Chương 43: Xem nàng có thể trốn đi đâu

Người chèo thuyền căng thẳng xoa xoa tay, nói từng câu một theo lời Mạc Từ dặn dò, một chữ cũng không sai: “Tiểu nhân vừa mới kiểm tra thì phát hiện, tấm ván ở mũi thuyền do bị va chạm nên lỏng ra, chỉ sợ không quá an toàn.”

Thẩm Thính Trúc vẫn tươi cười như trước: “Không sao, cũng không phải ở trên sông, không có gió hay sóng.”

Hắn nhã nhặn đàng hoàng mà nói xong, sau đó chậm rãi chờ Tạ Hoài mở miệng.

“Theo ta thấy, không bằng Thế tử sang ngồi chung với chúng ta.” Thế nào Tạ Hoài cũng không nghĩ đến, là Thẩm Thính Trúc phân phó để cho con thuyền đâm vào.

Lâm Khinh Nhiễm nghe thấy Tạ Hoài mời hắn lên thuyền, thoáng chốc đã thay đổi sắc mặt, muốn ngăn cản nhưng lại không tìm được lý do gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Thính Trúc lên thuyền.

Thẩm Thính Trúc lập tức đi đến trước mặt Lâm Khinh Nhiễm: “Sao đi ra ngoài lại không mang theo lò sưởi tay, không lạnh sao?”

Lâm Khinh Nhiễm muốn lùi lại, ánh mắt Thẩm Thính Trúc càng lạnh hơn, nàng vờ như không nhìn thấy, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ta không lạnh, ngược lại là biểu ca, mau vào trong cho ấm áp.”

Viện cớ nhường đường, nàng tự nhiên mà lui về phía Tạ Hoài.

Thẩm Thính Trúc nhìn nàng một lát, mới cười nói: “Biểu muội còn lùi nữa, sẽ đυ.ng phải Tạ đại nhân.” Ngữ khí của hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa sủng nịnh: “Đến chỗ của ta này.”

Lời nói vô cùng thân thiết làm cho Tạ Hoài phải nhìn lại, nhưng mà vừa nghĩ lại, hai người là biểu huynh muội, quen biết cũng là bình thường.

Lâm Khinh Nhiễm mới không đi qua, lúc này tuy là Thẩm Thính Trúc cười, nhưng vừa rồi ánh mắt hắn nhìn mình, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Lâm Khinh Nhiễm giả vờ thổi hơi xoa xoa cánh tay: “Đúng là có chút lạnh, các huynh mau vào trong.”

Nói xong nàng bỏ lại hai người, bản thân thì đi trước bước vào khoang.

Làm bộ làm tịch, chọc Thẩm Thính Trúc suýt nữa nở nụ cười.

Trốn à, hắn muốn xem nàng có thể trốn đến khi nào.

Tạ Hoài nhìn dáng người duyên dáng mảnh khảnh của Lâm Khinh Nhiễm, trong mắt dâng lên chút tình ý, cười cười thu hồi tầm mắt, lại phát hiện Thẩm Thính Trúc nhìn mình. Mặt mày trong trẻo tựa hồ chợt lóe lên chút sắc lạnh, y khẽ sửng sốt, khi nhìn kỹ lại thì cái gì cũng không phát hiện được.

Tạ Hoài khiêm tốn nâng tay nói: “Mời Thế tử.”

Thẩm Thính Trúc lạnh nhạt vén môi: “Mời.”

Ba người cùng ngồi xuống, Thẩm Thính Trúc tự nhiên ngồi xuống sát lại bên cạnh Lâm Khinh Nhiễm, trên người hắn mang cảm giác lạnh lẽo phương Bắc, chỉ cần đến gần hắn cũng khiến Lâm Khinh Nhiễm giật mình một cái.

