Chương 36

Hứa Tích sững sờ hồi lâu, cậu nhìn tấm ảnh, gương mặt với độ phân giải thấp của hai người họ đã có chút mờ đi. Cậu loáng thoáng nhớ lại, bản thân thật sự đã từng chụp ảnh với một dì nào đó, một trong số những lần chụp ảnh ít ỏi thời thơ ấu của cậu.

Hứa Tích đổ mọi thứ bên trong phong bì thư ra, có vài tấm ảnh nữa cũng tương tự như cái vừa rồi, ngoài ra còn vài tờ biên lai chuyển khoản, người gửi đều là Thẩm Thiến, còn người nhận là bà ngoại đã mất của cậu. Dưới cùng còn có một chồng giấy thủ tục làm bảo hiểm nhi đồng, mà dòng chữ trong cột người thụ hưởng chính là tên của cậu.

Cửa ở huyền quan mở ra, Tưởng Kế Bình đã về, hắn đứng ngoài nói vọng vào: “Ba có mua dưa hấu, con muốn ăn không?” Hứa Tích vội vàng đáp lại, Tưởng Kế Bình thay giày, vào bếp bắt đầu bổ dưa. Hứa Tích ngẩn ngơ ra khỏi phòng, nhét bừa phong bì từ giấy kraft kia vào balo của mình.

Tưởng Kế Bình lau qua bàn ghế trong phòng bếp, bưng một bát dưa hấu đã cắt miếng nhỏ ra, gọi Hứa Tích đến ăn. Hắn thấy cậu im lặng không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu cầm nĩa chọc dưa hấu, làm miếng dưa chảy rất nhiều nước. Tưởng Kế Bình bỗng nhớ, Trình Văn từng nói ngày bé Hứa Tích cũng không hạnh phúc, chỉ sợ điều kiện vật chất lẫn tinh thần đều không tốt, mà căn nhà này lại là nơi vốn phải thuộc về cậu, để cậu lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến, hiện giờ nhìn thấy nó, e là trong lòng Hứa Tích sẽ không thoải mái. Tự tiện đưa cậu về đây, là sơ suất của hắn. Tưởng Kế Bình nói, “Dọn cũng sắp xong rồi, phần còn lại để ba làm đi. Con ở đây mãi cũng chán, ba đưa con về khách sạn nghỉ ngơi nhé.” Hứa Tích đờ đẫn đáp lời, Tưởng Kế Bình vươn tay xoa đầu cậu.

Hắn lái xe chở cậu đến khách sạn, để laptop của mình lại cho cậu chơi, sau đó một mình rời đi. Hứa Tích ngã xuống giường, ngơ ngác nhìn trần nhà. Hồi tưởng lại suy nghĩ u ám của mình, Hứa Tích vẫn luôn cho rằng, bản thân có thể trở lại bên cạnh Tưởng Kế Bình là do Thẩm Thiến và Tưởng Nhất Phàm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không có vụ tai nạn xe cộ năm đó, có thể đến bây giờ bọn họ vẫn sẽ không phát hiện con mình bị ôm nhầm, nhưng cậu lại chưa nghĩ đến khả năng, rằng có lẽ không phải ba mẹ cậu không biết, mà là đã sớm đưa ra lựa chọn từ lâu.

Tưởng Nhất Phàm thông minh, có năng khiếu, Hứa Tích đã nghe Trình Văn kể về cậu ta rất nhiều, mà vừa rồi chính cậu cũng thấy được vô số giấy khen trong nhà, còn cậu, cậu bình thường đến mức tầm thường, thậm chí cơ thể còn có khiếm khuyết. Bây giờ nghĩ lại, trước đây mẹ cậu đã từng tiếp xúc với cậu, nhưng cuối cùng đối phương vẫn chỉ chọn cách giúp đỡ bà ngoại và cậu về tài chính.

Vậy Tưởng Kế Bình thì sao?

Hứa Tích đột ngột ngồi dậy, lần nữa đổ hết mọi thứ trong giấy kraft ra, cậu phát hiện tất cả những chữ ký trên giấy tờ đều là của Thẩm Thiến, trong ảnh chụp cũng không có bóng dáng Tưởng Kế Bình.

