùng hời hợt kia khiến Lâm Khinh Nhiễm nhíu mày thật chặt, nàng đặc biệt đến đây mà hắn chỉ nói như vậy.

Lâm Khinh Nhiễm buồn bực nói: “Ít nhất chúng ta đã quen nhau đã lâu như vậy, huynh không nên đến tiễn ta sao, lần này ta đi có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa.”

Thẩm Thính Trúc rũ mắt nhìn xuống chân mình, nhắm mắt lại mới nói: “Nếu đã không gặp lại nữa, có tiễn đưa hay không còn quan trọng sao.”

Hắn khẽ nhướng mi, bộ dạng lạnh lùng và thờ ơ tựa như đã thay đổi thành một người khác.

Lâm Khinh Nhiễm vừa tức giận vừa không biết phải làm sao, nàng nói năng lộn xộn: “Nhưng những lời huynh đã nói trước đó, huynh còn ở trong hang động…”

Lâm Khinh Nhiễm không nói ra được hai chữ còn lại, chỉ biết cắn chặt môi trừng hắn.

Hầu kết của Thẩm Thính Trúc chuyển động lên xuống, cuối cùng nàng cũng có chút quan tâm đến lời nói của hắn, hắn nắm chặt bàn tay mình đến phát đau.

Hắn nhếch môi cười, lười biếng mà nói: “Bởi vì thú vị, lúc đầu hù dọa nàng cũng chỉ vì thấy thú vị.”

Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy bản thân như không hề quen biết hắn, lạnh lùng ác liệt, bất cần đời, nàng tức giận đến đôi mắt vừa sưng vừa chua xót.

Sự hoảng hốt và may mắn khi hắn tìm được nàng ngày đó căn bản không phải là giả vờ, Lâm Khinh Nhiễm hỏi: “Sao huynh lại giao Nguyệt Ảnh cho ta.”

Thẩm Thính Trúc không kiên nhẫn mím môi: “Nàng ấy đã theo nàng lâu như vậy, nếu giữ lại bên cạnh ta sẽ bị người khác chê trách, nếu nàng không cần thì cứ xử lý là được.”

Lâm Khinh Nhiễm nắm chặt tay, lúc này nàng mới chú ý đến, từ khi mình bước vào đến bây giờ Thẩm Thính Trúc chưa từng gọi nàng là Nhiễm Nhiễm lần nào, nàng thật sự là lại bị hắn lừa gạt.

Lâm Khinh Nhiễm căm giận vươn tay về phía hắn: “Vậy huynh mang đồ của ta trả lại cho ta đi.”

Áσ ɭóŧ của nàng vẫn còn ở chỗ hắn, một khi đã như vậy thì hắn cũng nên trả lại cho nàng.

Thẩm Thính Trúc nhíu mày: “Sáng sớm ta đã vứt đi rồi.”

“Khốn nạn!”

Cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm không thể chịu đựng được nữa, xoay đôi mắt đỏ hoe lại đá vào cẳng chân hắn một cái sau đó chạy đi.

Thẩm Thính Trúc vẫn thờ ơ, chỉ có đôi mắt đen nhánh vẫn khóa chặt hình bóng nàng cho đến khi nàng sắp biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới vội vàng đứng dậy, nhưng mà đầu gối lại truyền đến cảm giác đau nhức làm cho hắn ngã thật mạnh về phía sau.

Thẩm Thính Trúc nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Không biết Tuyết Đoàn đã nhảy ra khỏi bụi cỏ lúc nào, đi vòng quanh chân hắn một vòng, ngẩng đầu lên: “Meo——”

Một lúc sau, Thẩm Thính Trúc mới chậm rãi buông tay ra, không còn sức lực tựa lưng vào chiếc ghế mây phía sau, khẽ cong khóe miệng cười tự giễu: “Chỉ có ngươi ở lại với ta thôi.”



Nguyệt Ảnh không biết rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, Lâm Khinh Nhiễm nổi giận đùng đùng đi ra với đôi mắt đỏ hoe, không thèm để ý ai mà cứ như vậy đi ra ngoài, nàng ấy đi theo sát phía sau, thấy nàng vừa định bước qua cổng lớn thì lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, Tam phu nhân và Đại thiếu gia còn ở bên ngoài.”

Lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới lau nước mắt ướt đẫm trên khóe mắt: “Khốn nạn, khốn nạn!”

Sao hắn có thể bắt nạt nàng hết lần này đến lần khác như vậy.

Lâm Chiếu và Lâm thị nhìn thấy nàng như vậy liền biết có gì đó không ổn, Lâm Chiếu nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Đôi mắt sắc bén nhìn về phía Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh ấp úng không biết trả lời thế nào, Lâm Khinh Nhiễm khịt mũi, vẫn còn chút nghẹn ngào nói: “Đồ vật kia không tìm thấy.”