Nàng bám vào chiếc ghế dưới thân, muốn lặng lẽ dịch chuyển xa một chút, không ngờ trên tay bị một bàn tay lớn lạnh lẽo bao phủ, bàn tay hơi dùng lực vuốt ve ngầm có ý cảnh cáo.

Thân mình Lâm Khinh Nhiễm gần như cứng đờ trong nháy mắt, quay đầu một chút, Thẩm Thính Trúc đang nói chuyện với Tạ Hoài, dành chút thời gian quay đầu lại nhìn nàng: “Làm sao vậy?”

Tạ Hoài cũng nhìn sang.

Hai người, hai đôi mắt nhìn nàng, Lâm Khinh Nhiễm miễn cưỡng nở nụ cười: “Không có việc gì.” Nàng dùng sức rút tay ra, Thẩm Thính Trúc lại càng nắm chặt, mặt không biến sắc nở nụ cười, chỉ có Lâm Khinh Nhiễm thấy được dưới đáy mắt hắn mơ hồ xuất hiện sự khó đoán.

Trong lòng nàng càng hoảng sợ, ánh mắt chú ý Tạ Hoài, nếu y đứng dậy, hoặc di chuyển cơ thể, lập tức có thể phát hiện Thẩm Thính Trúc đang nắm tay nàng dưới bàn.

Tránh không thoát, lại không dám biểu hiện ra sự khác thường, Lâm Khinh Nhiễm chỉ có thể phủ làn váy che phủ bàn tay đang nắm của hai người.

Tạ Hoài sai người dâng trà, Thẩm Thính Trúc nhàn nhạt nói: “Hôm qua Tạ đại nhân nói từng đi qua Giang Ninh, ta nên nghĩ đến đại nhân có lẽ quen biết với Khinh Nhiễm muội muội.”

Không chỉ có như thế, còn giấu giếm lừa hắn.

Bàn tay đang nắm tay Lâm Khinh Nhiễm không khỏi nắm càng chặt, nghĩ đến da thịt nàng mềm mại lại mỏng manh, lại thả lỏng sức lực, thay vào đó chậm rãi vuốt ve chơi đùa.

Vốn dĩ Thẩm Thính Trúc muốn giữ chặt nàng không để nàng trốn, nhưng hôm nay hắn lại không thể buông tha sự mềm mại tinh tế dưới tay, làm cho hắn nhớ đến thân thể ướt sũng của nàng dưới thân hắn, trắng trong đẹp đẽ, mềm mại như hoa.

Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy động tác nhỏ dưới làn váy, ngón tay út của nàng bị nhào nặn vòng quanh, không nhịn được run lên, nàng nhanh chóng cuộn tròn đầu ngón tay, nhưng rất nhanh lại bị đẩy ra.

Thẩm Thính Trúc vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh, tim Lâm Khinh Nhiễm cũng đập lên đến cổ họng, làm trò trước mặt Tạ Hoài, sao hắn có thể làm càn như vậy!

Thẩm Thính Trúc khẽ nghiêng đầu: “Sao biểu muội lại không nói cho ta biết?”

Lâm Khinh Nhiễm ngơ ngác ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt bối rối đến co lại, nàng mang tất cả lực chú ý đều đặt lên tay mình, căn bản không nghe thấy hai người kia nói gì.

Tạ Hoài cho rằng nữ tử tất nhiên là ngại ngùng trên phương diện này, nói thay: “Là ta nhận ra Lâm Khinh Nhiễm trước.”

Thẩm Thính Trúc cười cười, không xưng hô cô nương, mà lại gọi thẳng tên, đúng thật là quen biết đã lâu.

Ánh mắt hắn nhìn Lâm Khinh Nhiễm càng ngày càng khó đoán, động tác trong tay trái lại càng mềm nhẹ hơn, ở nơi không thấy làm ra hành động cợt nhả.

Lâm Khinh Nhiễm nỗ lực bình ổn tâm tình, cũng gật đầu theo.

