Chương 36: Nợ nhân tình thì phải trả

Lâm Khinh Nhiễm kéo áo choàng trên vai che mặt mình lại, cảm giác xấu hổ và lúng túng cứ ùn ùn kéo đến khiến nàng không nghĩ được gì khác. Nàng chẳng thể nào ngờ được mọi chuyện sẽ thành ra thế này, cơ thể nàng gần như lõα ɭồ trong vòng tay của Thẩm Thính Trúc, mà giờ phút này đây nàng chỉ có thể phụ thuộc vào hắn.

Lâm Khinh Nhiễm run rẩy nhắm chặt hai mắt lại, vùi đầu thấp xuống như muốn trốn tránh.

Gương mặt thiếu nữ cọ vào l*иg ngực cách lớp áo mỏng vẫn còn ướt đẫm, bước chân Thẩm Thính Trúc chợt khựng lại, hô hấp trở nên nặng nề, hơi thở nhẹ nhàng của tiểu cô nương phả vào trên ngực hắn, cảm giác nhồn nhột khó tả.

Trái tim nằm trong l*иg ngực đập mạnh kịch liệt khiến hắn gần như không thể đứng vững, ý thức khó khăn lắm mới thanh tỉnh giờ lại mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ, gió đêm lạnh lẽo thổi tới nhưng đôi mắt hắn lại nóng rực, hai tay ôm chặt chân và thắt lưng của Lâm Khinh Nhiễm cắn răng bước nhanh đi về phòng.

Trong phòng đã được đốt than sưởi ấm, Lâm Khinh Nhiễm rụt đầu trong lớp áo bào to lớn của Thẩm Thính Trúc mở mắt ra từng chút, nàng vẫn không dám cởϊ áσ choàng xuống, như thể mặc thế này có thể giúp nàng bớt xấu hổ hơn vậy.

“Thả ta xuống đi.” Tiếng nói thì thầm ồm ồm vang lên từ trong lòng hắn.

Thẩm Thính Trúc cụp mắt nhìn xuống, khóe môi cong lên nụ cười nhạt, đoạn đường từ hồ nước nóng đến đây cũng không ngắn, lúc này môi hắn đã có hơi tái nhợt.

Thẩm Thính Trúc dù có muốn ôm thêm cũng không được, hắn bế nàng đi vào trong phòng, cẩn thận đặt nàng trên giường.

Cơ thể vừa chạm vào chăn đệm, Lâm Khinh Nhiễm lật đật siết chặt quần áo trên người lùi vào trong góc giường, đôi chân mảnh khảnh lộ ra ngoài cũng vội rụt về giấu dưới lớp quần áo.

Thẩm Thính Trúc nhìn vật nhỏ hoảng loạn rụt người vào góc, hắn không nhịn được liền bật cười: “Bây giờ mới che không phải đã muộn rồi sao?”

Lần này đúng thật như lời hắn đã nói, có chỗ nào mà hắn chưa nhìn thấy đâu, cơ thể dưới làn hơi nước bao phủ xinh đẹp tuyệt trần.

Hiện tại nàng đang nằm trên giường của mình, nếu như hắn cởϊ qυầи áo của nàng ra… Vẻ u tối trong đôi mắt Thẩm Thính Trúc như lốc xoáy sâu thẳm nhìn không thấy đáy.

Một hồi lâu không nghe thấy tiếng động, Thẩm Thính Trúc cũng không ra ngoài, trong lòng Lâm Khinh Nhiễm dâng lên một nỗi bất an và sợ hãi, bộ dạng mình thế này ở trên giường của hắn, nếu như hắn muốn làm liều… Hắn có gì mà không dám làm đâu.

Lâm Khinh Nhiễm suy nghĩ tới đây đã muốn ngất đi, suýt chút nàng lại bật khóc, nàng hít sâu một hơi an ủi mình, sẽ không đâu, vừa nãy nàng còn nghe hắn lệnh cho Mạc Từ đi gọi Nguyệt Ảnh đến kia mà.

