Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biểu Hiện Thầm Lặng

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trình Văn chiên một hộp sủi cảo, hai người ngồi vào bàn ăn. Trong lòng Hứa Tích có chuyện, ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống, Trình Văn vẫn gió cuốn mây tan như cũ, rất nhanh đã giải quyết xong. Y lấy khăn giấy lau miệng, hỏi Hứa Tích, “Không thích ăn à? Thế để chú đặt đồ bên ngoài.”

Hứa Tích lắc đầu, Trình Văn dựa người vào lưng ghế, thở dài: “Ba cháu sao rồi? Có kế hoạch gì tiếp chưa?”

Hứa Tích ngẩng đầu nhìn Trình Văn, nhận ra y đã biết chuyện ở trường của Tưởng Kế Bình, khó khăn nói: “… Cháu không biết.”

“Hai người đúng là làm càn…” Vừa nhắc đến chuyện này, lửa giận của Trình Văn đã bốc lên, ngón tay đặt trên bàn cuộn lại, y cau mày nói, “Chú đã nói rồi, một khi loại quan hệ này bại lộ, chắc chắn sẽ phải thân bại danh liệt! Bây giờ chỉ mới là “đồng tính luyến ái”, “bao dưỡng nam sinh” thôi mà đã ầm ĩ như thế này rồi, nếu thật sự bị phát hiện, cả đời này hai người cũng đừng hỏng ngẩng cao đầu làm người nữa!”

Y mệt mỏi thở dài, thấy Hứa Tích cúi đầu, ngoan ngoãn nghe mình giáo huấn thì lại không nỡ, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, cháu cũng đừng tự trách, đây không phải lỗi của cháu… Có người nhằm vào ba cháu, muốn hại cậu ta, đã tra được địa chỉ IP rồi, là một sinh viên học lớp cậu ta, năm nay trượt môn này, nhà trường đang thương lượng với sinh viên kia rồi, cho đối phương qua môn, cũng yêu cầu xóa hết ảnh.”

Hứa Tích nhớ lại nam sinh từng tranh chấp với Tưởng Kế Bình trong văn phòng hôm đó, đối phương còn chạm mặt mình ở cửa. yeutruyen.net Nhất thời cậu không khỏi khẩn trương, không biết rốt cục nam sinh kia có phát hiện mối quan hệ thật giữa cậu và Tưởng Kế Bình hay không.

Thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, Trình Văn an ủi: “Cậu ta đạt được mục đích rồi, hẳn sẽ không tiếp tục nữa đâu.”

Hứa Tích thoáng yên tâm, Trình Văn nói tiếp: “Hôm đó cháu nói có việc muốn hỏi chú, chắc không phải chuyện này chứ?”

Cậu do dự một lúc, cuối cùng mới lấy phong bì thư trong túi ra, đưa cho Trình Văn: “Hôm đó ba cháu đưa cháu về nhà cũ, cháu… phát hiện ra cái này trong kẽ hở ngăn kéo bàn trang điểm của mẹ.”

Trình Văn lấy những thứ trong phong bì ra, trên cùng là ảnh chụp chung của Thẩm Thiến và Hứa Tích. Y thoáng mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Hứa Tích, thấy đôi con ngươi trắng đen rõ ràng của cậu đang nhìn mình chằm chằm, y lại vội cúi đầu, lật xem đống giấy tờ cùng biên lai phía dưới, Trình Văn nhanh chóng động não, trong lòng cũng đã có đáp án: Năm ấy Thẩm Thiến đã biết đứa bé bị ôm nhầm, kế đó đi tìm Hứa Tích, nhưng lại không thẳng thắn với gia đình kia, mà lựa chọn hỗ trợ tài chính cho họ, hành động này không khác chọn Tưởng Nhất Phàm mà bỏ rơi Hứa Tích là bao. Mấy thứ này được Thẩm Thiến đặt trong kẽ hở ngăn kéo bàn trang điểm, chứng tỏ cô cũng không nói với Tưởng Kế Bình, mà bây giờ Hứa Tích đến tìm y, nghĩa là Tưởng Kế Bình vẫn chưa biết chuyện…

— Vậy lý do cậu tới tìm y hẳn chỉ có một.

Trong lòng Trình Văn có một ý tưởng, y giả vờ như đang né tránh ánh mắt Hứa Tích, đồng thời lặng lẽ quan sát phản ứng của cậu. Hứa Tích như đã hiểu ra điều gì, cậu cúi đầu, cụp mắt xuống.

Trình Văn nói: “Rất xin lỗi, Hứa Tích…”



“Ba cháu cũng đã sớm biết rồi, đúng không?” Hứa Tích nhẹ giọng hỏi.

Trình Văn nhắm mắt lại: “Đúng vậy.”

Hứa Tích cảm thấy trái tim treo cao của mình những ngày qua cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng không phải vẹn nguyên chạm xuống mặt đất, mà là lặng lẽ chìm vào mặt biển đen đặc. Dù cho đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đáp án nhận được vẫn khiến cậu không kiềm được đau đớn.