“Ta còn nhớ, lệnh tôn bị điều đi nhận chức ở Giang Ninh, đã là chuyện của mười năm trước.”

Tạ Hoài nói: “Đúng là mười năm.”

Trong lòng Thẩm Thính Trúc lại buồn phiền, khi đó Lâm Khinh Nhiễm mới bao nhiêu tuổi, đây không phải là thanh mai trúc mã sao.

Giọng điệu hắn thản nhiên: “Mười năm, không nhận ra cũng là bình thường.”

Tạ Hoài mơ hồ nhận ra sự sắc bén trong lời nói của Thẩm Thính Trúc, nhưng hắn lại nắm bắt rất chuẩn mực. Lâm Khinh Nhiễm coi như là người của hầu phủ, Thẩm Thính Trúc là biểu huynh, hỏi thêm vài câu cũng là bình thường.

Hạ nhân đến đưa điểm tâm và trái cây, Tạ Hoài nói với Lâm Khinh Nhiễm: “Muội nhớ thương bánh bột ấu sữa bò, nếm thử đi, xem có phải là hương vị ngày xưa hay không.”

Thẩm Thính Trúc nhíu mày, cũng chỉ là bánh bột ấu sữa bò, ngày thường cũng không thấy tiểu cô nương thích ăn.

Lâm Khinh Nhiễm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là cùng một đầu bếp làm?”

Tạ Hoài cũng không thừa nước đυ.c thả câu: “Đúng vậy.”

Lâm Khinh Nhiễm không khỏi cảm động, vừa rồi nàng cũng là thuận miệng nhắc tới, không nghĩ đến Tạ Hoài đều nhớ rõ, còn chuẩn bị trước.

Tạ Hoài cũng nói với Thẩm Thính Trúc: “Thế tử cũng nếm thử đi.”

Thẩm Thính Trúc tao nhã lấy một miếng rồi cho vào miệng, hắn đã nhiều năm không nếm được mùi vị gì, nhưng lại hoảng hốt cảm thấy thứ này khó ăn vô cùng, mỉm cười nói: “Quả thật không tồi.”

Lâm Khinh Nhiễm định vươn tay, mới nhớ lại tay của mình còn đang bị Thẩm Thính Trúc nắm trong tay, làm sao nàng ăn được chứ, nàng lại giãy ra một lần nữa, vẫn là không thể được, không khỏi lo lắng.

Tạ Hoài lại nhìn về phía nàng, nghi ngờ hỏi: “Sao lại không ăn?”

Quả thật Lâm Khinh Nhiễm không biết nói như thế nào cho phải, nếu nàng dùng tay trái, chắc chắn có vẻ kỳ quái, cố tình người kia như còn giày vò không đủ, Lâm Khinh Nhiễm buồn bực bấm một cái vào bàn tay hắn.

Thẩm Thính Trúc không giận trái lại còn cười: “Chẳng lẽ muốn ta lấy cho nàng?” Nói xong hắn như bất đắc dĩ mà lắc đầu, cầm một miếng bánh bột ấu sữa bò ở giữa đĩa, đưa đến trước mặt Lâm Khinh Nhiễm, đồng thời buông tay kia ra.

Cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng có thể nâng tay, Thẩm Thính Trúc có thói quen gắp thức ăn cho nàng, nàng cũng không có nghĩ nhiều mà cầm lấy bánh ăn.

Rốt cuộc ánh mắt Tạ Hoài nhìn về phía Thẩm Thính Trúc cũng thay đổi, mối quan hệ này đã thân thiết vượt mức tình cảm biểu huynh muội bình thường.

Sau khi Lâm Khinh Nhiễm ăn xong bánh ngọt trong miệng thì khen: “Vừa cho vào miệng lập tức tan ra, độ ngọt lại vừa phải, thơm mà không ngấy, đúng là so với nơi khác ăn ngon hơn.”

