Chương 23

Tưởng Kế Bình hoàn toàn không buồn ngủ, hắn ngồi ở mép giường, vùi nửa gương mặt vào lòng bàn tay. Căn nhà tối om rơi vào yên tĩnh, nơi đây chỉ vừa mới có hơi người một chút thôi, đã lại lần nữa vắng lặng như cũ. Tưởng Kế Bình mờ mịt nghĩ: Tại sao hắn và Hứa Tích lại thành ra thế này? Hắn muốn giữ cậu lại bên mình như vậy, sao hết lần này tới lần khác đều để cậu rời đi? Bẩm sinh Hứa Tích đã nhạy cảm, hiển nhiên là do nhận ra sự khác thường của hắn nên cậu mới bỏ chạy. Tưởng Kế Bình không biết phải đối diện với Hứa Tích thế nào, thậm chí nghe cậu bảo phải đi, hắn còn thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng cảm giác trống trải ngay lúc này lại lu mờ hết thảy. Hắn đứng dậy, kéo rèm ra, nhìn thoáng qua hai tấm vé triển lãm tranh vẫn đang đặt trên mặt bàn, mấy hôm trước hắn đặt trên mạng, vốn định đợi Hứa Tích về nhà để dẫn cậu đi xem. Tưởng Kế Bình cầm chúng lên, cuối cùng lại buông xuống, thở dài.

Trình Văn lái xe đèo Hứa Tích về nhà, cả hai mua bữa sáng dưới lầu rồi mới lên. Y ngáp ngắn ngáp dài, lấy chìa khóa định mở cửa, cửa lại bất chợt bị đẩy ra từ bên trong.

“Anh về…”

Cả ba người trong nhà lẫn ngoài cửa đều sửng sốt, một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi với làn da ngăm đen và quả đầu húi cua đang đứng ở huyền quan, quanh hông còn buộc tạp dề, nhìn thấy Hứa Tích đứng đằng sau Trình Văn, hắn lập tức sầm mặt. Trình Văn đẩy cái người cao to kia vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi, “Sao cậu lại ở đây?”

“Cậu ta là ai?” Người đàn ông không trả lời câu hỏi của y, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Hứa Tích.

“Con của bạn, tới đây ở hai ngày.”

Trình Văn dẫn Hứa Tích vào nhà, đưa một đôi dép lê cho cậu. Hứa Tích cúi đầu thay giày, cảm thấy người kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm không rời mắt, trong lòng cậu có hơi khó chịu. Sau khi dẫn cậu vào phòng cho khách, Trình Văn đi ra ngoài. Hứa Tích một bên kéo vali, một bên nghe tiếng hai người họ nhỏ giọng nói chuyện, giọng điệu có vẻ không được ổn lắm. Sau đó âm thanh chuyện trò đột ngột biến mất, Hứa Tích lo Trình Văn chịu thiệt, bèn ló đầu ra nhìn, chỉ thấy người nọ đang giam Trình Văn giữa bàn ăn và cơ thể hắn, kéo cổ áo y mà hôn. Hứa Tích vội vàng rụt người về phòng, nhất thời còn chưa định thần lại. Bên ngoài lại vang lên tiếng bọn họ nhỏ giọng nói chuyện thêm chốc lát, kế đó là âm thanh mở cửa khép cửa, hình như người kia đã đi rồi.

Trình Văn đi đến cửa phòng cho khách, Hứa Tích vội cúi đầu làm bộ sắp xếp hành lý, y xấu hổ hắng giọng, “… Dọa cháu sợ à? Ngại quá…”

Hứa Tích không biết y đang nói về thái độ không thân thiện của người đàn ông kia, hay là việc cậu bắt gặp cảnh họ thân mật, Trình Văn sờ mũi, có hơi ngượng: “Vốn cũng không định giấu cháu, mà mãi chưa tìm được dịp để nói… Thật ra ba cháu cũng biết chú thích đàn ông…”

Hứa Tích ngạc nhiên nhìn y: “Ba cháu… cũng biết?”

“Ừ, chuyện từ hồi chú còn đi học…”

Cả hai ngồi vào bàn ăn dùng bữa sáng, Trình Văn kể lại chuyện mình come out với Tưởng Kế Bình và Mạnh Thận Hành hồi trẻ, hai cậu bạn tuy đều khá bất ngờ, nhưng cũng không bởi vậy mà xa lánh y, đúng là lúc mới đầu có hơi xấu hổ, nhưng sau này đã hoàn toàn chấp nhận, Trình Văn vẫn luôn rất cảm kích. Nghe y nói xong, tâm trạng Hứa Tích có vẻ không được tươi tỉnh cho lắm, Trình Văn buông bát đũa, “Cháu với ba cháu cãi nhau à?”

