Hôm sau, Tưởng Kế Bình mang quà tới khoa cấp cứu của bệnh viện gần nhà. Trình Văn vừa mới trực ban xong, đang thở một hơi dài chuẩn bị tan làm, thấy hắn cứ đứng đực ở cửa, y ngao ngán, “Cậu tới đây làm gì?”
Tưởng Kế Bình tự biết bản thân đuối lý, ấp a ấp úng hồi lâu mới đưa đồ trong tay cho Trình Văn, y vội vàng đẩy ngược về, “Chỗ tôi có quy định không được nhận quà cáp, bị nhìn thấy là không hay đâu.” Nhìn dáng vẻ cứ muốn nói lại thôi của Tưởng Kế Bình, Trình Văn bước tới vỗ vai hắn, bất đắc dĩ nói, “Trông cái bộ dạng ngu ngốc của cậu kìa, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, chỉ vì chút chuyện nhỏ như thế mà lại trở mặt được sao?”
Tưởng Kế Bình như trút được gánh nặng, Trình Văn nói: “Đi thôi, tìm một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hai người ngồi vào phòng riêng, Trình Văn xem menu: “Nói đi, Hứa Tích sao rồi?”
Ký ức về buổi tối có chút kiều diễm ấy bất chợt ùa về, Tưởng Kế Bình ngây người một thoáng, chỉ nói: “Có thể phiền cậu giúp thằng bé cắt bao qυყ đầυ được không… Cậu cũng biết tình huống của Hứa Tích đặc thù…”
Trình Văn gật đầu: “Không thành vấn đề, tiểu phẫu thôi. Nhưng mà Kế Bình, tôi không toàn năng đến nỗi cái gì cũng có thể giải quyết, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý, chuyện của Hứa Tích không thể nào giữ kín mãi mãi được.”
Tưởng Kế Bình trầm mặc, Trình Văn nói tiếp: “Tôi biết cậu bảo bọc thằng bé, vậy để Hứa Tích sớm trở thành người bình thường không phải là chuyện tốt hay sao? Cậu cũng không cần lo lắng đề phòng suốt ngày nữa.”
Phục vụ gõ cửa phòng để đưa đồ, thấy dáng vẻ suy tư của Tưởng Kế Bình, Trình Văn cũng không nói gì thêm, chỉ vùi đầu lo ăn, Tưởng Kế Bình nhìn y, không khỏi nói, “Cậu ăn từ từ…”
Trình Văn mồm miệng đầy thức ăn, lúng búng đáp: “Hứa Tích về đây chưa được bao lâu, sao cậu đã hệt như mẹ già rồi.” Tưởng Kế Bình bất đắc dĩ, cũng cầm bát lên ăn.
Trước khi đi, Tưởng Kế Bình đưa quà cho Trình Văn: “Đây là Hứa Tích chọn, mua ở cửa hàng cậu từng mua bánh sinh nhật cho thằng bé.”
Trình Văn nhận lấy, lầm bầm: “Có lòng hơn ba thằng bé nhiều.”
Trình Văn chọn một ngày bản thân không phải trực ban, để Tưởng Kế Bình dẫn Hứa Tích đến bệnh viện y công tác làm thủ tục, y đánh tiếng với đồng nghiệp, đích thân phẫu thuật cho Hứa Tích. Ca phẫu thuật diễn ra rất nhanh, nhưng thời gian hồi phục phải tốn hết một tháng. Nơi riêng tư của Hứa Tích ngày nào cũng bị Tưởng Kế Bình quan sát và thay thuốc, đôi khi Trình Văn cũng đến kiểm tra, dần dần cậu cũng quen.
Lần hành kinh tiếp theo của Hứa Tích có thể đến bất cứ lúc nào, Tưởng Kế Bình lại lấy tampon để Hứa Tích tự dùng. Hứa Tích tách chân, ngồi dựa vào đầu giường, cậu xé gói tampon, cúi đầu mò mẫm đẩy nó vào khe âʍ đa͙σ, Hứa Tích bặm môi dưới, thường thường run người vì âʍ ѵậŧ chịu kí©h thí©ɧ. Tưởng Kế Bình ngồi ở cuối giường, yên lặng nhìn chằm chằm động tác của cậu, Hứa Tích hơi nhũn người, không ngừng thở dốc, mãi đến khi tampon vào hết hẳn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng Kế Bình nói: “Phải sâu hơn chút nữa, bằng không sẽ rơi ra ngoài.” Hứa Tích đành phải nín thở, tiếp tục dùng ngón tay đẩy tampon vào thêm một chút. Cậu ngước mắt lên, bên thái dương đã lấm tấm mồ hôi, màu đỏ ửng lan từ gò má đến tận vành tai, ngay cả giọng điệu cũng có vẻ đáng thương, “Như vậy được chưa, ba?” Hứa Tích vạch hai bên môi âʍ ɦộ ra, để Tưởng Kế Bình nhìn bên trong.