Tạ Hoài bất động thanh sắc, cười hiền hòa nói: “Ngày khác ta lại cho người làm thêm một chút tặng cho quý phủ.”

Lâm Khinh Nhiễm nói: “Như vậy chẳng phải làm phiền huynh lắm sao.”

Tạ Hoài cười nhạo nàng: “Trước đây cũng không thấy muội khách khí như vậy.”

Sắc mặt Thẩm Thính Trúc âm trầm, thậm chí hắn còn không biết dáng dấp trước đây của Lâm Khinh Nhiễm ra sao.

Lâm Khinh Nhiễm cũng không từ chối nữa, “Vậy ta tạ ơn trước.”

Thẩm Thính Trúc không còn kiên nhẫn ngồi đây thêm nữa, Thẩm Thính Trúc nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.” Hắn nói với Tạ Hoài: “Làm phiền Tạ đại nhân cho người chèo thuyền vào bờ.”

Tạ Hoài cũng không do dự, phân phó cho thuyền cập bến.

Lâm Khinh Nhiễm thầm cảm thấy may mắn, nha hoàn nàng mang theo chính là nha hoàn trong viện của cô cô, chắc là Thẩm Thính Trúc sẽ không kiện quyết muồn ngồi cùng một chiếc xe với nàng.

Sau khi nói lời từ biệt với Tạ Hoài, nàng dẫn đầu bước lên xe ngựa, ra lệnh hồi phủ.

Tạ Hoài nhìn thấy xe ngựa đã đi xa, lại nói với Thẩm Thính Trúc: “Mời Thế tử.”

Thẩm Thính Trúc cười: “Ta không dùng xe ngựa này, Tạ đại nhân không cần tiễn.”

Hắn xoay người lên một chiếc xe ngựa khác, xa phu vung roi lên, đánh chạy về phía trước.

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau dừng lại bên ngoài Trường Hưng Hầu phủ, Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy Thẩm Thính Trúc bước xuống từ xe ngựa phía sau, cố ý lớn tiếng nói với tỳ nữ bên cạnh: “Chắc là cô cô đã chờ đến sốt ruột rồi, chút ta vào nhanh đi.”

Thẩm Thính Trúc cười lạnh nhìn Lâm Khinh Nhiễm đang bỏ trốn phía trước, lạnh nhạt phân phó Mạc Từ: “Sau này chỉ cần là người Tạ phủ tới, trước tiên đều phải đến Viễn Tùng Cư bẩm báo.”

Mạc Từ tuân lệnh.

Thẩm Thính Trúc nói: “Hôn sự của tam muội và Trần gia đã định ngày rồi?”

Mạc Từ không biết tại sao Thế tử đột nhiên lại hỏi về hôn sự của Tam tiểu thư, hồi đáp: “Hồi bẩm Thế tử, vẫn chưa.”

Tầm mắt Thẩm Thính Trúc nhìn về phía trước, không nói năng gì.



Chỉ cần Lâm Khinh Nhiễm thức dậy là sẽ đến viện của Lâm thị, mãi cho đến tối mới trở về Thanh Ngọc Các, còn cố ý thỉnh cầu hai tỳ nữ ở chỗ Lâm thị đến Thanh Ngọc Các hầu hạ, cứ như vậy tránh né Thẩm Thính Trúc hai ngày.

Vào ngày thứ ba, vẫn là Thẩm Hi và Thẩm Thư lôi kéo, Lâm Khinh Nhiễm mới hoa viên nhà thủy tạ chơi cờ với hai người.

Hai gò má Thẩm Thư ửng đỏ: “Gọi tỷ ra ngoài, là có chuyện muốn nói với tỷ.”

Lâm Thanh Nhiễm không an lòng, nghe nàng nói như vậy thì lơ đãng, nâng mắt hỏi: “Có chuyện gì?”

Thẩm Thư hạ mi mắt, hai má càng thêm hồng, trong lòng Lâm Khinh Nhiễm xuất hiện phỏng đoán, thúc giục nói: “Nói mau nha.”

