- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Biểu Hiện Thầm Lặng
- Chương 13
Biểu Hiện Thầm Lặng
Chương 13
Trước kỳ huấn luyện quân sự ở trường, Hứa Tích đến ngày hành kinh, Tưởng Kế Bình xin nghỉ cho cậu. Thật ra nếu Hứa Tích có không hành kinh đi chăng nữa, Tưởng Kế Bình vẫn thấy lo lắng, nam sinh nô đùa ầm ĩ khó tránh khỏi tiếp xúc chân tay, mà phòng tắm công cộng lại là kiểu bãi tắm, Hứa Tích muốn bảo vệ bí mật cơ thể sẽ rất khó.
Song Hứa Tích lại không còn cảm giác nơm nớp lo sợ như trước đây nữa, hiện giờ cậu có Tưởng Kế Bình, hệt như người có xương sống, đối phương mang đến cho cậu cảm giác an toàn mà xưa nay cậu chưa từng có.
Thời điểm khai giảng, rất nhiều học sinh đã kết thành từng nhóm nhờ tham gia kỳ quân huấn, chỉ có một mình Hứa Tích là người mới hàng thật giá thật. Hứa Tích cũng không mấy bận tâm, bởi vì yếu tố gia đình, từ nhỏ cậu đã bị mọi người xa lánh, hồi cấp hai chuyển trường tới đây cũng không có bạn bè, thường ngày vẫn luôn một mình, đã sớm quen.
“Hứa Tích?”
Nghe tiếng gọi, Hứa Tích ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt khá quen, là bạn cùng lớp hồi cấp hai của cậu, tên Lục Tử Hào, hồi trước cả hai cũng không giao du gì, không ngờ lại thi đậu cùng trường trung học. Lục Tử Hào vừa cao vừa gầy, màu da cậu ta vốn đã tối, nay tham gia quân huấn về, lại có vẻ càng đen thêm. Lục Tử Hào tự nhiên như ruồi mà ngồi xuống đối diện Hứa Tích, “Nè, sao cậu không tham gia kỳ quân huấn vậy?”
Hứa Tích lầu bầu: “Không được khỏe.”
Lục Tử Hào than thở: “Vận may cậu tốt yeutruyen.net thật chứ, bọn tôi mệt muốn chết…”
Hứa Tích không quen nói chuyện với bạn đồng trang lứa như Lục Tử Hào, nhưng đối phương cứ tóm lấy cậu nói không ngừng nghỉ: “Tôi vẫn luôn muốn nói chuyện với cậu đó, cậu ngầu kinh khủng, thế mà lại tẩn được hai thằng ngốc Vương Thành Đào với Từ Duệ! Tôi ngứa mắt bọn nó lâu rồi, suốt ngày âm dương quái khí…”
Hứa Tích nhớ lại ngày đi nhận bằng tốt nghiệp, chuyện bản thân không nhịn được mà động tay động chân với bạn học dường như đã cách mấy đời. Khi đó, không hôm nào là cậu không thấy áp lực, mọi lúc mọi nơi đều đề phòng, ngày nào cũng sống trong lo sợ, gánh nặng tâm lý cực kỳ lớn, cũng vì thế mà mới bị kích một phát đã nổ. Hiện giờ Hứa Tích đã hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng, không còn thấp thỏm lo âu, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác thoải mái nhẹ nhõm như thế.
Lục Tử Hào vỗ vai Hứa Tích: “Không ngờ tên nhóc nhà cậu lại dữ vậy đấy! Cừ lắm!”
Hứa Tích bị vỗ đến sửng sốt, Lục Tử Hào lại nói: “Lớp mình còn có Tôn Hiểu Hiểu thi đỗ, mà cậu ấy học bên lớp ba cơ…” Chuông vào học vang lên, Lục Tử Hào vội nói, “Ăn trưa chờ tôi nhá!”
Còn không đợi Hứa Tích kịp nói gì, Lục Tử Hào đã chạy về chỗ. Đến lúc nghỉ trưa, Lục Tử Hào lại chạy qua đây, Hứa Tích nhớ lời dặn của Tưởng Kế Bình, bèn nói với đối phương là mình phải về nhà ăn cơm, rồi một mình đi tới trạm tàu điện ngầm. Kết quả tan học buổi chiều, Lục Tử Hào lại lượn qua, kéo cậu sang lớp ba tìm Tôn Hiểu Hiểu.
Tôn Hiểu Hiểu vừa gặp cũng nói: “Hứa Tích, tôi nghe Lục Tử Hào bảo ông đánh bọn Vương Thành Đào thành gấu chó hết hả! Ha ha ha — Nghe hay đó!”
