Chương 35

Cứ binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, thuận theo tự nhiên ah.

Di An trưởng công chúa nhíu mày, người này quả thực không giống người thường, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi quen mắt.

Có phải đã gặp ở đâu đó không?

Không ai nói gì, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Sư lão gia tử ngồi trên ghế, kiểm tra mạch cho Ngụy lão phu nhân và thở dài: "Căn bệnh cũ của ngươi, dù đã uống nhiều thuốc nhưng vẫn không có hiệu quả gì."

"Đúng rồi..."

Sư Chính nhìn Ninh Hoàn đang ngồi bên bàn tay cầm chén trà, với vẻ mặt xấu hổ: “Sư tỷ, tỷ có thể xem giúp Tú Chi một chút không? Tài năng của ta không tốt, những năm qua ta chủ yếu tập trung vào việc nghiên cứu cách dưỡng sinh, thật sự hổ thẹn với dạy bảo của sư phụ."

Những người có thiên phú thực sự phượng mao lân giác, ông chỉ học được khoảng năm, sáu phần năng lực của sư phụ, còn lại dành nhiều tinh lực hơn vào lĩnh vực dưỡng sinh mà mình giỏi và phù hợp hơn.

Sau khi Sư lão gia tử nói xong, ông quay sang Ngụy lão phu nhân và nói: "Y thuật của cô cô con mạnh hơn ta nhiều."

Về mặt y thuật, Ninh Hoàn không hề kém cạnh chút nào.

Dù thời gian ngắn, nhưng tài năng của cô thực sự xuất sắc.

Những năm đó cô cũng cố gắng hết sức, đã học hết toàn bộ kỹ năng của sư phụ, hiện nay trên đời này, rất khó tìm ra ai có năng lực như Sư Phỉ Phỉ.

Cô đặt chén trà xuống, đứng dậy thay chỗ Sư lão gia tử, tập trung kiểm tra mạch cho Ngụy lão phu nhân.

Sư Chính hỏi: "Sư tỷ, thế nào?"

Ninh Hoàn nhìn vào khuôn mặt của bà ấy: “Có vẻ như là bệnh cũ từ thời thơ ấu, đã ăn sâu vào tận gốc rễ, muốn chữa trị tận gốc cần phải mất thời gian, không thể vội vàng, nhưng cũng không phải là bệnh gì quá nghiêm trọng.”

“Châm cứu hai lần, tối tắm với thuốc, ban ngày nên tắm nắng nhiều hơn. Ta sẽ kê một đơn thuốc, dùng sương mai làm dẫn, ba chén sắc còn một chén, uống đúng giờ là được."

Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lão phu nhân nên thường xuyên đứng dậy đi lại, sáng tối ra ngoài đi dạo trong vườn hoa mới tốt."

Ngụy lão phu nhân gật đầu: “Ta đã ghi nhớ, nhưng... cô cô, cứ gọi ta là Tú Chi, gọi là lão phu nhân nghe có vẻ lạ lạ."

Ninh Hoàn: "…Ah." Rõ ràng việc gọi người là Tú Chi nghe còn kỳ lạ hơn.

Sư lão gia tử ở phía sau gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đúng vậy. Làm gì có chuyện gọi cháu gái là lão phu nhân, con nít con nôi, như vậy bối phận đều bị xáo trộn."

Di An trưởng công chúa, người còn nhỏ tuổi hơn: "…" Không muốn nói chuyện.

Ninh Hoàn lấy ngân châm của mình ra.

Sau khi châm cứu, cô lại lấy ra một loại dịch dưỡng sinh do chính mình nghiên cứu, nhỏ một giọt vào nước rồi đưa cho lão phu nhân uống.

Nước trong lành, hơi ngọt, trôi qua cổ họng, Ngụy lão phu nhân cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, cảm giác ngột ngạt trong l*иg ngực cũng tan biến.

Bà ngạc nhiên hỏi: "Cô cô, thứ cô cô cho ta uống là gì vậy?"

Ninh Hoàn không giải thích nhiều, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đây là thứ ta mới điều chế ra, gọi là Hồi Xuân lộ, thứ tốt đấy."

Ngụy lão phu nhân ngồi dậy, ngạc nhiên sờ cổ: “Thật sự là thứ tốt, cái tên cũng hay, uống vào có cảm giác như cây khô trở lại mùa xuân."

Cảm giác toàn thân dễ chịu lạ thường.

Bà lại nhìn Ninh Hoàn, trong mắt tràn đầy thán phục và kính trọng, có thể dễ dàng nghiên cứu ra loại thuốc như vậy, cô cô quả nhiên có bản lĩnh.

Một bên, Sư Chính tự nhiên vuốt râu, nói: "Sư tỷ quả nhiên là sư tỷ, không trách sư phụ luôn nói mấy chục người chúng ta cộng lại cũng không bằng một mình tỷ, tài năng y học của một thế hệ tập trung vào một người."

Ninh Hoàn: "…A Chính, lâu không gặp, kỹ năng nịnh bợ vẫn như hồi nhỏ nhỉ."

Sư Chính: "Ha ha ha."

Sau khi sử dụng Hồi Xuân Lộ, Ngụy lão phu nhân không còn cảm giác chóng mặt, mắt cũng không mờ nữa.

Hôm nay là đại thọ 60 của bà, dù bận rộn hay không, tất cả con cháu đều trở về nhà, bà không thể chỉ nằm đó được, nên lập tức mở chăn, mang giày xuống giường.

Di An trưởng công chúa nhìn thấy cử chỉ nhanh nhẹn của bà ấy, không khỏi nghĩ đến đứa con trai đang nằm trên giường trong phủ công chúa.

Nàng hạ mắt xuống, suy tư.

Nếu điều này là thật, nếu người này thực sự là cô ngoại tổ mẫu, có năng lực phi thường, liệu rằng Lê Thành cũng có thể...

Ánh mắt của Di An trưởng công chúa sáng lên, bàn tay dưới tay áo rộng từ từ siết chặt, nghĩ đến khả năng.

Biết đâu, biết đâu nó có thể thành công.

Trong lòng nàng bùng lên một tia hy vọng, môi chặt chẽ khép lại.

Nếu thành công, không chỉ gọi một tiếng cô ngoại tổ mẫu, dù phải quỳ xuống đất gọi nàng là tổ tông, Lý Hòa Viện nàng cũng chẳng ngần ngại.

Di An trưởng công chúa đi theo Ngụy lão phu nhân ra ngoài, trong lòng cứ suy nghĩ về chuyện này, bước ra khỏi rèm cửa thì thấy Ngụy đại gia đứng ở phía trước, nàng tạm thời gác lại suy nghĩ và nhanh chóng tiến lại gần.