Thẩm Thư mím môi, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân vừa mới nói với ta, việc hôn nhân của ta đã định rồi.”

Trong mắt Lâm Khinh Nhiễm hiện lên hai mạt ý cười vui vẻ: “Thật đúng là bị ta đoán đúng.”

Thẩm Hi là vui mừng nhất, khóe miệng nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống: “Tam tỷ xuất giá, thì không ai làm bạn với ta nữa.”

Nàng ấy bĩu môi nói: “Thôi thì ta cũng dứt khoát gả đi.”

Lâm Khinh Nhiễm cười nàng không biết xấu hổ: “Người còn chưa cập kê, nghĩ lung tung cái gì.”

Thẩm Hi ngượng ngùng lấy tay dán lên mặt: “Chỉ cần các tỷ giả vờ như không nghe thấy, xem như ta không có nói bậy gì hết!”

Thẩm Thư cũng bị chọc đến cười không ngừng: “Hôn sự được định vào ngày tám tháng hai, đúng vào thời điểm đầu xuân.”

Lâm Khinh Nhiễm tính thử một chút, chỉ còn không đến hai tháng.

Thẩm Thư nói: “Tỷ hãy ở lại uống rượu mừng của ta rồi hẳn trở về.”

Thẩm Hi vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, biểu tỷ cũng không thể đi.”

Tất nhiên Lâm Khinh Nhiễm cũng muốn tham gia hỷ yến của Thẩm Thư, dù sao lần gặp lại tiếp theo… Có lẽ cũng không có lần tiếp theo, chỉ cần nghĩ đến Thẩm Thính Trúc, nàng lập tức do dự.

Thấy nàng chần chừ không đáp ứng, Thẩm Hi là người đầu tiên không vui: “Biểu tỷ đang do dự gì chứ.”

Lâm Khinh Nhiễm mím môi: “Để ta suy nghĩ thêm một chút.”

Thẩm Hi bĩu môi xoay người lại, Thẩm Thư kéo nàng ấy, đang muốn nói chuyện, thì đã thấy Thẩm Kỳ và Thẩm Thính Trúc đang dọc theo hành lang ngoằn ngoèo trên mặt hồ đi đến.

“Đại ca, nhị ca.”

Bỗng nhiên Lâm Khinh Nhiễm cứng đờ, lập tức xoay người, sao nàng cứ vừa ra ngoài là lại trùng hợp gặp được Thẩm Thính Trúc.

Thẩm Kỳ dẫn đầu nói: “Tam muội, ngũ muội, Lâm biểu muội đều ở đây à.”

“Đại biểu ca, nhị biểu ca.” Sau khi Lâm Khinh Nhiễm nói xong cũng không mở miệng nữa, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Cũng không biết vì sao, rõ ràng Thẩm Thính Trúc không nhìn nàng, nhưng dù sao nàng vẫn cảm thấy được mình bị tầm mắt của hắn bao phủ.

Thẩm Thính Trúc ôn nhu nói với Thẩm Thư: “Còn chưa chúc mừng tam muội.”

Khóe miệng Thẩm Thư vẽ ra một nụ cười điềm tĩnh mà ngượng ngùng: “Nhị ca đã biết rồi à.”

Thẩm Thính Trúc nói: “Ta cũng vừa mới biết.”

Lâm Khinh Nhiễm đứng ngồi không yên, nên lập tức nói: “Ta còn muốn đến chỗ của cô cô, không thể ngồi cùng mọi người được.”

Thẩm Thính Trúc vừa thấy tiểu cô nương lại muốn trốn, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, mỗi lần muốn đi đều lấy cớ này, cũng không nghĩ thêm một chút mới mẻ khác.

Sau lưng truyền đến tiếng cười ngắn ngủi, ngay sau đó là âm thanh Thẩm Thính Trúc nói lời tạm biệt với mọi người ——

“Phụ thân còn đang đợi ta, các ngươi cứ thong thả ngồi.”