Hứa Tích lắc đầu, Trình Văn chắc hẳn hai người họ có hiểu lầm, bèn lên tiếng khuyên bảo: “Ba cháu không giỏi ăn nói, không biết dỗ dành người khác, cháu vừa đi xong cậu ta đã hệt như người mất hồn, lộ trình một tiếng ngồi máy bay mà còn nhất quyết phải lái xe về đây, không bị điên thì là gì?”

Hứa Tích mở to hai mắt, chợt nhớ hôm qua Tưởng Kế Bình về sớm, lại còn đi xe, cậu vốn nghĩ đối phương chỉ thuê một chiếc xe ở phụ cận sân bay, hoàn toàn không ngờ hóa ra hắn lại bôn ba cả đêm từ thành phố C về đây, vậy mà không nói một tiếng nào với cậu.



Trình Văn nhìn phản ứng của cậu, ngạc nhiên hỏi: “Cháu không biết?”

Hứa Tích cảm thấy tim mình như thắt lại, ngọt ngào và đau khổ trộn lẫn vào nhau, khiến cậu không kiềm được mà hơi tức giận. Nếu Tưởng Kế Bình không đối xử với cậu tốt như vậy, cậu sẽ không nảy sinh những dục niệm dị dạng về hắn, sẽ không vì áy náy mà dằn vặt bản thân, nhưng nghĩ đến sự lạnh nhạt xa cách của hắn, Hứa Tích lại cảm thấy bản thân chỉ đang tự mình đa tình, có lẽ đối phương đã quen với việc trong nhà có người bầu bạn, nhưng đến khi cậu thật sự quay lại rồi, rõ ràng Tưởng Kế Bình vẫn còn ôm khúc mắc về những chuyện trước kia.

Trình Văn thấy biểu cảm trên mặt cậu cứ chốc chốc lại biến đổi, y thở dài: “Giống y hệt ba cháu, có tâm sự gì đều nghẹn trong lòng.” Y bóc một quả trứng luộc, bỏ vào bát cậu, “Có những chuyện khó mở miệng với ba mẹ, nhưng nếu là người khác thì được.”

Hứa Tích cắn môi dưới: “Cháu cảm thấy bản thân đã khiến ba thất vọng.”

Trình Văn biết Hứa Tích vẫn luôn bận tâm về việc học vật lý không tốt, nghĩ không biết vì sao mà cậu lại tiếp tục rối rắm về vấn đề này, y bèn nói: “Chú thấy ba cháu có vẻ không để ý đến chuyện đó nữa đâu, trải qua sinh ly tử biệt, chắc hẳn đã sớm mặc kệ rồi, bây giờ nhất định cậu ấy chỉ cần cháu vui vẻ hạnh phúc thôi. Tranh cháu vẽ đều lữu trữ hết trong điện thoại ba cháu, còn đặt làm hình nền…”

Thấy Hứa Tích không đáp, Trình Văn chợt nghĩ đến một trường hợp khác, y thử hỏi: “… Là chuyện liên quan đến cơ thể cháu sao?” Nhớ bản thân còn từng tranh luận với Tưởng Kế Bình về vấn đề này, Trình Văn có hơi bất mãn, “Mặc kệ ba cháu đi, chú biết cháu ngoan ngoãn nghe lời, nhưng có một số việc cháu có quyền tự quyết định, bất kể cháu muốn làm con trai hay con gái, chú đều ủng hộ cháu.”

Hai mắt Hứa Tích bỗng sáng lên, cậu nghiêng người về đằng trước: “Chú Trình, nếu… bỏ đi một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, liệu tâm lý có… giả dụ như bị ảnh hưởng về tư duy, sở thích, hoặc là… xu hướng tính dục không?” Hứa Tích thầm nghĩ, nhỡ đâu tất cả mọi chuyện đều do bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ của cậu ảnh hưởng thì sao? Nếu bỏ nó đi, liệu bản thân có thể trở lại bình thường được hay không?