Hứa Tích hệt như người rơi xuống nước tìm được một tấm gỗ nổi, cậu ôm chặt chút hy vọng này vào trong ngực. Có lẽ Tưởng Kế Bình cũng không biết chuyện, bằng không tại sao những thứ này lại bị mẹ cậu giấu trong vách ngăn của ngăn kéo bàn trang điểm chứ? Năm đó khi Trình Văn đến gặp cậu, y nói đã cho người đi tìm suốt hai năm, hiển nhiên cũng không biết mẹ cậu đã từng tiếp xúc với cậu.

Hứa Tích nhét giấy tờ cùng ảnh chụp vào phong bì thư, cất lại balo, nhắn một tin WeChat cho Trình Văn, muốn tìm y nói chuyện riêng sau khi về một chút. Cậu không muốn nghe lời xác thực từ Tưởng Kế Bình, sợ hắn sẽ đưa ra đáp án khiến bản thân khó chịu.

Bỗng, điện thoại Hứa Tích vang lên tiếng chuông cài riêng cho Tưởng Kế Bình, cậu vẫn chưa điều chỉnh lại tâm trạng, có hơi do dự mà bắt máy, giọng nói của hắn lập tức truyền đến từ loa điện thoại, “Hứa Tích, bây giờ ba phải về thành phố B giải quyết chút việc, con ở đây chơi hai hôm được không?”

“Xảy ra chuyện gì?” Hứa Tích nghe được chút lo âu trong giọng nói của hắn, cũng không khỏi căng thẳng theo.

“Không có chuyện gì, vấn đề về công tác thôi.” Tưởng Kế Bình qua loa nói, “Con nhớ phải chú ý an toàn, giải quyết xong việc ba sẽ đến đón con.”

Hứa Tích nghe thấy tiếng khởi động xe từ đầu bên kia, cậu thoáng chần chừ, kế đó đồng ý, Tưởng Kế Bình cúp điện thoại.



Hứa Tích nào còn tâm tình chơi bời, Tưởng Kế Bình vội vàng quay về như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn. Cậu nhìn laptop của hắn vẫn đang ở chỗ mình, nếu là vấn đề về công tác, hẳn là hắn sẽ cần máy tính. Hứa Tích lại gọi điện thoại cho hắn, nhưng bên kia vẫn luôn báo máy bận. Đợi đến khi cậu gọi được rồi, bấy giờ Tưởng Kế Bình đã đang trên đường cao tốc, hắn nói không cần máy tính, cậu cứ đi chơi thêm vài hôm rồi hẵng về.

Hứa Tích buông điện thoại, trong lòng mơ hồ bất an, cậu cứ vô thức có cảm giác, Tưởng Kế Bình đang nhấn mạnh rằng bây giờ cậu không cần về.

Hứa Tích do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn thật sự không yên tâm, bèn bắt xe về thành phố B. Thời điểm về tới nhà, bấy giờ sắc trời đã muộn, cửa sổ nhà cậu đang sáng đèn. Hứa Tích bước lên cầu thang, nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền ra từ sau cánh cửa.

“… Đầu óc mấy lão cổ hủ kia có vấn đề đúng không, sao mấy chuyện khác thì không thấy năng suất thế…”

“Thầy ơi, nhóm bọn em có bạn muốn ký giấy phản đối…”

Hứa Tích nghe thấy giọng Tưởng Kế Bình: “Cảm ơn ý tốt của các em, nhưng mọi chuyện đã quyết định xong rồi, hơn nữa vì để giảm thiểu tối đa ảnh hưởng, nên chuyện này đã được làm nhẹ đi rất nhiều. Việc tôi từ chức cũng không phải do nhà trường ép buộc, quyết định này đều có lợi cho đôi bên…”

Hứa Tích sững sờ trước lời hắn nói, vội yeutruyen.net dùng chìa khóa mở cửa, âm thanh nói chuyện bên trong chợt im bặt. Trong phòng khách đang ngồi vài người, đều là nghiên cứu sinh dưới trướng Tưởng Kế Bình. Trên mặt đất là vài thùng giấy, một trong số đó đã mở ra, bên trong xếp đầy những đồ lặt vặt trong văn phòng hắn. Tưởng Kế Bình ngồi ở bàn ăn, cụp mắt sắp xếp tài liệu, “Giờ cũng muộn rồi, hôm nay tạm thời đến đây thôi. Bên phía trường học sẽ chỉ định giảng viên hướng dẫn mới cho các em, trước lúc đó, có vấn đề gì cứ liên hệ với tôi.”