Trình Văn nhìn dáng vẻ trầm mặc của cậu, những lời đã tính toán sẵn trong đầu lại bất chợt không đành lòng nói ra, y chỉ bảo: “Cháu đừng trách ba cháu…”

Hứa Tích lắc đầu: “Cháu không trách ba, cũng sẽ không nói với ba chuyện này, cháu chỉ muốn có được một đáp án mà thôi.” Cậu cười buồn, “Đáng nhẽ cháu phải sớm nghĩ đến chuyện này rồi mới phải, ba yeutruyen.net vẫn chưa để cháu sửa họ, có lẽ trong lòng ba, chỉ Tưởng Nhất Phàm được ba chăm sóc từ bé đến lớn mới là con trai. Cháu cảm thấy ba cháu không phải một người cổ hủ, so với máu mủ ruột thịt, hẳn là tình cảm sớm chiều ở chung mới là điều có ý nghĩa với ba hơn. Nhưng cuối cùng họ cũng không mặc kệ cháu, hiện giờ ba đối xử với cháu rất tốt, cháu đã rất thỏa mãn rồi.”

Hứa Tích biết, cậu nói ra những lời này cũng chỉ vì an ủi bản thân mà thôi. Mấy ngày qua cậu vẫn luôn ích kỷ hy vọng, hy vọng Tưởng Kế Bình không biết gì hết, hy vọng chỉ một mình mẹ cậu đưa ra quyết định này, như vậy cậu sẽ có thể rời xa một Tưởng Kế Bình hoàn toàn sạch sẽ, lưu giữ lại đoạn tình cảm hoàn mỹ vô khuyết của bọn họ.

Trình Văn ngạc nhiên, y không ngờ Hứa Tích lại luôn ôm nỗi bất an như vậy mà ở bên Tưởng Kế Bình, dù cho đã có huyết thống, hay thậm chí là mối quan hệ thân mật giữa cả hai, vẫn không thể nào hóa giải được tâm lý mặc cảm của cậu. Trước khi đến tìm y, cậu cũng đã chấp nhận được quyết định từ chính cha mẹ mình.

Trình Văn vốn định thuận nước đẩy thuyền mà tạo ra vài hiềm khích giữa hai người họ. Y nghĩ, đã là tình yêu, vậy sớm hay muộn cũng sẽ có ngày yêu hết, hiện giờ hai người gắn bó keo sơn là thế, nhưng một chút rạn nứt cũng đủ để đi đến đổ vỡ, mà Tưởng Kế Bình với Hứa Tích chung quy vẫn là cha con, hoang đường qua đi, tới khi bình tĩnh lại, hẳn sẽ có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ phụ từ tử hiếu. Lần chụp trộm này, vừa là bất hạnh, cũng vừa là vạn hạnh, y không thể nhìn hai người họ tự hủy hoại bản thân như thế được.

Nhưng bây giờ nhìn lại, cũng không biết biện pháp của y liệu có hiệu quả hay không. Trình Văn hơi đau lòng xoa tóc Hứa Tích, như suy tư gì mà thở dài.

Trong tòa nhà của học viện Khoa học và Công nghệ, Tưởng Kế Bình đang cầm một tập tài liệu, hắn gõ cửa văn phòng trưởng khoa, bên trong thoáng chần chừ, kế đó lên tiếng: “Mời vào.”

Tưởng Kế Bình tiến vào, nam sinh tìm hắn để thương lượng việc sửa điểm hôm đó cũng đang ngồi bên trong. Đối phương nhìn thấy hắn thì hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa hắn sẽ phải cuốn gói khỏi đây, cậu ta lập tức lấy lại khí phách, ánh mắt không hề né tránh chút nào, trái lại còn có phần khıêυ khí©h mà nhìn Tưởng Kế Bình. Trưởng khoa hơi lo lắng, ông sợ hai người lại xảy ra chuyện gì, bèn hỏi, “À… Thầy Tưởng, có chuyện gì vậy?”

Tưởng Kế Bình đặt tập tài liệu xuống trước mặt nam sinh: “Đây là bài thi cuối kỳ của cậu, tôi đã phê chữa trên đó. Nguyên tắc là không được trả bài thi cho sinh viên, nhưng nếu điểm của cậu không liên quan gì đến tờ giấy này, vậy tôi cảm thấy mình có trả nó cho cậu thì cũng không sao cả. Đáp án tham khảo đều đã ghi ra hết, cậu có thể đọc thử những cuốn sách tôi giới thiệu. Tuy nhà trường đã cho cậu qua môn này, nhưng cậu có thật sự qua hay không, tôi nghĩ trong lòng cậu biết rõ nhất, việc học tập của cậu trong tương lai vẫn cần những kiến thức của môn học này, dù tôi không phải giảng viên của cậu, nhưng tôi vẫn hy vọng thời gian tới cậu sẽ nghiêm túc với việc học… Bởi chung quy những giảng viên khác cũng không có nhược điểm để cậu tóm.”