Trình Văn thấy cậu nhắc đến xu hướng tính dục, cũng đoán được phần nào, nhưng y không vạch trần, chỉ nói: “Cái này khó mà nói… Đã từng có một vài trường hợp sau khi phẫu thuật xong thì tính cách thay đổi rất lớn, thế nhưng vì tiêu bản quá ít, lại thêm thiếu hụt hệ thống nghiên cứu, mà nhân tố chịu ảnh hưởng tâm lý lại rất nhiều, nên sự biến đổi này gần như không thể lường trước được. Hơn nữa chú cho rằng, yếu tố gây ảnh hưởng trực tiếp đến tâm lý một người, không phải là sinh lý, mà là những việc người đó từng trải qua, nhất là đối với xu hướng tính dục, đã từng có những biện pháp trị liệu mang tên chữa trị đồng tính luyến ái, ví yeutruyen.net dụ như dùng hormone, nhưng cuối cùng đều kết thúc trong thất bại.”

Hứa Tích mím môi, như suy tư gì đó mà ngồi yên. Trình Văn nhìn cậu, nhớ tới bản thân năm đó cũng cảm thấy bàng hoàng vì xu hướng tính dục của chính mình, tuy rằng y đã come out với bạn bè, nhưng lại chưa thẳng thắn nói chuyện với người nhà, nên y cũng không biết phải xử lý mối quan hệ giữa Hứa Tích và Tưởng Kế Bình như thế nào. Thấy dáng vẻ sầu lo của cậu, Trình Văn rất đau lòng, y thở dài, “Trước đây là chú giấu ba cháu để tìm cháu về, nếu vì vậy mà khiến cháu không vui, không hạnh phúc, vậy trong lòng chú thật sự…”

Hứa Tích vội nói: “Không phải! Chú Trình, có thể tìm được ba là chuyện hạnh phúc nhất đời này của cháu… Cháu hẳn phải cảm ơn chú mới đúng…” Nói những lời này xong, lòng dạ Hứa Tích bỗng nhẹ nhõm hơn một chút, cậu thầm nghĩ: Đúng vậy, có thể tìm được ba, cậu đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn rồi.

Trình Văn nhìn cậu: “Vậy nếu có gì phiền não, cháu nhất định phải nói với chú, bằng không chú sẽ không yên tâm.”

Hứa Tích đồng ý, trong lòng rất ấm áp.

Dùng bữa sáng xong, Trình Văn đi ngủ bù, Hứa Tích một mình ở trong phòng cho khách, cậu cầm một quyển vở, chuẩn bị tính toán chi tiêu hằng ngày của mình. Cậu đã điều chỉnh lại tâm trạng, dù sao bản thân cũng từng lên kế hoạch sau khi thành niên sẽ sống tự lập, tình yêu thương những năm qua Tưởng Kế Bình dành cho cậu đã là một món quà ngoài ý muốn rồi, bây giờ cậu cũng nên vì bản thân mà nghiêm túc tính toán. Bốn năm đi xa học đại học, ngoại trừ ngày nghỉ ra cậu cũng không có cơ hội về nhà, sẽ không khiến Tưởng Kế Bình thấy mất tự nhiên, còn xu hướng tính dục, chỉ cần cậu cư xử bình thường, có lẽ hắn sẽ không tiếp tục nghi ngờ nữa. Dù sao với cơ thể này của cậu, Hứa Tích không định phát triển mối quan hệ thân mật với bất cứ ai, tránh làm Tưởng Kế Bình hổ thẹn.

Tính toán xong, Hứa Tích lên mạng tìm một công việc bán thời gian ở gần trường, định bụng quay về sẽ lập tức đi làm, nếu không cần xin chu cấp từ Tưởng Kế Bình nữa, trong lòng cậu sẽ dễ chịu hơn một chút.

Trình Văn ngủ hết cả ngày, đến tối mới tỉnh, bấy giờ Hứa Tích đã ngủ, cậu chừa lại thức ăn trên bàn cho y, Trình Văn ăn một chút, ra ban công châm điếu thuốc, kế đó bấm số điện thoại Tưởng Kế Bình, đầu bên kia rất nhanh đã nghe máy, “Hứa Tích sao rồi?”



Trình Văn nói: “Ngủ rồi.”

Tưởng Kế Bình không nói gì nữa, Trình Văn hút thuốc: “Thằng bé thế nào, cậu không biết sao?”

Tưởng Kế Bình vẫn tiếp tục trầm mặc, Trình Văn búng tàn thuốc: “Hôm nay đứa nhỏ này hỏi tôi, nếu bỏ đi một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thì có thể thay đổi xu hướng tính dục hay không.” Trong điện thoại truyền đến tiếng hít khí, Trình Văn cụp mắt nhìn tàn thuốc nhấp nháy, nói với đầu bên kia, “Kế Bình, thằng bé là một đứa trẻ ngoan, cậu đừng cứng rắn quá.”