Sao nàng vừa đi, hắn cũng muốn đi chứ, nhất định là lại muốn đến tìm nàng, Lâm Khinh Nhiễm dưới sự lo lắng, trái lại bình tĩnh hơn, nàng đứng tại chỗ chờ Thẩm Thính Trúc đến đây.

Lúc này đến phiên Thẩm Thính Trúc kinh ngạc, hắn chậm rãi đi qua, Lâm Khinh Nhiễm cười với hắn: “Mời biểu ca đi trước, ta nghĩ bên phía cô cô cũng không gấp, trước hết không cần đi.”

Thẩm Thính Trúc nhướng mi, đè thấp giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy: “Nàng thật sự còn muốn trốn.”

Hắn thật sự không muốn hù dọa nàng, nhưng mỗi lần tiểu cô nương trốn hắn đều nhanh không thấy bóng.

Sự nguy hiểm ẩn trong lời nói, đương nhiên dọa sợ Lâm Khinh Nhiễm, cánh môi mỏng vì sợ hãi mà mím chặt, mắt thấy nhóm Thẩm Kỳ đang đi đến, nàng nhanh trí nghĩ ra cách, nói: “Đại biểu ca, lần trước huynh nói có thứ gì muốn tặng cho ta, ta hiện tại đang rảnh, có thể đi lấy với huynh.”

Thẩm Kỳ bắt gặp ánh mắt như cầu cứu của nàng, trong lòng không đành lòng gật đầu: “Biểu muội đi theo ta.”

Lâm Khinh Nhiễm thẳng lưng rời đi cùng Thẩm Kỳ.

Thẩm Thính Trúc ở phía sau nhìn theo một lúc lâu, Tạ Hoài có tâm tư gì đối với nàng hắn biết rõ, đại ca cũng thiên vị nàng, tiểu cô nương có thể thu hút ánh mắt của người khác như vậy, không thể được.



Sau khi xác nhận Thẩm Thính Trúc không có đuổi theo nữa, Lâm Khinh Nhiễm mới có thể thả lỏng thân thể đang căng chặt.

Thẩm Kỳ chú ý thấy nàng thỉnh thoảng nhìn lại phía sau: “Biểu muội dường như rất sợ hãi nhị đệ?”

Bị hỏi một câu bất ngờ như vậy, Lâm Khinh Nhiễm cứ nghĩ Thẩm Kỳ đã nhìn ra được điều gì, khi nàng quay đầu nhìn lại, Thẩm Kỳ cũng nhìn về phía nàng, trong mắt mang theo ý cười thiện ý.

Lâm Khinh Nhiễm mỉm cười che dấu: “Sao có thể chứ, ta chỉ là không thân thuộc với nhị biểu ca, nên có chút không tự nhiên thôi.”

Thẩm Kỳ thấy nàng không muốn nói, cũng không miễn cưỡng: “Biểu muội cứ yên tâm, nếu muội hiểu hắn hơn, muội sẽ phát hiện thật ra nhị đệ chung sống tốt lắm.”

Lâm Khinh Nhiễm không bình luận gì thêm, chỉ gật đầu cười cười, nàng cảm thấy bản thân đối với hắn đã đủ hiểu rồi.



Rời khỏi Thư Các của Thẩm Kỳ, Lâm Khinh Nhiễm trở về Thanh Ngọc Các.

Ban đêm, sau khi tắm rửa, Lâm Khinh Nhiễm cho hạ nhân lui xuống, lo lắng cầm khăn, ngồi trên giường mềm nhỏ bên cạnh giường lớn lau khô mái tóc dài.

Thật sự nàng rất khó quyết định có lưu lại để uống rượu mừng của Thẩm Thư hay không, hai tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Dưới sự phiền muộn, động tác chà lau cũng mạnh hơn “A —–” Lâm Khinh Nhiễm đau đến hít khí lạnh, nhìn vài sợi tóc rơi rụng trên khăn, càng thêm tức giận.