Nam sinh không phục mà trừng mắt nhìn hắn, Tưởng Kế Bình gật đầu với trưởng khoa, rời đi.



Hắn bước về hướng văn phòng của mình, dọc đường đi có chạm mặt vài giảng viên hoặc sinh viên quen mặt, tất cả đều không hẹn mà cùng nhau thì thầm to nhỏ sau lưng hắn.

Vào văn phòng, Tưởng Kế Bình ngồi xuống bàn làm việc, thở một hơi dài, hắn cầm điện thoại gọi cho Hứa Tích, hồi lâu sau cậu mới bắt máy. Hai người trò chuyện vài câu, Tưởng Kế Bình nhận ra cảm xúc cậu suy sụp, bèn đề nghị: “Tối nay chúng ta ăn thịt nướng đi, gọi cả chú Trình của con tới nữa.” Hứa Tích đáp lời, nhưng vẫn không tươi tỉnh lắm.

Tưởng Kế Bình lại nhắn WeChat cho Trình Văn, Trình Văn hỏi hắn bao giờ về nhà, Tưởng Kế Bình tính toán một chút rồi trả lời: “Khoảng năm giờ.” Cả hai hàn huyên thêm mấy câu thì nghiên cứu sinh của hắn tới, Tưởng Kế Bình bèn cúp máy, cùng sinh viên thảo luận về luận văn.

Trình Văn vuốt màn hình lên trên, tìm được tấm ảnh Tưởng Kế Bình và Hứa Tích bị chụp trộm do hắn gửi trong lịch sử trò chuyện. Y kết nối điện thoại với máy tính, gửi vài tấm qua, chỉnh sửa một chút, kế đó bỏ một chồng giấy vào máy in.

Trình Văn đóng gói đống ảnh đã in xong vào một phong bì thư, cầm ra ngoài. Y lái xe đến dưới lầu nhà Tưởng Kế Bình, dùng số ẩn nhắn một tin cho Hứa Tích, sau đó nhìn thời gian, hiện giờ vẫn chưa đến bốn giờ chiều. Trình Văn xuống xe, đi mua một ít nguyên liệu nấu ăn ở phụ cận, kế đó một tay cầm phong bì thư, một tay ấn chuông cửa nhà Hứa Tích.

Một lúc lâu sau, Hứa Tích chạy ra mở cửa, mặt mũi còn lộ vẻ hoảng loạn sợ hãi. Trình Văn cụp mắt nhìn phong thư trên tay: “Chú nhặt được cái này ngoài cửa, không viết địa chỉ và tên người nhận…”

Y lặng lẽ quan sát biểu cảm của cậu, vừa thầm nói: “Cái này không niêm phong à…” Trình Văn đổ ảnh chụp bên trong xuống, hiển nhiên Hứa Tích vừa liếc mắt đã nhận ra, sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt. Trình Văn chau mày lại, “Là ai làm đây? Vẫn là sinh viên kia sao?”

Hứa Tích vội đưa điện thoại cho y: “Vừa nãy cháu nhận được tin nhắn này…”

Cả hai ngồi xuống sofa, Trình Văn cầm điện thoại Hứa Tích: “Hiện giờ chỉ e đối phương vẫn còn những bức ảnh khác, hơn nữa đã biết quan hệ ba con giữa cháu và ba cháu… Chắc mục đích của cậu ta là tiền, trước mắt cứ để chú chuyển tiền cho cậu ta, để cậu ta bình tĩnh. Tài khoản Bitcoin rất khó truy ra nguồn gốc, tuy rằng số điện thoại đã ẩn, nhưng vẫn có khả năng sẽ tra được… Chú có vài người bạn làm trong đội cảnh sát hình sự, có thể nhờ họ giúp, bằng không tiền này một đi là không lấy lại được…”

Trình Văn thoáng dừng, y nói tiếp: “Hứa Tích, chú có thể giúp cháu việc này, nhưng chú có một điều kiện.”

Hứa Tích ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn y. Trình Văn chậm rãi nói: “Ba cháu vừa mới mất việc, đây đã là lần thứ hai cậu ta bị trường học viện cớ để sa thải rồi, huống hồ lần này còn dính dáng đến thanh danh, chỉ sợ sau này có muốn tiếp tục đứng lớp trên đại học nữa cũng khó. Cháu đừng thấy cậu ta im lặng mà lầm, thật sự chuyện này vẫn là một đả kích rất lớn với ba cháu.”

Hứa Tích mím môi, cụp mắt xuống, Trình Văn nói tiếp: “Ba cháu là một tên ngốc chỉ thích đọc sách, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không có nhiều mối quan hệ, dù có nói chuyện này với cậu ta, cậu ta cũng không xử lý được, chỉ có thể cung tiền cho đối phương. Hơn nữa chú sợ ba cháu mà biết, gánh nặng tâm lý sẽ quá lớn…”

“Chú Trình, chú nói đi, bất kể là điều kiện gì, cháu đều đồng ý.”
« Chương TrướcChương Tiếp »