Gần kết thúc kỳ nghỉ hè của năm hai trung học, Hứa Tích nhận được WeChat cầu cứu của Lục Tử Hào: “Cậu làm xong bài tập chưa?”
Hứa Tích rep lại một sticker “Gọi ba đi rồi nói cho mi”.
Lục Tử Hào bé ngoan biết nghe lời: “Ba à, ba làm xong bài tập chưa?”
Tưởng Kế Bình đang đứng cùng Hứa Tích trong một tiệm bánh mì ở phố Tây, thấy cậu cầm điện thoại cười hì hì, hắn hỏi: “Cười gì đấy?”
Hứa Tích cất điện thoại vào túi: “Lục Tử Hào chưa làm xong bài tập, bị mẹ nhốt trong nhà, đang bảo con mang bài sang cho cậu ấy chép.”
Tưởng Kế Bình không nhận xét gì, chỉ hỏi: “Hôm nay đi à?”
“Đợi chút nữa mua đồ xong thì đi.”
Tưởng Kế Bình cầm khay, chọn thêm mỗi loại một phần: “Thế mang sang nhà bạn con rồi cùng ăn đi.”
Mấy năm gần đây là giai đoạn Hứa Tích bắt đầu nhổ giò, lúc đầu cậu chỉ cao đến ngực Tưởng Kế Bình, hiện giờ hơi hơi kiễng chân thôi là đã có thể đặt cằm lên vai hắn. Hứa Tích đứng sau Tưởng Kế Bình, gục đầu lên vai đối phương, bám dính lấy hắn để cùng chọn bánh ngọt. Tưởng Kế Bình chiều theo cậu, cố bước vững để tránh làm vai nhấp nhô khiến cậu cắn vào lưỡi. Hứa Tích cũng nhận ra sự chu đáo của hắn, cậu cười, “Tôn Hiểu Hiểu rất hâm mộ con, nói ba không chuyên chế[1] như những phụ huynh khác.”
[1]Từ gốc: 家长的架子/Cái giá của phụ huynh
Mình đã tra gg nhưng vẫn thấy nó khá tối nghĩa, không tìm được từ nào để chuyển sang TV nên dùng tạm từ “chuyên chế”, bạn nào dịch được sát nghĩa thì cmt giúp mình nhé ^^.
Tưởng Kế Bình cúi đầu kẹp bánh, “Ừm” một tiếng: “Vì con ngoan.”
Hứa Tích cười khì: “Vậy lấy thêm cho con trai ngoan của ba cái bánh mì sữa đặc kia đi.”
Tưởng Kế Bình cũng mỉm cười: “Được.”
Tưởng Kế Bình nhớ lại khoảng thời gian Hứa Tích vừa mới đến, khi ấy có thích cái gì cậu cũng chỉ lén lút nhìn, bây giờ đã biết làm nũng với hắn. Tất cả mọi thứ đều diễn ra một cách hết sức tự nhiên, tình cảm cũng như cảm giác an toàn này, được bồi đắp bằng sự quan tâm chăm sóc từng chút từng chút một qua ngày tháng. Tưởng Kế Bình cũng rất hưởng thụ những hành động thân mật của cậu, hệt như một bé mèo con cọ cọ vào cẳng chân, khiến lòng người mềm mại.
Mua đồ xong, cả hai về nhà, Hứa Tích lấy vở bài tập, Tưởng Kế Bình lại lái xe đưa cậu tới nhà Lục Tử Hào.
Hứa Tích lên tầng, mẹ Lục Tử Hào đón cậu vào trong. Thành tích của cậu vẫn luôn khá hơn Lục Tử Hào, lại thêm dáng vẻ học sinh ngoan, nên mẹ Lục Tử Hào không hề nghi ngờ chút nào, sau khi dặn dò Lục Tử Hào phải đàng hoàng làm bài tập, chút nữa bà về sẽ kiểm tra, mẹ Lục Tử Hào bèn ra ngoài đi chơi với bạn.
Cửa vừa khép lại, Lục Tử Hào đã nhào lên người Hứa Tích, mồm miệng gào to: “Ba ba, ba tới rồi!”
Mặt mũi Hứa Tích hơi sượng lại, ngoài Tưởng Kế Bình và Trình Văn, cậu vẫn không quen với việc tiếp xúc cơ thể cùng người khác. Hứa Tích lôi Lục Tử Hào từ trên người mình xuống, đặt bánh lên bàn ăn, “Muốn ăn một chút trước khi làm không? Tôi chép cùng cậu sẽ nhanh hơn.”
“Cục cưng tôi yêu cậu!” Lục Tử Hào chu môi lại gần, học theo giọng điệu ngốc nghếch của Shin cậu bé bút chì, “Moa moa!”
Hứa Tích cười đẩy mặt cậu ta ra: “Ngu ngốc, chép nhanh lên!”