“Không phải huynh đã bảo Nguyệt Ảnh đến rồi sao, huynh mau ra ngoài đi.” Lâm Khinh Nhiễm trốn trong quần áo của hắn, giọng điệu yếu ớt đầy bất lực.

Thẩm Thính Trúc chợt bừng tỉnh lại, hắn cụp mắt xuống nhìn bàn tay của mình không biết từ lúc nào đã duỗi ra, chỉ suýt chút nữa đã chạm vào quần áo đang che chắn cho tiểu cô nương.

Hắn đột ngột rụt tay về, siết thành nắm đấm đặt bên miệng ho khan hai tiếng, cố nhịn lại cảm giác ngứa ngáy đang xông lên trong cổ họng: “Nguyệt Ảnh sẽ tới đây nhanh thôi.”

Nói xong, hắn xoay người xốc tấm màn lên, cất bước chênh vênh đi ra ngoài.

Khi tấm màn rơi xuống đong đưa, trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của Lâm Khinh Nhiễm, nàng vểnh tai lên nghe ngóng bên ngoài một lát, sau đó mới dè dặt kéo áo xuống, ló đầu ra ngoài. Đôi mắt ướt sũng nhìn khắp một vòng trong phòng, xác định Thẩm Thính Trúc không có ở đây nữa, nàng mới thở dài một hơi nặng nề, cơ thể căng cứng lúc này đã hoàn toàn xụi lơ.

Nhớ đến những chuyện xảy ra ban nãy, Lâm Khinh Nhiễm đập đầu mình xuống giường, nàng hối hận đến mức chỉ muốn đập một phát cho mình bất tỉnh đi.

Cách một tấm màn, Thẩm Thính Trúc ngồi trên ghế bành, chiếc quần lụa ướt đẫm vẫn chưa thay ra lúc này đã dán chặt vào trên đùi, áo choàng khoác trên vai cũng đã ướt hết phân nửa, nhưng hắn lại không hề thấy lạnh, mà ngược lại, hơi nóng tản ra khiến hắn cảm thấy trong người châm chích, eo bụng căng cứng, hai mắt đỏ hoe, trong đôi mắt khép hờ đυ.c ngầu hơi nước.

Mãi cho đến khi uống xong chén trà sớm đã nguội lạnh, vẻ bất thường trên mặt mới tan đi phân nửa, Thẩm Thính Trúc tựa người dựa vào ghế, một lúc sau mới chầm chậm đứng dậy đi đến phòng thay quần áo ướt đẫm trên người ra.



Lâm Khinh Nhiễm siết chặt áo choàng bọc lấy cả người mình lại, nàng ôm đầu gối ngồi rụt người vào trong góc giường, sốt ruột chờ đợi Nguyệt Ảnh đến.

Tấm màn lại được vén lên, bóng dáng cao lớn xuất hiện đằng sau, Lâm Khinh Nhiễm vội ngồi thẳng lưng dậy, cắn chặt môi nhìn chằm chằm vào cái tay vén màn kia.

Thẩm Thính Trúc nói: “Ta vào đây.”

Trên người chỉ khoác một lớp quần áo mỏng không cho nàng cảm giác an toàn, Lâm Khinh Nhiễm vội vàng kéo lấy tấm chăn bao bọc mình lại, chỉ chừa mỗi cái đầu ra ngoài.

Thẩm Thính Trúc im lặng đứng sau tấm rèm một hồi mới đi vào trong.

Hắn đã thay sang một bộ y phục đơn giản màu xanh, đai lưng chưa thắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và lười biếng trên mặt, trong tay còn cầm theo một bộ y phục khác: “Quần áo trên người nàng đã ướt hết rồi, thay bộ khác đi.”

Lâm Khinh Nhiễm liếc nhìn sang, chỉ nhìn màu sắc nàng cũng biết bộ quần áo này nhất định là của Thẩm Thính Trúc, nàng nhỏ giọng hỏi: “Nguyệt Ảnh vẫn chưa đến sao?”

Thẩm Thính Trúc nhìn vào vẻ mặt kháng cự của Lâm Khinh Nhiễm trong tấm chăn của hắn, hắn ngừng một chút rồi nói thêm: “Không muốn thay thì quấn chăn như vậy cũng được.”