Hứa Tích đã quen với việc để lộ nơi riêng tư trước mặt Tưởng Kế Bình. Cậu hệt như một tờ giấy trắng, tất cả những quan niệm của cậu đều do Tưởng Kế Bình cố tình hoặc vô ý dạy dỗ, nhằm mục đích có thể dễ dàng kiểm tra tình trạng cơ thể cậu. Đối diện với hắn, cậu ngoan ngoãn biểu lộ tất cả của bản thân, bởi Tưởng Kế Bình nói với cậu, điều đó là đúng đắn. Còn Tưởng Kế Bình, hắn có cảm nhận của một người bình thường khi quan sát nơi riêng tư, hành động này biểu hiện sự thân mật rất đặc biệt, dù cho Hứa Tích không có ý đấy, nhưng dáng vẻ hoàn toàn thuận theo này của cậu, lại càng khiến lòng dạ Tưởng Kế Bình khó yên.
Sợi dây tampon biến mất giữa khe thịt, Tưởng Kế Bình lại gần quan sát: “Để ba xem thử.” Hứa Tích gật đầu, cậu điều chỉnh tư thế, để hạ thân triệt để lõα ɭồ trước mặt Tưởng Kế Bình.
Tưởng Kế Bình hướng ngón tay lên trên, tránh để móng tay cọ vào âʍ ѵậŧ nhạy cảm, bắt đầu từ từ chen vào từ miệng âʍ ɦộ. Cảm nhận được thịt mềm gồ lên lướt qua đầu ngón tay, vách trong ấm nóng lập tức siết chặt lấy hắn, trên đỉnh đầu vang lên tiếng thở yeutruyen.net dốc kiềm nén. Tưởng Kế Bình hít một hơi thật sâu, chậm rãi đẩy ngón tay vào bên trong, đến khi chạm vào phần đuôi tampon, hắn lại ấn nó nhích sâu thêm một chút. Hứa Tích không khỏi kêu thành tiếng, Tưởng Kế Bình rút ngón tay ra ngoài, eo Hứa Tích run lên, cả người mềm oặt nằm trên giường, thịt mềm ấp áp xoắn chặt lấy dị vật, co giật hệt như đang mυ"ŧ mát. Yết hầu Tưởng Kế Bình căng cứng, hắn thấp giọng nói, “Hứa Tích, thả lỏng chút…”
Hứa Tích cảm thấy ý thức mình như thể đã rời khỏi đại não, lơ lửng phiêu đãng giữa không trung, cậu choáng váng mất một lúc, mãi mới kiểm soát hơi thở, cố gắng thả lỏng thân dưới. Tưởng Kế Bình chậm rãi rút ngón tay ra, mang theo một sợi chỉ bạc. Hứa Tích dựa người vào đầu giường, rêи ɾỉ thành tiếng, đôi con ngươi ướt nước nhìn về phía hắn. Tưởng Kế Bình thấy cậu lại cương, sau khi phẫu thuật, qυყ đầυ hồng nhạt đã lộ ra khỏi phần bao, trên đỉnh còn có chút ẩm ướt.
Trước đó Tưởng Kế Bình đã xác nhận với Trình Văn, miệng vết mổ của Hứa Tích đã lành lại hẳn, có thể thủ da^ʍ. Hắn hắng giọng, kéo tay Hứa Tích để lên nửa dưới của cậu, “Nào, thử xem còn thấy khó chịu hay không.”
Hứa Tích ngoan ngoãn cầm lấy dươиɠ ѵậŧ bản thân, hệt như rối gỗ bị giật dây, máy móc vuốt ve theo chỉ đạo từ tay của Tưởng Kế Bình. Tưởng Kế Bình dần dần buông lỏng, để cậu tự làm theo bản năng, Hứa Tích đang chìm đắm, chợt mơ màng nhìn hắn, “Ba?” Như thể trách móc Tưởng Kế Bình không giúp mình. Tưởng Kế Bình dỗ dành cậu, “Ngoan, tự mình thử xem.” Hứa Tích “Ừm” một tiếng, động tác trên tay càng lúc càng nhanh hơn, âʍ ɦộ ẩm ướt phía dưới theo tần suất thở dốc của cậu mà khép khép mở mở, phần đỉnh dươиɠ ѵậŧ cũng rỉ ra chất dịch, nhưng vẫn mãi không bắn tinh, tựa như còn thiếu một bước cuối cùng.
Hứa Tích thở hổn hển, nhìn Tưởng Kế Bình xin giúp đỡ. Tưởng Kế Bình cảm thấy bản thân như bị đôi con ngươi đen trắng rõ ràng của cậu mê hoặc, hắn vươn tay, bao bọc lấy bàn tay Hứa Tích, đầu ngón tay xoa ấn lỗ niệu đạo. Hứa Tích vừa mới cắt bao qυყ đầυ chưa được bao lâu, phần qυყ đầυ còn cực kỳ nhạy cảm, niêm mạc trong lỗ niệu đạo bị chạm vào khiến cậu kí©h thí©ɧ đến mức cả người run rẩy liên tục, theo bản năng mà vuốt ve bản thân giống như Tưởng Kế Bình, cuối cùng cũng bắn ra.