Cả hai ngồi vào bàn ăn hì hục chép hồi lâu, cuối cùng cũng giải quyết xong bài tập. Lục Tử Hào giãn eo, nhìn đồng hồ: “Cậu ở lại ăn cơm rồi hẵng về, hôm nay mẹ tôi làm sườn xào chua ngọt á.”
Hứa Tích ngồi đến mức đau lưng mỏi eo, cậu gục xuống bàn, ậm ừ đồng ý. Lục Tử Hào ngồi ườn trên ghế một lúc, gửi WeChat cho mẹ xong thì đứng dậy: “Ây, mẹ tôi bảo hơn một tiếng nữa mới về cơ, vào phòng tôi nghỉ một lúc đi.”
Lục Tử Hào vào phòng bật máy tính, Hứa Tích nằm lười trên sofa, cũng nhắn WeChat cho Tưởng Kế Bình, nói cậu sẽ ở lại nhà Lục Tử Hào ăn cơm xong mới về. Hứa Tích buông điện thoại xuống, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy Lục Tử Hào bật một bộ AV, cười khà khà ngồi xuống cạnh cậu, “Mới tải hôm qua, còn chưa kịp xem.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Hứa Tích xem AV, nhưng đa phần cậu đều chú ý đến sự khác biệt giữa cấu tạo bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người khác và bản thân, dần dà càng xem càng thấy tự ti cùng bất an, dĩ nhiên chẳng có hứng thú gì sất, cuối cùng lại thành kính nhi viễn chi[2]. Một yeutruyen.net tay Hứa Tích chống cằm, nhàm chán nhìn màn hình, cảnh quay là một đôi nam nữ ăn diện đồng phục học sinh đang hôn nhau trong lớp học, bỗng cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc comple giày da bước vào. Chuyển cảnh, người đàn ông nọ đưa hai học sinh kia đến phòng giáo viên để dạy dỗ, dạy một hồi, cả hai bắt đầu thân mật dưới mệnh lệnh của thầy giáo. Lục Tử Hào chế giễu cái tình tiết vô lý này, nhưng Hứa Tích lại không đáp lời. Cậu nhìn nam sinh nọ cởϊ qυầи lót của nữ sinh ra, vùi đầu vào giữa hai chân cô, dùng môi lưỡi liếʍ mυ"ŧ chỗ tư mật, thậm chí còn đẩy đầu lưỡi linh hoạt ra ra vào vào trong khe thịt. Trước đây cậu vẫn luôn dửng dưng trước cảnh tượng này, nhưng hiện giờ, Hứa Tích lại thấy bản thân dường như có thể tưởng tượng được cơn kɧoáı ©ảʍ kịch liệt kia.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
[2]Kính nhi viễn chi: Kính trọng nhưng không dám lại gần.
Lục Tử Hào nhìn thoáng qua dáng vẻ xem không chớp mắt của cậu, cũng im lặng xem tiếp. Nữ sinh nằm sõng soài dưới đất, thở gấp không ngừng, nam sinh cởϊ qυầи ra, quỳ gối giữa hai chân nữ sinh, đẩy thân dưới vào trong. Chốc lát sau thầy giáo cũng tham gia, màn hình chiếu cảnh người đàn ông ngồi quỳ đằng sau nam sinh, kéo khóa quần, chen dươиɠ ѵậŧ cương cứng vào lỗ hậu đối phương.
Nhịp thở Hứa Tích khựng lại, chợt thấy bụng dưới nóng ran. Giọng rên hòa lẫn tiếng thở dốc của cả ba người vang yeutruyen.net lên, âm thanh da thịt va chạm tục tĩu truyền đến hết đợt này đến đợt khác. Hứa Tích có cảm giác dường như qυầи ɭóŧ cậu đã ướt đẫm, Lục Tử Hào ngồi bên cạnh vạch quần xuống, bất chợt nói, “Này, Hứa Tích, chúng ta tuốt cho nhau đi.”
Hứa Tích vừa nghe đã rụt chân lại, cậu hơi căng thẳng: “Cậu… mấy cậu đều làm như vậy à?” Trước đây Hứa Tích không có bạn bè, chỉ đơn thuần không biết liệu giữa con trai có hay đùa giỡn thế này hay không.
“Ừm, cậu từng làm với ai chưa?” Lục Tử Hào thuận miệng đáp bừa, cậu ta liếʍ môi, đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào gương mặt phiếm hồng của Hứa Tích. Bình thường Hứa Tích không bao giờ tham gia vào mấy chuyện cười thô tục của đám nam sinh, rất có cảm giác cấm dục. Cậu của bây giờ hệt như một con trai khẽ tách vỏ, để lộ phần thịt mềm mại chưa từng gặp sáng, Lục Tử Hào chợt thấy nhịp tim mình đập có hơi nhanh.
Hứa Tích ngập ngừng đáp: “Ba tôi… từng giúp tôi…”
Nhất thời biểu cảm của Lục Tử Hào có chút kỳ quái, cậu ta chau mày: “Ba cậu?”