Lâm Khinh Nhiễm im lặng mím môi lại, trên người nàng vốn đã khoác áo của Thẩm Thính Trúc, chăn nàng đang bọc lấy cơ thể cũng là chăn hắn ngủ, toàn thân nàng ngập tràn mùi hương của hắn, nếu có thật sự mặc quần áo của hắn nữa cũng chẳng khác gì.

Nàng đưa tay ra sau lưng, Thẩm Thính Trúc đặt quần áo vào trong tay nàng.

Lâm Khinh Nhiễm cầm lấy, thấy hắn vẫn còn đứng đó, nàng nắm chặt bộ đồ trong tay, đỏ mặt nói: “Mời nhị biểu ca ra ngoài trước.”

Thẩm Thính Trúc không nói gì, xoay người lặng lẽ đi ra ngoài.

Lâm Khinh Nhiễm nhìn bộ quần áo trong tay, nàng khẽ nhíu mày lại, do dự một hồi mới xốc chăn ra, da thịt tiếp xúc với không khí khiến nàng rùng mình ớn lạnh, nàng vội vàng cởi áσ ɭóŧ ướt sũng ra, mặc từng món trong bộ đồ của hắn vào người.

Nàng đứng chân trần trên đất, chiếc áo bào rộng lớn kéo lê dưới sàn, tay áo cũng dài hơn một đoạn, giống như trẻ con lén mặc đồ của người lớn vậy, Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy dáng vẻ của mình hiện giờ nhất định sẽ rất buồn cười.

Thẩm Thính Trúc vén màn đi vào, nhìn thấy nàng nâng cánh tay lên với vẻ mặt sầu khổ, hắn bất giác cong mắt cười.

Rõ ràng Lâm Khinh Nhiễm đã mặc quần áo vào, nhưng nàng vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn dường như có thể xuyên thấu qua lớp quần áo mỏng manh nhìn toàn bộ cơ thể mình, nghĩ đến đây đôi vai nàng lại cứng đờ lại.

Lâm Khinh Nhiễm không dám nhìn vào mắt hắn, nàng rũ mắt xuống, hai tay siết chặt cho đến khi lòng bàn tay đã đau nhói, nàng mới nhỏ giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay, có lẽ nhị biểu ca cũng không muốn để người khác biết, vẫn mong nhị biểu ca quên hết đi…”

Dáng vẻ muốn vạch rõ quan hệ thế này khiến tâm trạng đang tốt của hắn dần mất đi, hắn nhàn nhã hỏi ngược lại: “Làm sao Nhiễm Nhiễm biết ta không muốn để người khác biết.”

Lâm Khinh Nhiễm phiền muộn ngước mắt lên, chuyện hôm nay nếu như để người khác biết được, vì để bảo toàn danh tiết, e rằng nàng chỉ có thể gả cho hắn thôi, nhất định là hắn đang hù dọa nàng.

Đôi mắt đỏ hoe như thỏ con sợ hãi, Thẩm Thính Trúc chợt nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp nàng, chỉ là lúc này hắn không có thờ ơ như khi đó, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Nhiễm Nhiễm gây nên nhiều phiền phức cho ta như vậy, nói một câu quên đi là xong rồi sao?”

Lâm Khinh Nhiễm cố suy đoán ý tứ trong lời hắn nói, nàng ấm ức cắn môi, người bị nhìn sạch là nàng, người trốn dưới nước suýt chút ngạt thở cũng là nàng, hắn có phiền phức gì đâu, cùng lắm chỉ là bế nàng đi một đoạn đường.

Thẩm Thính Trúc dường như có thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn dửng dưng nói: “Nàng vốn đang ở cùng với Thẩm Hi, các nàng đang tắm cùng nhau đúng chứ, nàng biến mất lâu như thế, Nhiễm Nhiễm nghĩ xem nên giải thích thế nào chưa? Ban nãy Hoàng Thượng đã phát hiện ra dưới nước có người, trên núi chỉ có chừng ấy nữ quyến, ngoại trừ nha hoàn ra, chỉ có mình nàng không được xem là người của Hầu phủ.”