Tưởng Kế Bình vuốt mặt, chỉ cần nghĩ đến việc Hứa Tích đang tự dằn vặt bản thân, l*иg ngực hắn đã đau nhức, sao hắn lại không muốn ôm cậu vào lòng mà cẩn thận vỗ về chứ, nhưng hắn không thể.

Trình Văn hơi có ý trách móc Tưởng Kế Bình, hắn cũng không giải thích gì nhiều, hai người nói chưa được vài câu đã cúp máy.

Đêm đó, Tưởng Kế Bình mơ một giấc mơ. Hắn và Hứa Tích nằm đối diện nhau trên giường mình, cậu cuộn người trong l*иg ngực hắn, không kiềm được mà hổn hển thở dốc. Tưởng Kế yeutruyen.net Bình tưởng cậu không khỏe, bèn vội cúi đầu nâng mặt cậu lên, chỉ thấy gò má Hứa Tích ửng hồng, đôi con ngươi ẩm ướt của cậu nhìn hắn, mềm giọng gọi ba, cậu liên tục rúc vào trong lòng hắn, hệt như một bé mèo con dính người, cọ gương mặt ấm áp vào cổ cùng ngực hắn, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt da thịt hắn. Tưởng Kế Bình hoảng loạn nhận ra cả hai đều đang trần trụi, mà Hứa Tích lại đang cuộn người trong lòng hắn để tự an ủi…

Tưởng Kế Bình đổ mồ hôi lạnh bừng tỉnh, hắn ngồi dậy, không ngừng thở dốc, trái tim cũng kịch liệt nảy lên. Tưởng Kế Bình loạng choạng bước vào phòng tắm, cứ thế mở vòi hoa sen, cũng không bật bình nóng lạnh.

Hứa Tích ở nhà Trình Văn đến tận ngày quay về thành phố A. Trình Văn lén gửi số hiệu chuyến bay của cậu cho Tưởng Kế Bình, lái xe đưa cậu đến sân bay. Hứa Tích lấy vali trong cốp xe ra, Trình Văn thoáng nhìn điện thoại, nói với cậu, “Ông ba ngốc nghếch kia của cháu tới rồi, đang ở cửa số ba đấy.”

Hứa Tích cũng nghĩ Trình Văn sẽ không giấu Tưởng Kế Bình, nhưng cậu đã thông suốt rồi, Hứa Tích gật đầu: “Chú Trình, chú về đi, mấy ngày qua cháu ở nhà chú làm bóng đèn, trễ nải hai người đoàn tụ rồi.” Dạo gần đây Trình Văn rất hay chạy ra ngoài, ban ngày đi làm, ban đêm không về nhà, điện thoại hễ đổ chuông là sẽ ra ban công nghe máy, tâm trạng tốt đến độ đi đường bằng mà cũng như đang bay, Hứa Tích có chậm hiểu đến mấy cũng phải nhận ra. Vành tai Trình Văn đỏ lên, y nhẹ nhàng búng trán Hứa Tích một chút, “Nhóc thúi, bây giờ còn biết chọc ghẹo chú.”

Hứa Tích mỉm cười vẫy tay với y, kéo vali chạy. Cậu đi đến cửa số ba, yên lặng nhìn quanh, quả thật thấy được Tưởng Kế Bình đang ngồi đọc báo cách đó không xa. Hứa Tích lấy điện thoại, gọi cho hắn.

Lát sau, loa điện thoại truyền đến giọng nói của Tưởng Kế Bình, âm thanh bên phía cả hai đều là tiếng ồn ào của sảnh chờ sân bay. Hứa Tích hít một hơi thật sâu: “Ba.”

Mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Kế Bình, Hứa Tích siết chặt lấy tay kéo vali, chỉ thấy yết hầu như căng chặt: “… Ba, ba yên tâm, con… con cam đoan với ba, con hiểu rất rõ bản thân mình, nhất định sẽ không khiến ba thấy khó xử…”

Âm thanh từ loa sân bay cùng lúc truyền đến từ hai nơi, Hứa Tích xoay người, đứng nhìn Tưởng Kế Bình từ xa, nở nụ cười cách dòng người với hắn, “Ừm, không có gì đâu. Ba, tạm biệt.”

Cậu cúp điện thoại, quay người kéo vali, hòa vào đám đông.