Lâm Chiếu dở khóc dở cười: “Có gì nghiêm trọng chứ, không tìm thấy thì không tìm thấy, muội muốn bao nhiêu ta mua cho muội là được rồi.”

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu thật mạnh: “Ca ca nói đúng, có gì nghiêm trọng chứ.”

Trong lòng mắng Thẩm Thính Trúc thêm trăm ngàn lần nữa, Lâm Khinh Nhiễm lên xe ngựa không quay đầu lại, nhưng khi xe lăn bánh lộc cộc về phía trước, trong lòng nàng dường như cảm thấy trống rỗng một khoảng.



Ngày đầu tiên, Lâm Khinh Nhiễm tức giận nhiều hơn là mất mát, tức giận vì những chuyện khốn nạn mà Thẩm Thính Trúc đã làm, ngày thứ lại bắt đầu mất hồn mất vía, đợi đến ngày thứ ba mới hồi phục tinh thần lại, vô cùng vui vẻ đi theo Lâm Chiếu.

Bởi vì Lâm Chiếu còn phải đến nơi khác nên không chọn đi thuyền, nhóm người đi đường bộ bằng xe ngựa suốt dọc đường.

Khi đoàn người đến huyện Phái thì trời đã tối hẳn, họ đi đến quán trọ tốt nhất trong thị trấn, Thanh Phong đi thuê phòng thì được chưởng quầy cho biết là quán trọ đã hết phòng.

Thanh Phong đi đến đại sảnh nói: “Thiếu gia, e là chúng ta phải tìm quán trọ khác.”

Lâm Khinh Nhiễm đi một ngày đường vốn đã rất mệt mỏi, vì vậy đã giận dỗi oán trách Thanh Phong: “Đều tại ngươi không biết đi nhanh một chút.”

Thanh Phong tỏ vẻ oan ức, sao tiểu thư giống như đang nhắm vào hắn ta vậy, bới móc hắn ta đủ thứ suốt dọc đường?

Chưởng quầy đánh giá đoàn người bọn họ, bước tới nói: “Xin hỏi, đây có phải là Lâm công tử Lâm Chiếu và Lâm cô nương hay không.”

Lâm Chiếu nói: “Đúng vậy.”

Chưởng quầy cười ha hả nói: “Vậy là đúng rồi, đã có người thay hai vị đặt phòng nghỉ và thức ăn trước rồi.”

Lâm Chiếu nghe vậy liền hỏi: “Người đó tên gì?”

Chưởng quầy nói: “Người đó không để lại tên họ.”

Điều này thật kỳ lạ, Lâm Chiếu trầm mặc suy tư.

Lâm Khinh Nhiễm nói: “Có phải là có người muốn kết bạn với ca ca không?” Trong những ngày này, họ đã gặp rất nhiều phú hào và thương nhân.

Lâm Chiếu suy nghĩ một chút, nói: “Nếu là như vậy, càng phải lưu lại tên họ mới đúng.”

Lâm Khinh Nhiễm nâng cằm nói: “Có lẽ là muốn đợi chúng ta tiếp nhận phần ân tình này trước.”

Nàng thật sự rất mệt mỏi, nên cũng không muốn để ý xem ai là người đã sắp xếp chuyện này.

Lâm Chiếu nhìn thấy bộ dạng uể oải không đủ tinh thần của nàng thì cần nhắc một chút rồi nói: “Vậy trước tiên chúng ta ở lại đây đi.”

Lâm Khinh Nhiễm phân phó cho Thanh Phong và Nguyệt Ảnh mang đồ đạc của họ lên lầu.

Phòng ở rất rộng lớn, có phòng sách sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi, Lâm Khinh Nhiễm quan sát xung quanh một vòng rồi nói với Thanh Phong: “Ta phải tắm gội.”

Thanh Phong nói: “Ta đi sắp xếp người mang nước đến cho người.”

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, cố ý dằn vặt hắn ta: “Đừng quên, bồn nước tắm phải làm bằng gỗ hoa lê vàng, rải thêm chút hoa lộ và hoa tường vi tươi đó.”

Thanh Phong chỉ cảm thấy trong đầu mình đang kêu ong ong, lúc này làm gì có hoa tường vi nở, hắn ta đi đến cửa thì quay người lại, vẻ mặt cầu xin nói: “Tiểu thư, ta có thể hỏi một chuyện hay không, cuối cùng là ta đã đắc tội người ở đâu chứ”

Nguyệt Ảnh ở bên cạnh trải giường xì một tiếng bật cười.

Lâm Khinh Nhiễm nâng má, chậm rãi lắc đầu: “Không thể, đi nhanh đi.”