Nhóm sinh viên rời đi, Hứa Tích hỏi Tưởng Kế Bình đã xảy ra chuyện gì, Tưởng Kế Bình vẫn chỉ qua loa nói là chuyện về công tác. Trực giác của Hứa Tích nói với cậu, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, mà thái độ lảng tránh giấu diếm của hắn lại càng khiến cậu nghi ngờ. Tưởng Kế Bình xoa đầu cậu, “Không có gì, đã giải quyết xong rồi.” Kế đó còn nói đùa, “Sẽ không để con đói bụng đâu, vả lại ba cũng đã sớm nghĩ đến chuyện đổi một công việc khác.”

Hứa Tích quay sang nhắn WeChat cho sinh viên yeutruyen.net của hắn, nhưng chỉ nhận được những câu trả lời mập mờ. Mãi sau mới có một sinh viên nhắn lại cho cậu: “Thôi quên đi, để anh nói cho em còn hơn là em đi nghe những chỗ khác kể lại. Hiện giờ lời đồn đã có vài phiên bản, cái sau quá đáng hơn cái trước.”

Đối phương gửi đến vài tấm ảnh chụp màn hình, có ảnh trên vòng bạn bè, trên weibo, còn có cả web trường, nội dung là giáo sư Tưởng Kế Bình của B đại bao dưỡng sinh viên nam, bên dưới đính kèm vài bức ảnh khá mờ, Hứa Tích nhìn kỹ, chỉ nháy mắt máu toàn thân đã lạnh buốt. Là lúc cậu với Tưởng Kế Bình hôn môi trong xe bị chụp được.

Sinh viên kia nói thêm: “Bài viết đã sớm bị xóa rồi, anh cảm thấy nếu biển số xe không bị chụp, vậy thầy có liều chết không nhận thì cũng không ai làm được gì.”

Bấy giờ Hứa Tích mới nhận ra gương mặt của người trong ảnh rất mờ, dường như không có ai nhận ra nam sinh nọ là cậu, nhưng hậu quả của việc này cũng đã đủ nghiêm trọng.

Thấy cậu mãi vẫn không hồi âm, đối phương lại nói thêm vài câu ý bảo cậu hiểu cho ba mình, Hứa Tích buông điện thoại xuống, ra khỏi phòng, Tưởng Kế Bình đang ngồi trên sofa sắp xếp lại sách vở cùng tài liệu mang về từ văn phòng, Hứa Tích nhìn sườn mặt chuyên chú của hắn, trong lòng vô cùng tự trách. Tưởng Kế Bình đã dành rất nhiều tâm huyết cho sự nghiệp lẫn sinh viên mà hắn dẫn dắt, vậy mà giờ đây chỉ vì một lần xằng bậy của cậu, hắn lại đánh mất tất cả mọi thứ trong một sớm một chiều.

Tưởng Kế Bình ngẩng đầu lên, thấy biểu cảm trên mặt cậu, hắn cũng đoán được mình vẫn không thể nào giấu nổi Hứa Tích. Tưởng Kế Bình đứng dậy bước lại gần, hắn đặt tay sau gáy cậu, ấn lên trán Hứa Tích một nụ hôn, “Không sao hết.”



Thật ra Tưởng Kế Bình cảm thấy hết sức may mắn. Lúc nhận được ảnh chụp màn hình, trong lòng hắn cũng vô cùng rối bời, hắn sợ Hứa Tích bị ảnh hưởng, thậm chí còn vì thế mà nảy ra vài suy nghĩ vớ vẩn, ví như khiến mọi người cảm thấy hắn cưỡng ép cậu, nhưng rất nhanh Tưởng Kế Bình đã phát hiện, người khác không thể thông qua bức ảnh mơ hồ này để nhận ra Hứa Tích, bấy giờ hắn mới nhẹ nhõm thở phào. Phía nhà trường đã nhanh chóng xóa bỏ nội dung trên mạng, lãnh đạo cũng khéo léo tỏ ý, hy vọng hắn có thể chủ động từ chức, Tưởng Kế Bình đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, bởi chung quy đôi bên đều không mong muốn mọi việc tiếp tục lên men. Tình hình không tồi tệ như những gì hắn tưởng tượng, Tưởng Kế Bình chỉ cảm thấy vô cùng may mắn.