Thẩm Thính Trúc nhìn khuôn mặt nhỏ dần tái nhợt đi, hắn nói bâng quơ: “Chỉ cần Hoàng Thượng có lòng muốn biết, nàng nghĩ nàng giấu được sao.”

Hắn đi vài bước về phía trước, Lâm Khinh Nhiễm thất thần quên cả trốn đi, hắn nói tiếp: “ Nhiễm Nhiễm còn cảm thấy mình không rước lấy phiền phức cho ta sao?”

Lâm Khinh Nhiễm nghe hắn nói xong, nàng chỉ cảm thấy kinh hãi, hoảng loạn túm lấy ống tay áo của hắn, ngập ngừng nói: “Nhị biểu ca… xem như ta nợ huynh một nhân tình.”

Lâm Khinh Nhiễm muốn nói mình cũng nắm nhược điểm của hắn trong tay, nhưng lúc này nàng không dám khıêυ khí©h hắn.

Thẩm Thính Trúc bất giác muốn bật cười, nàng thật sự cho rằng bọn họ còn có thể vạch rõ quan hệ sao, mà cho dù có thể cũng phải xem hắn có muốn hay không đã.

Thẩm Thính Trúc hé môi hờ hững nói: “Nợ nhân tình thì phải trả đó.”

Lâm Khinh Nhiễm vội vàng gật đầu, chỉ cần hắn chịu giấu chuyện này giúp nàng, những việc khác đều dễ bàn.

Tiểu cô nương mở to mắt nhìn hắn, thậm chí còn không hỏi phải trả nợ nhân tình như thế nào, đừng để đến lúc đó lại muốn khóc.

Thẩm Thính Trúc đi sang một bên lấy một cái khăn trắng sạch đến rồi bảo nàng: “Ngồi xuống.”

Lâm Kinh Nhiễm không biết hắn muốn làm gì, nàng lại không dám từ chối, thế là xách vạt áo dài ngoằng ngồi xuống ghế, ngẩng đầu dò hỏi: “Huynh đồng ý sao?”

Thẩm Thính Trúc đi ra sau lưng nàng, vén mái tóc ướt đẫm ra sau tai, dùng khăn lau khô tóc từng chút một.

Tóc nàng bị hắn nắm lấy, cảm giác tê dại nhè nhẹ trên đầu khiến nàng bất giác run lên, trái tim cũng đập loạn, nàng cất giọng ngọt ngào nịnh nọt: “Nhị biểu ca.”

Năm ngón tay của hắn luồn vào trong tóc nàng tạo nên một cảm giác mập mờ khó tả, yết hầu khẽ trượt xuống, hắn cất giọng trầm khàn: “Đồng ý với nàng, ngồi yên đi.”

Gánh nặng trong lòng nàng cũng được đặt xuống, nàng cố nhịn, để mặc hắn lau tóc cho nàng, nàng cúi đầu siết chặt bàn tay lại, trong lòng thầm tính toán, chỉ cần đợi chuyến đi này kết thúc, nàng sẽ từ biệt cô cô trở về Giang Ninh, đến lúc đó mặc kệ nhân tình gì đó với hắn.

Trong phòng yên tĩnh một hồi, không biết đã qua bao lâu, giọng nói của Nguyệt Ảnh vang lên bên ngoài: “Nguyệt Ảnh cầu kiến Thế tử.”

Lâm Khinh Nhiễm nhón chân, bộ dạng nôn nóng đứng ngồi không yên nữa: “Nguyệt Ảnh đến rồi.”

Thẩm Thính Trúc đặt khăn xuống vén màn đi ra ngoài, Lâm Khinh Nhiễm không nghe rõ họ đã nói gì, chỉ thấy lúc hắn đi vào lần nữa, trong tay còn cầm đôi giày thêu.

Ánh mắt hắn dừng lại trên vạt áo rủ xuống đất, Lâm Khinh Nhiễm vội vàng đoạt lấy đôi giày trong tay hắn, ngập ngừng nói: “Ta tự mang.”

Thẩm Thính Trúc quả thật đã mệt, hắn cố chịu đựng cơn đau trên đầu gối, tỏ ra thong thả ngồi một bên lẳng lặng nhìn nàng.