Thanh Phong thiếu chút nữa sụp đổ, hắn ta cò kè mặc cả thêm một chút: “Đổi thành hoa khác được không, lúc này người muốn hoa tường vi, dù ta có đào ba tấc đất cũng không tìm được.”

Lâm Khinh Nhiễm nhìn bộ dạng muốn chết muốn sống này của hắn ta thì ghét bỏ gật đầu: “Được.”

Thanh Phong thở dài một hơi, lau mồ hôi, muốn đi đến phòng nhỏ xem thử có thể đặt một bồn tắm mới hay không, ai biết vừa đi vào hắn ta lập tức vui vẻ.

“Tiểu thư, mau tới xem.”

Lâm Khinh Nhiễm lười động đậy: “Ngươi nói là được rồi.”

Thanh Phong vui mừng nói: “Đây không phải là làm bồn tắm bằng gỗ hoa lê vàng mà người muốn sao, còn có cánh hoa tươi đều có hết, tiểu thư có thể tự mình chọn, chưa kể, người sắp xếp kia cũng khá tỉ mỉ trong những việc này.”

Lâm Khinh Nhiễm ngây ngẩn cả người, cũng đi qua xem thử, thật đúng là chuẩn bị tốt lắm, nàng cũng không suy nghĩ thêm nhiều, bĩu môi nói với Thanh Phong: “Ngươi được hời rồi.”

Ở lại huyện Phái hai ngày, người đặt phòng vẫn không hề xuất hiện nên đoàn người lại tiếp tục lên đường.

Không ngờ lần này còn chưa đến cửa quán trọ, tiểu nhị đã đi ra đón: “Hai vị chắc chắn là Lâm công tử và Lâm cô nương đúng không.”

Lâm Chiếu và Lâm Khinh Nhiễm nhìn nhau một cái, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Lâm Chiếu nói: “Đúng vậy.”

Quả nhiên, sau khi vừa nghe xong tiểu nhị đã nói: “Đã có người đặt sẵn đồ ăn và chỗ ở cho hai vị, mời hai vị vào trong.”

Lâm Chiếu bắt đầu có hứng thú: “Người đó có để lại họ tên không?”

Tiểu nhị sờ sờ đầu, cười nói: “À, thật sự là không có.”

“Ngươi có biết người đó trông như thế nào không?” Lâm Khinh Nhiễm hỏi.

Tiểu nhị suy nghĩ một chút rồi nói: “Trông giống cách ăn mặc của người hầu, nhưng lại ra tay rất hào phóng.”

Xem là là lệnh cho hạ nhân đến.

Hai người vừa ngồi xuống thì tiểu nhị đã nhanh chóng đưa đồ ăn lên, Lâm Chiếu lấy một đôi đũa từ trong ống đũa, mỉm cười nghiền ngẫm: “Thật đúng là thú vị.”

Lâm Khinh Nhiễm cũng gật đầu theo: “Lại còn giấu mặt, cuối cùng có thể là ai chứ?” Nàng gắp một miếng bánh phù dung cho vào miệng, gật đầu khen ngợi: “Món ăn cũng khá ngon, đều là món muội thích ăn.”

Nàng nhìn số đồ ăn bày ra trên bàn, hơi sửng sốt, nếu là bằng hữu của ca ca, sao lại biết nàng thích ăn cái gì.

Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu, có lẽ là trùng hợp thôi.

Nhưng trong những ngày kế tiếp, mỗi một chỗ mà họ đến đều có người an bài thức ăn và chỗ ở trước rất chu đáo, nhưng các món ăn được sắp xếp lại vừa khéo đều phù hợp với sở thích của Lâm Khinh Nhiễm.

Nàng còn đến phòng của Lâm Chiếu xem qua, cũng giống như cách bố trí của một quán trọ bình thường, nàng cũng hỏi qua tiểu nhị của quán trọ, quả thật là có người lệnh cho bọn họ bố trí như vậy.

Lâm Khinh Nhiễm thầm giấu sự nghi ngờ dưới đáy lòng, không nói với Lâm Chiếu, biết rõ sở thích của nàng như vậy, còn có bản lĩnh an bài tất cả mọi thứ, ngoài hắn ra nàng không nghĩ ra người thứ hai.

Trước mặt còn có bánh bột ấu sữa bò do tiểu nhị bày ra, Lâm Khinh Nhiễm cắn chặt môi, có chút bực dọc đá mũi chân, gọi Nguyệt Ảnh đến hỏi: “Ngươi có biết là ai sắp xếp hay không?”

Trong lòng Nguyệt Ảnh cũng có suy đoán, nhưng nàng ấy thật sự không biết, nên do dự một chút mới nói: “Hình như là Thế tử, nhưng nô tỳ cũng không thể khẳng định.”

Thẩm Thính Trúc.