“Ha ha ha! Để tôi kể cho, sau đấy chủ nhiệm lớp thả bọn nó đi, hai thằng đấy còn miệng thối chửi bới, Hứa Tích lập tức ném cặp xuống, hô to hai từ, ngầu lòi hết sảy! Khiến chúng nó sợ đến mức cụp đuôi chạy biến!”
Hứa Tích rất xấu hổ, ngày đó cậu ra tay cũng vì tâm trạng không tốt lại còn bị gây sự, vậy mà Tôn Hiểu Hiểu và Lục Tử Hào lại coi cậu thành cao thủ giấu nghề. Hai người họ vừa thân thiện vừa hòa đồng, Hứa Tích bị kẹp giữa hai nhân tố nói nhiều, cả ba cùng nhau ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Hứa Tích không hiểu kiểu gì mà tự dưng có thêm hai người bạn. Nhà bọn họ gần nhau, tự nhiên đi chung về chung, Hứa Tích cũng dần dần quen với việc có hai người làm bạn, chậm rãi chuyển từ trầm mặc ít nói thành ngày càng vui vẻ.
Tưởng Kế Bình cũng nhận ra sự thay đổi của cậu. Nhóc con vốn chỉ ở rịt trong nhà, bây giờ cũng đã biết đi chơi với bạn bè, trước kia danh bạ điện thoại cậu chỉ có hai người là hắn với Trình Văn, nay lại liên tục có thông báo. Mặt mũi cậu đã có nét sinh động của thanh thiếu niên độ thanh xuân, không còn rụt rè ít nói như xưa nữa. Tưởng Kế Bình cảm thấy bản thân hẳn phải vui mừng cho cậu, nhưng không biết trong lòng hắn lại pha tạp chút cảm xúc gì đó, khiến niềm vui này không còn được thuần túy nữa. Một ngày nào đó, Hứa Tích sẽ bay khỏi tổ ấm mà hắn dựng lên vì cậu, cậu còn rất trẻ, cả bầu trời này sẽ để cậu mặc sức bay lượn, cậu sẽ có thêm rất nhiều bạn mới, cậu tốt đẹp như vậy, ai cũng sẽ thích cậu, Hứa Tích không chỉ có một mình Tưởng Kế Bình. Chỉ cần nghĩ rằng một ngày như thế rất nhanh sẽ tới, Tưởng Kế Bình đã khó có thể bình tĩnh. Những cảm xúc tiêu cực ấy hệt như bóng râm mà mặt trời tạo thành, mặt trời càng chiếu rạng, bóng râm cũng càng thêm dày đặc, còn Tưởng Kế Bình lại không thể nào để lộ những tâm tư này ra ngoài sáng.
Mỗi ngày Hứa Tích đều rất bận rộn, cậu có bài vở làm mãi không xong, cuối tuần không chỉ phải học bù mà còn phải đến phòng vẽ tranh, nhưng cậu lại cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ phong phú và tươi đẹp như bây giờ, chỉ trừ một vấn đề khó chịu xảy ra hàng tháng. Hứa Tích phát hiện, mỗi lần trước và sau thời gian hành kinh, ham muốn thủ da^ʍ của cậu sẽ vô cùng mãnh liệt. Tuổi này của cậu vốn đã dồi dào sức lực, lại thêm thực tủy tri vị[1], làm thêm vài bận đã coi như ngựa quen đường cũ, chỉ có điều lần nào Hứa Tích cũng phải bắt đầu kí©h thí©ɧ từ âʍ ɦộ trước, cậu không cảm thấy có gì bất ổn cả, hoàn toàn chỉ làm theo bản năng để được thoải mái.
[1]Thực tủy tri vị
Nghĩa đen: Ăn tủy rồi chúng ta sẽ thấy nó rất ngon, muốn ăn tiếp.
Nghĩa bóng: Ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục lần nữa.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Hôm nay Tưởng Kế Bình chưa về nhà, Hứa Tích cầm giỏ quần áo bẩn đi giặt, cậu tìm kiếm trong đống đồ, tính lựa những món sáng màu để giặt trước. Quần áo trong giỏ phần lớn là của Tưởng Kế Bình, chúng còn lưu lại mùi nước xả vải hòa lẫn một mùi nào đó không biết tên, là mùi trên người Tưởng Kế Bình. Đến lúc Hứa Tích lấy lại tinh thần, cậu phát hiện bản thân đang cầm một chiếc sơ mi trắng của Tưởng Kế Bình để ngửi. Hứa Tích lắc đầu, vội vàng nhét áo vào máy giặt, cũng không biết bản thân vì sao lại hoảng loạn căng thẳng.