Lâm Khinh Nhiễm khom người nhanh chóng mang giày vào.

Thẩm Thính Trúc từ tốn nói: “Nếu như Thẩm Hi hỏi đến, Nhiễm Nhiễm chỉ cần nói nàng thấy mệt nên về phòng nghỉ ngơi, những việc còn lại nàng không cần quan tâm.”

Lâm Khinh Nhiễm gật đầu, nói khẽ: “Cảm ơn nhị biểu ca.”

Nguyệt Ảnh chờ bên ngoài, thấy Lâm Khinh Nhiễm ra ngoài, nàng ấy vội bước tới khoác áo choàng lông cáo lên người Lâm Khinh Nhiễm, thấp giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi…”

Đi ra khỏi Ngọc Lan Cư, gió lạnh trong núi thổi tới khiến đầu óc Lâm Khinh Nhiễm choáng váng nặng nề, nàng chỉ cảm thấy những chuyện vừa xảy ra như một giấc mơ.

Nhưng vừa cúi đầu nhìn xuống, trên người nàng vẫn đang mặc bộ quần áo của Thẩm Thính Trúc, chóp mũi toàn là mùi hương của hắn, hương trà nhàn nhạt và cả mùi thuốc thoang thoảng.

Lâm Khinh Nhiễm siết chặt tay áo, nàng lắc đầu thật mạnh, mang theo đầu óc nặng trịch tiến về phía trước.

Thẩm Thính Trúc ngồi yên trên ghế một lúc lâu mới đứng dậy đi đến bên giường, trên ghế mềm trước giường còn đặt bộ váy áo đã ướt mà Lâm Khinh Nhiễm đã thay ra, hắn cúi người nhặt lấy, một tấm vải nho nhỏ từ trong đó rơi ra ngoài.

Thẩm Thính Trúc rũ mắt nhìn lại, khi ý thức được đó là gì, hắn khẽ híp mắt lại, hắn khom lưng xuống dùng ngón tay móc lấy sợi dây đai mềm mại đưa lên trước mặt, mùi rượu thơm mát xen lẫn cùng mùi hương ngọt ngào trên người tiểu cô nương cùng xộc vào mũi.

Mảnh lụa mềm màu tím được nắm chặt trong tay hắn đến mức nhăn nheo, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hình thêu trên đó, bất giác khiến trái tim hắn đập nhanh đến loạn nhịp.

Trong đôi mắt khép hờ của Thẩm Thính Trúc lúc này tràn ngập một màu tối dày đặc không thể tan ra.



Trời vẫn chưa sáng.

Thẩm Thính Trúc bất chợt tỉnh lại, hai hàng mi mắt đang l*иg vào nhau chầm chậm tách ra, trong đôi mắt hỗn loạn hiện ra tia đỏ ngầu, đuôi mắt còn hơi ẩm ướt, trên mặt là vẻ phóng đãng chưa từng có.

Cánh môi mỏng khẽ hé mở chậm rãi cử động, động tác nuốt nước bọt nặng nề, thậm chí là chật vật, cánh tay đặt bên người dần siết chặt.

Thẩm Thính Túc nhìn trần nhà tối đen, hắn vậy mà lại mơ thấy mình tự tay cởi dây đai của chiếc áσ ɭóŧ kia, vật che chắn duy nhất rơi xuống trước mắt hắn, bên tai còn triền miên một giọng nói ngắt quãng vừa yếu ớt vừa nghẹn ngào gọi hắn “Nhị biểu ca”

Thẩm Thính Trúc đặt cánh tay lên che mắt lại, thở ra một cách nặng nề, hắn không dám nghĩ thêm nữa.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có gì đó là lạ, cau mày ngồi dậy xốc chăn lên, bầu không khí phút chốc trở nên nhơ nhớp.

Thẩm Thính Trúc mím chặt môi, dưới mắt đỏ bừng, hắn cứ ngồi trong bóng đêm như thế một hồi lâu, sau đó mới lớn tiếng phân phó: “Chuẩn bị nước.”