Trong tim của Lâm Khinh Nhiễm giống như bị cái gì đó chạm vào một chút.

Nhưng tại sao hắn lại làm vậy, rõ ràng ngày hôm đó hắn đã nói điều gì đó quá đáng như thế, bây giờ lại có ý gì.

Lâm Khinh Nhiễm tức giận đứng dậy, nàng không biết mình tức giận vì cái gì, nhưng vẫn cứ rất tức giận.

“Đi, đem tất cả đồ trong này đều thay đổi hết.”

Nàng sẽ không nhận bất kỳ ân tình nào của hắn.



“Mời hai vị vào trong.” Tiểu nhị mời mọi người vào trong quán trọ.

Cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm vẫn không nhịn được hỏi: “Ca ca không tò mò người đó là ai sao?”

“Tò mò đương nhiên là có.” Lâm Chiếu nói một cách thản nhiên: “Nhưng mà đối phương không muốn lộ diện, chúng ta cần gì phải miễn cưỡng, thời cơ đến tự nhiên sẽ biết thôi.”

Tim Lâm Khinh Nhiễm bị thắt chặt đến khó chịu, nếu người nọ cứ trốn tránh như vậy thì bao giờ mới có thời cơ gặp được chứ, nàng bắt đầu nói thầm: “Có lẽ hắn rắp tâm bất lương thì sao, bằng không thì cứ tìm hắn trước, hỏi một chút xem hắn có ý gì?”

Từ khi Thẩm Thính Trúc cứu nàng đến nay thì đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Lâm Chiếu không đồng ý nói: “Đối phương dùng lễ đối đãi, chúng ta làm như vậy thực sự không thích hợp.”

Có lẽ người đó thực sự có ý muốn nhờ vả, nhưng trong tình huống không biết rõ nguyên do, vẫn nên đợi đối phương tự mình tới cửa, như vậy hắn cũng có thể cân nhắc mà xử sự.

Người không kiềm chế được trước ngược lại sẽ bị động.

Lâm Khinh Nhiễm kéo dài giọng: “Ca——”

Lâm Chiếu không chịu nổi âm thanh ai oán của nàng bên tai, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu muội thật sự muốn biết thì chỉ cần tới trạm dừng tiếp theo trước là được, tự nhiên có thể biết đó là ai.”

Hai mắt Lâm Khinh Nhiễm sáng lên: “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Muội đã quên ta vẫn còn một cuộc hẹn với Tri phủ đại nhân hay sao.” Lâm Chiếu thấy nàng sốt ruột như vậy, vỗ vỗ vai nàng: “Thời gian đi đường còn dài, gấp cái gì.”

Sao Lâm Khinh Nhiễm có thể không gấp gáp, bây giờ nàng muốn chạy đến trước mặt tên nam nhân đó hỏi xem đến cuối cùng hắn muốn làm gì.

“Hay là muội dẫn theo Nguyệt Ảnh và Thanh Phong đi trước đi.” Lâm Khinh Nhiễm bắt lấy ống tay áo của Lâm Chiếu: “Ca ca tốt khi nào xong việc nhớ đến đón muội đó.”

Đương nhiên Lâm Chiếu không đồng ý, nhưng bị Lâm Khinh Nhiễm quấy rầy cũng hết cách, chỉ có thể phái thêm hai người đi theo nàng.

Khi họ đến thôn trấn tiếp theo, Lâm Khinh Nhiễm bảo Thanh Phong đánh xe ngựa đến quán trọ tốt nhất ở đây.

Tiểu nhị bước ra nghênh đón: “Khách quan mời vào trong.”

Thanh Phong tiến lên hỏi: “Ta hỏi ngươi, có người nào đến đặt phòng trước, để ngươi tiếp đón hai vị khách họ Lâm không?”

Tiểu nhị chần chờ nhìn nàng: “Các vị là?”

Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm trầm xuống, xem ra người đó đã đến đây rồi, chẳng lẽ nàng vẫn đến chậm một bước sao, nàng nôn nóng nói: “Ta họ Lâm, ngươi mau nói có hay không.”

Lúc này tiểu nhị mới gật đầu nói: “Vừa rồi có một người đến đây, đặt hai gian phòng thượng hạng và mấy gian phòng bình thường.”

Lâm Khinh Nhiễm vội vàng hỏi: “Những người khác đâu?”

Hắn chỉ ra phía ngoài, nhìn xung quanh: “Chỉ mới vừa đi khỏi thôi.” Hắn mím môi nói: “Chính là người đó.”

Lâm Khinh Nhiễm nhón mũi chân lên, quả thật nhìn thấy bóng dáng của một nam tử, nàng vội vàng nói với Nguyệt Ảnh: “Mau đuổi theo!”
« Chương TrướcChương Tiếp »