Vừa muốn gọi người hầu vào đây, đột nhiên nghe thấy một tiếng “Két—––”, là âm thanh cửa bị mở ra.

Lâm Khinh Nhiễm còn tưởng là nha hoàn: “Đến đây lau khô tóc cho ta.”

Nàng ngồi nghiêng người, để lưng đối diện với mành che.

Mành vải bị vén lên, người đến dưới tấm mành giống như tạm dừng trong chớp mắt, sau đó tiếp tục cất bước đến gần, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến phía sau Lâm Khinh Nhiễm.

Lâm Khinh Nhiễm cầm lấy khăn đưa cho người phía sau, bàn tay mềm mại như tơ tằm vuốt tóc, thỉnh thoảng còn có bọt nước nhỏ giọt thấm vào trên y phục phong phanh, để lộ những vòng tròn nước.

Bàn tay gầy yếu trắng nõn nhận lấy chiếc khăn, từ tốn giúp nàng chà lau, mỗi một động tác đều hết sức dịu dàng.

Từng sợi từng sợi tóc bị nắm lấy, cảm giác thoải mái vô cùng, Lâm Khinh Nhiễm không khỏi thấy buồn ngủ, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Thật im lặng, sao nha hoàn từ khi tiến vào đến giờ không nói lời nào, đôi mắt Lâm Khinh Nhiễm mông lung buồn ngủ, đang muốn mở miệng, nàng lại ngửi được từ người phía sau, một mùi hương dược liệu đắng ngắt chậm rãi truyền đến chóp mũi nàng.

Sự uể oải trong mắt rút đi, ngoại trừ vị thuốc đông y còn có hương trà, Lâm Khinh Nhiễm kinh sợ xoay người, đúng lúc trên đỉnh đầu truyền đến một đạo âm thanh nhàn nhạt ——

“Đừng nhúc nhích, cẩn thận vướng phải tóc.”

Là Thẩm Thính Trúc, hắn vào bằng cách nào!

Rõ ràng trời không lạnh, nhưng Lâm Khinh Nhiễm vẫn rùng mình một chút: “Nhị biểu ca… sao huynh lại đến đây.”

Cơ thể mềm mại không xương đột nhiên căng thẳng, Thẩm Thính Trúc chậm rãi để ý phát hiện một sợi tóc còn vương trên cổ nhẵn nhụi sáng bóng của Lâm Khinh Nhiễm. Thẩm Thính Trúc từ trên cao nhìn xuống, mới có thể thấy được sợi tóc uốn lượn đó dừng lại ở đâu, yết hầu hắn nghẹn lại, khẽ xoay người đi nói: “Biểu muội cứ luôn thích trốn tránh ta, ta chỉ có thể tới tìm nàng.”

Ngón tay lạnh lẽo dán trên cổ nàng, vén sợi tóc kia lên, Lâm Khinh Nhiễm buông mi mắt suy nghĩ, nhìn thấy sợi tóc ẩm ướt theo lực đạo của hắn từ đồ ngủ bị câu ra.

Nàng nhịn không được run lên một chút, lúng túng nói: “Ta không có trốn.”

Thẩm Thính Trúc chăm chú nhìn đôi tai đang dần phiếm hồng của nàng, vệt hồng ấy trên da thịt trắng như tuyết lại càng yêu kiều câu người.

Thẩm Thính Trúc bị hấp dẫn đến mê muội cúi người đến gần, nhìn thấy trên da thịt trơn bóng của nàng vì run rẩy mà nổi lên một tầng gai ốc, trong đôi mắt tối đen mới khôi phục lại vài phần tỉnh táo, nhưng vẫn dán lại gần, hạ thấp giọng nói như thì thầm.

“Nói dối.”