Vẻ mặt cùng giọng điệu của Lục Tử Hào làm Hứa Tích hơi khó chịu, cậu hỏi ngược lại: “Thì sao?”
“Cậu không thấy quái dị à?”
Hứa Tích không vui, giọng cũng lạnh xuống: “Mấy cậu làm với nhau thì không quái?”
Lục Tử Hào khó mà mở miệng bảo bản thân nói xạo với Hứa Tích, cậu ta hơi nóng ruột: “Ầy… không phải… Dù sao ba cậu như thế là bất thường! Không có người ba nào lại làm chuyện này với con trai mình cả! Tởm chết đi được!”
Sắc mặt Hứa Tích không dễ nhìn cho lắm, diễn viên trong AV vẫn đang lăn lộn khí thế, song bầu không khí trong phòng lại lạnh như muốn đóng băng. Lục Tử Hào đã từng gặp ba Hứa Tích ở cổng trường, đối phương cao lớn điển trai, nhã nhặn lịch sự, Tôn Hiểu Hiểu còn mê mẩn một chập, nhưng bây giờ nhớ lại bàn tay đặt trên vai Hứa Tích của hắn, cùng với dáng vẻ ghé sát vào tai Hứa Tích để nói chuyện khi đó, Lục Tử Hào bỗng cảm thấy da đầu tê rần.
Lục Tử Hào lại gần Hứa Tích, chau mày: “Ba cậu không phải là biếи ŧɦái đấy chứ…”
Lời còn chưa dứt, Hứa Tích đã đẩy cậu ta ra, đứng dậy đi thẳng. Lục Tử Hào ngồi dưới đất sững sờ một lúc mới vội vàng chạy đuổi theo cậu, kết quả quên mất bản thân vừa mới cởϊ qυầи, bị ống quần tuột xuống vướng chân, ngã lộn nhào một cái, Lục Tử Hào đành phải vừa kéo quần lên vừa chạy ra bên ngoài, cũng mặc kệ đũng quần còn đang gồ một khối. Hứa Tích nghe thấy tiếng gọi của cậu ta, bước chân càng nhanh, cậu vẫy một chiếc taxi ở cửa tiểu khu, lên xe đi thẳng.
Điện thoại cậu đổ chuông suốt cả quãng đường, cuối cùng bị cậu tắt tiếng. Lúc về đến nhà, Tưởng Kế Bình đang nấu mì trong bếp, nghe tiếng cửa mở, hắn bèn ra ngoài, nhìn thấy Hứa Tích đang cúi đầu thay giày, Tưởng Kế Bình hơi ngạc nhiên hỏi, “Sớm vậy sao, ăn xong rồi à?”
Hứa Tích không nói lời nào, chỉ lắc đầu. Tưởng Kế Bình nhớ lúc hắn đưa cậu tới nhà bạn học, Hứa Tích còn rất vui vẻ, vậy mà mới qua một lúc đã ủ rũ héo úa, hắn phát hiện có gì đó không ổn, lại hỏi, “Sao vậy?”
Vừa dứt lời, Hứa Tích đã lao vào l*иg ngực Tưởng Kế Bình, khiến hắn hơi lảo đảo lùi về sau, Tưởng Kế Bình kinh ngạc cúi đầu, vươn tay ôm cậu vào lòng, “Tâm sự với ba?”
Hứa Tích gục đầu lên vai hắn. Tưởng Kế Bình nhìn vành tai phớt hồng của cậu, bởi vì khoảng cách gần, nên từng sợi lông tơ trên mặt Hứa Tích hắn đều nhìn thấy rõ, chúng đang khẽ di chuyển theo hơi thở của cậu. Tưởng Kế Bình cúi đầu hôn nhẹ lên phần xương sụn mỏng manh kia, cảm thấy vành tai được bờ môi mềm mại chạm vào, Hứa Tích không khỏi rụt cổ, hai tai càng hồng đến mức trong suốt.
“Cãi nhau với Lục Tử Hào à?”
Hứa Tích dúi đầu vào ngực đối phương, rầu rĩ đáp: “Không phải.”
Tưởng Kế Bình thấy cậu không muốn nói, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ xoa đầu cậu: “Ba nấu thêm chút mì, bao giờ xong sẽ gọi con, đi chơi đi.”
Hứa Tích về phòng đóng cửa lại, cậu ngây người ngồi dưới đất trong chốc lát, lưng dựa vào thành giường, lúc sau mới quay người kéo một chiếc áo sơ mi trắng nhăn dúm dó dưới gối ra, Hứa Tích đặt áo dưới mũi, khẽ ngửi, mùi hương trên người Tưởng Kế Bình đã tiêu tán gần hết. Cậu vùi mặt vào cánh tay, uể oải nghĩ: Rõ ràng mình mới là biếи ŧɦái…