Chương 44

Nhìn thấy tình nhân cũ và tình địch tình trường của nguyên chủ, Ninh Hoàn không có ý định tránh mặt, vì buổi chiều nay cô đã đi qua nhiều con đường, không muốn di chuyển đến nơi khác nữa.

Cô nói Ngũ Nguyệt và Hạ Sinh đợi bên ngoài, Ninh Hoàn bước vào, làm như không thấy hai người kia, đi thẳng về phía bên phải nơi trưng bày tranh.

Sở Trường Đình liếc qua thấy cô thì biểu cảm thay đổi, Ôn Ngôn Hạ tất nhiên cũng nhìn thấy Ninh Hoàn.

Nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng, giống như vô tình nói: "Không đi chào hỏi biểu muội Ninh Hoàn một tiếng sao? Nửa tháng trước nàng ta rời khỏi phủ, đi vội vàng, một mình ngoài kia cũng không dễ dàng."

Ánh mắt Sở Trường Đình hơi lập lòe, chỉ là nhớ lại chuyện không biết xấu hổ mà Ninh Hoàn làm trước mặt tam thúc hắn, Tuyên Bình Hầu, sự bất mãn đã làm mờ đi những cảm xúc khác, lẩm bẩm: "Bây giờ như thế này cũng không trách được ai, toàn do nàng ta tự chuốc lấy, tự làm tự chịu."

Ôn Ngôn Hạ đặt sách xuống, có vẻ không kiên nhẫn với thái độ của hắn, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nói: "Khẩu thị tâm phi."

Nói xong, nàng ta tiến về phía Ninh Hoàn: "Biểu muội Ninh Hoàn, lâu rồi không gặp."

Ninh Hoàn không ngờ Ôn Ngôn Hạ sẽ đến chào hỏi, cô nhẹ nhướn mày mà không đáp lại.

Vào ngày đó, khi Ôn Ngôn Hạ sảy thai, nàng ta nói rằng mình trượt chân ngã, nhưng Sở Nhị phu nhân, Tô thị và những người khác không tin, nghi thần nghi quỷ, luôn hoài nghi rằng đó là do nguyên chủ làm.

Mặc dù họ không hề tìm thấy bằng chứng, nhưng trong lòng vẫn luôn thầm nhận định đấy.

E rằng có đánh chết Sở Nhị phu nhân cũng chẳng bao giờ nghĩ tới, thực tế là Ôn Ngôn Hạ cố ý ngã xuống đất.

Ninh Bái, cậu bé ngốc kia đã trốn trong bụi cỏ và chứng kiến tất cả, Ninh Hoàn cũng chỉ mới biết chuyện này từ miệng Ninh Bái gần đây.

Từ những chi tiết nhỏ trong ký ức của nguyên chủ, Ôn Ngôn Hạ thực sự không thích Sở Trường Đình.

Nàng ta đã nằm chắc vị trí Trắc phi bên cạnh Thái tử, nếu không phải vì sự cố xảy ra trong tiệc sinh nhật của Sở Hoa Nhân, làm sao Sở Trường Đình có thể chiếm được tiện nghi.

Còn về lý do tại sao nàng ta cố ý làm mình sảy thai, thì không ai biết được.

Ninh Hoàn suy đoán một cách phóng khoáng, có lẽ là do nàng ta hận Sở Trường Đình đến mức không muốn sinh con cho hắn?

Ừm, có lẽ là như vậy.

Một lúc suy nghĩ quá nhiều, Ninh Hoàn hạ mắt xuống, kéo lại tâm trí.

Dù sao thì Ôn Ngôn Hạ cũng là người hành động quyết đoán, còn ra tay độc ác với chính mình, trên mặt vẫn có thể tươi cười vui vẻ.

Nàng ta không phải là người đơn giản.

Với những người như vậy, Ninh Hoàn luôn không muốn tiếp xúc nhiều, thật sự hao tâm tốn sức.

Ninh Hoàn lạnh nhạt gật đầu chào nàng ta, tiếp tục chọn đồ của mình.

Ôn Ngôn Hạ bị lạnh nhạt, Sở Trường Đình rõ ràng không vui: “Ngươi có thái độ gì vậy, càng ngày càng không biết lễ nghĩa."

Ninh Hoàn tỏ vẻ như không nghe thấy, cầm tập tranh đã chọn, gọi chủ cửa hàng đến trả tiền rồi quay người bước ra ngoài, coi đôi phu thê này như không khí.

Cô đi rất nhanh, như thể tránh xa rắn chuột.

Sở Trường Đình trong lòng tức giận, ánh mắt sắc lẹm, bước nhanh tới, vươn tay định kéo cô lại: “Ninh Hoàn!"

Cô ôm tập tranh, bước nhanh qua ngưỡng cửa, lông mày nhếch lên: “Làm gì vậy, chốn đông người mà động tay động chân, muốn đánh nhau à?"

Sở Trường Đình không ngờ Ninh Hoàn lại nói như vậy, xung quanh liên tục có ánh mắt đánh giá nhìn về phía họ.

Hắn càng thêm tức giận, mở miệng định nói gì đó.

Nhưng Ninh Hoàn không cho hắn cơ hội đó, cô quay đầu nói với người bên ngoài: "Đứng đó làm gì? Có người muốn dạy dỗ ta đây này, còn không mau vào đây."

Những người đang chờ bên ngoài nghe thấy tiếng nói, lập tức chạy tới.

Ở Duyệt Lai quán, Ninh Hoàn cố ý chọn những người chỉ cần nhìn thôi đã đủ làm người ta sợ hãi.

Mỗi người trong số họ đều cầm theo đao thép, vai rộng lưng dày, cao tám thước, đứng sau Ninh Hoàn, chặn ngay cửa ra vào, uy phong lẫm liệt như núi cao đá lớn.

Ninh Hoàn với vẻ mặt không cảm xúc, nhìn về phía Sở Trường Đình, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn nói gì, nói to lên một chút, ta đang nghe đây."

Ngay khi cô nói xong, những người phía sau cô rất tinh ý, họ nhăn mặt nhìn chằm chằm, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Sở Trường Đình: "………"

Ninh Hoàn, Hoàn biểu muội, sao lại trở nên như thế này!

Khi sự tức giận và xấu hổ của Sở Trường Đình đối với thái độ của Ninh Hoàn chuyển sang thành hận rèn sắt không thành thép, Ôn Ngôn Hạ giữ chặt khăn lụa xanh, che miệng cười lạnh châm biếm.

Nhìn người như thế này từ mọi góc độ, chỉ có khuôn mặt mới đáng nhìn một chút, là kẻ tiểu nhân chỉ biết làm chuyện xấu, nàng ta lại đen đủi gặp trúng.

Bằng không, phu quân của nàng ta phải là Đông cung Thái tử, nàng ta phải ngồi trên cao và được thế nhân quỳ lạy, chứ không phải là đi theo người như thế này mà mất mặt.