Nửa đêm, Hứa Tích đi tiểu, trong lúc mơ màng rửa tay, cậu vô thức ngó sang giỏ quần áo bẩn bên cạnh, phía trên cùng là chiếc sơ mi màu đen của Tưởng Kế Bình. Ma xui quỷ khiến, Hứa Tích cầm áo lên, vùi đầu hít một hơi thật sâu, bụng dưới cậu chợt tê dại. So với thị giác cùng thính giác, thật ra khứu giác của con người càng thêm nhạy bén với việc ghi nhớ ký ức, chỉ là bình thường vẫn luôn bị bỏ qua. Những ký ức đó đã khắc sâu vào não bộ, trong lúc vô tình mượn vật trung gian là khứu giác bất chợt ùa về. Hứa Tích bừng tỉnh, cậu nhớ lại hai lần thủ da^ʍ đầu tiên của mình đều ở trên chiếc giường trong phòng Tưởng Kế Bình, đối phương cầm tay chỉ dẫn cậu, dạy cậu làm thế nào để bản thân thoải mái. Khi ấy, mùi hương ngập tràn xung quanh cậu với mùi hương trên chiếc áo này giống nhau như đúc, Hứa Tích cũng nhớ, bàn tay của Tưởng Kế Bình mang đến cho cậu kɧoáı ©ảʍ kịch liệt như thế nào, khiến cậu càng thêm khó lòng kiềm nén so với những khi cậu tự làm.
Lý trí còn sót lại khiến Hứa Tích buông áo sơ mi xuống. Cậu về phòng, lần nữa nằm lên giường, song cảm giác nóng bỏng trong cơ thể lại không tài nào xua đi được. Màn đêm đen kịt cùng với chăn bông trên người như đã biến thành tấm màn che kín kẽ nhất, tách biệt những quan niệm về đúng sai ở bên ngoài. Hứa Tích vói tay vào trong quần, lướt qua dươиɠ ѵậŧ, chạm thẳng xuống bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ. Hai bên môi âʍ ɦộ đã bị chất dịch trong suốt làm cho ướt đẫm, còn đang khép chặt lại. Hứa Tích nóng ruột vạch chúng ra, ngón tay chen vào trong, âʍ ѵậŧ ở ngay cửa miệng bị ngón tay kí©h thí©ɧ, kɧoáı ©ảʍ nháy mắt đã lan ra, khiến toàn thân cậu run rẩy. Đầu óc Hứa Tích bấy giờ chỉ toàn là mùi vị của Tưởng Kế Bình, giọng nói hắn, bàn tay hắn, đều gắn liền với những ký ức ngọt ngào nhất của cậu, tác động qua lại với kɧoáı ©ảʍ cơ thể. Hứa Tích mơ hồ cảm thấy làm như vậy là sai, nhưng ham muốn bùng lên, dòng suy nghĩ của cậu không kiềm được mà hồi tưởng lại khung cảnh khi đó. Hứa Tích hổn hển bặm môi dưới, không ngừng dùng ngón tay xoa bóp viên thịt nhỏ kia, dịch nhờn trong âʍ đa͙σ tiết ra mỗi lúc một nhiều, ngón tay khuấy đảo đường đi ẩm ướt, trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng nước dâʍ ɖu͙©, dươиɠ ѵậŧ phía trước theo đó mà cương cứng, phần đỉnh rỉ ra chất lỏng động tình. Hứa Tích dùng tay còn lại vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, đầu ngón tay chen trong âʍ đa͙σ càng thêm dùng sức mà đè ấn âʍ ѵậŧ, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt cả trước cả sau khiến cậu nhũn người, nhiều lúc mất sức không làm tiếp được, cuối cùng sau mấy phen vật lộn cũng bắn ra. Hứa Tích nằm ngửa trên giường, thở dốc không ngừng, mồ hồi gần như thấm ướt đẫm áo ngủ, giữa hai chân lại càng thêm dính nhớp, cậu thất thần nhìn trần nhà, vài suy nghĩ chìm chìm nổi nổi trong đầu cậu, nhưng Hứa Tích không tóm được chúng, chẳng bao lâu sau cơn buồn ngủ đã ập đến, những suy nghĩ đó bèn trầm yeutruyen.net hẳn xuống theo ý thức.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Biểu Hiện Thầm Lặng
- Chương 13