Tưởng Kế Bình tới trường để bàn giao công việc, Hứa Tích lủi thủi ở nhà một mình. Thấy dáng vẻ buồn bã không có tinh thần của cậu, Tưởng Kế Bình đoán cậu bị dọa sợ, bèn nói sẽ đưa cậu đi du lịch giải sầu sau khi xử lý xong mọi chuyện. Hứa Tích đáp lời, nhưng vẫn không có tâm tình vui chơi gì cả.

Hôm nay Hứa Tích nhận được tin nhắn WeChat từ Trình Văn: “Bữa nay chú nghỉ làm, qua nhà chú chút đi.”

Ngày đó Hứa Tích liên lạc với Trình Văn, nhưng vì biến cố ập đến bất ngờ nên cậu đã gác mọi chuyện sang một bên, không đến đúng hẹn, nhưng hiển nhiên y vẫn luôn nhớ.

Mấy ngày qua Hứa Tích đã suy nghĩ rất nhiều, cũng như do dự rất nhiều. Có một số việc đã định sẵn không nên tìm hiểu đến cùng, nó như một canh bạc không có đường lui, cậu chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là không tìm ra chân tướng, làm bộ như thể bản thân không biết gì, nhưng điều đó sẽ biến thành một khúc mắc trong lòng cậu, nếu muốn hóa giải khúc mắc này, cậu phải biết được sự thật, nhưng chưa chắc sự thật ấy đã là cái mà cậu muốn biết, đến lúc đó, khúc mắc sẽ biến thành vết thương lòng, Hứa Tích không biết bản thân sẽ phải đối mặt với người ba đã từng bỏ rơi mình như thế nào.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn nghĩ thông suốt. Tưởng Kế Bình là một người trọng tình cảm, nếu trước đây hắn biết con mình bị ôm nhầm, chắc hẳn sẽ không chủ động đưa Tưởng Nhất Phàm đã sớm chiều ở chung với mình đi, để đổi lại đứa con ruột thịt nhưng xa lạ. Còn nếu Tưởng Kế Bình thật sự là một người coi trọng máu mủ hơn tình cảm, vậy hắn đã không phải người mà cậu thích.

Huống hồ, Tưởng Kế Bình đối xử tốt với cậu là thật, mà tình cảm của cậu dành cho hắn cũng sẽ không thay đổi. Hứa Tích không muốn dùng quãng đời còn lại của mình để nghi ngờ hắn, cậu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định sẽ hỏi Trình Văn trước, nếu Trình Văn không biết chuyện, cậu lại hỏi Tưởng Kế Bình sau cũng không muộn.

Hứa Tích tới nhà Trình Văn, dường như y vừa mới ngủ dậy, trên người là bộ đồ ở nhà rộng thùng thình, có vẻ rất uể oải. Trình Văn đón Hứa Tích vào trong, y nói: “Chú định chiên sủi cảo, cháu ăn không?”

Hứa Tích chưa ăn sáng đã tới đây, bây giờ cũng cảm thấy hơi đói bụng, bèn đáp lời, kế đó hỏi y: “Nhân gì ạ?”

Câu hỏi này khiến Trình Văn khựng lại: “… Không biết.” Y lấy một hộp cơm nhiều ngăn từ trong tủ lạnh, mở nắp ra, sau đó dùng đũa gắp một miếng sủi cảo lên, nhìn nhìn, “Hình như là ớt xanh.”

Hứa Tích thấy sủi cảo đều đã được hấp chín, vẻ ngoài có cảm giác hơi vụng về giống như được gói thủ công bằng tay. Nhưng Trình Văn không biết làm mấy món từ bột mì, còn nếu mua ở ngoài, không thể nào đến cả nhân gì cũng không biết được. Hứa Tích nhìn y, thấy bên gáy lộ ra sau cổ áo của y thấp thoáng vết đỏ, “Bạn trai chú gói à?”

Trình Văn sặc nước miếng, y quay mặt ho khan hồi lâu, đỏ từ mặt xuống cổ, liếc mắt nhìn Hứa Tích một cái: “Cháu là thám tử lừng danh Conan à?”

Hứa Tích gãi gãi đầu, Trình Văn bưng sủi cảo vào bếp, lẩm bẩm: “Cái chỉ số IQ này… đúng là di truyền từ ba cháu.”

Hứa Tích không hé răng, Trình Văn nhìn cậu một cái: “Ăn trước đã, có chuyện gì cơm nước xong lại nói với chú Trình.”