Tưởng Kế Bình vừa cúi đầu lau sạch cho cậu vừa nói: “Để tampon ở trong một lát, xem có thấy khó chịu hay không.” Hứa Tích gật đầu, cậu đứng dậy mặc lại quần, dư vị của cơn kɧoáı ©ảʍ vừa rồi như vẫn còn đọng lại trong cơ thể, làm nhịp thở của cậu rối loạn, gương mặt cũng phớt hồng. Tưởng Kế Bình sờ mũi, xoay người lấy một cái bút từ trong ngăn kéo bàn làm việc, là một chiếc bút bi nhiều màu rất thông dụng trên thị trường, bề ngang to hơn bút bi bình thường một chút, trông mập mập tròn tròn, quanh thân còn in hình máy bay trẻ con cùng gấu nhỏ. Tưởng Kế Bình tháo bút ra, giải thích với cậu, “Ba đã sửa lại cái bút này một chút, bên trong có thể đựng tampon. Con mang theo bên người, trường hợp khẩn cấp thì lấy ra dùng, cẩn thận đừng để ai phát hiện.”
Hứa Tích nhận bút, cả hai lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh xấu hổ, như thể thiếu vắng điều gì, lại như thể nhiều thêm điều gì. Tưởng Kế Bình hắng giọng, “Có đói bụng không?”
Hứa Tích ngơ ngác ngẩng đầu: “Ba, chúng ta vừa mới ăn trưa xong…”
Tưởng Kế Bình bừng tỉnh: “À ừ…”
Cách Tưởng Kế Bình biểu đạt sự quan tâm của mình thường thể hiện qua những chuyện lông gà vỏ tỏi, trong đó phần lớn là vấn đề ấm no của Hứa Tích. Hứa Tích nhận ra điều này, trong lòng thấy rất ấm áp, ngay cả dáng vẻ hơi lúng túng ngại ngùng của Tưởng Kế Bình cũng trở nên đáng yêu trong mắt cậu. Hứa Tích không khỏi nở nụ cười, Tưởng Kế Bình cũng lắc đầu cười theo, “Đi chơi đi, chút nữa đến giờ ba sẽ gọi con, không thể để tampon trong người quá lâu.”
Hứa Tích về phòng, Tưởng Kế Bình bật TV ngoài phòng khách. Một lát sau, chắc là do nghe thấy tiếng TV, Hứa Tích lại ra khỏi phòng, ngồi xuống cạnh Tưởng Kế Bình. Tưởng Kế Bình phát hiện, kể từ khi hắn biết được bí mật về cơ thể của cậu, Hứa Tích bắt đầu rất dính hắn, mà hắn cũng không thấy phản cảm, trái lại còn rất thỏa mãn, thậm chí còn muốn cậu càng thêm ỷ lại hắn.
Trước đây Tưởng Nhất Phàm cũng rất dính hắn, nhưng thấy con trai càng lúc càng lớn, Tưởng Kế Bình cho rằng là đàn ông thì không thể dựa dẫm vào cha mẹ, cố ý uốn nắn lại Tưởng Nhất Phàm, bản thân hắn lại luôn giữ uy làm cha, dần dà con trai cũng xa cách hắn. Hứa Tích hiện giờ lớn hơn Tưởng Nhất Phàm hồi đó vài tuổi, đầu cũng đã chạm tới cằm hắn, nhưng Tưởng Kế Bình lại chưa từng có suy nghĩ như hồi trước. Có lẽ là do hắn thấy hối hận và áy náy, hoặc cũng có lẽ là do mối quan hệ cha con của hắn và Hứa Tích giữa đường mới xuất hiện, chung quy không giống Tưởng Nhất Phàm được hắn trông coi từ bé đến lớn.
Cơm tối xong, Tưởng Kế Bình bảo Hứa Tích nên lấy tampon ra. Cả hai vào toilet, Hứa Tích cởϊ qυầи ngồi xuống bồn cầu, tay cầm sợi dây tampon, chậm rãi kéo nó khỏi cơ thể. Tưởng Kế Bình đứng bên cạnh, hắn thấy cả người cậu run rẩy, dươиɠ ѵậŧ cũng có dấu hiệu cương cứng, cổ áo thun lỏng lẻo, để lộ đầṳ ѵú nhỏ nhắn dựng thẳng. Tưởng Kế Bình quay mặt đi, “Tự làm được chứ? Ba ra ngoài trước.” Dứt lời bèn mở cửa đi ra.
Lần đầu tiên Hứa Tích tự mình thủ da^ʍ trong tình huống không có Tưởng Kế Bình. Đây vốn là chuyện cá nhân, riêng tư, song lại vì cơ thể đặc thù của cậu mà biến thành chuyện giữa hai cha con bọn họ. Hiện giờ Hứa Tích bị bỏ lại một mình trong toilet, bỗng cảm thấy lạc lõng, cậu hồi tưởng lại cách Tưởng Kế Bình dạy mình, bắt đầu vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, tuy rằng có chút kɧoáı ©ảʍ, nhưng vẫn có cảm giác như không vào được trọng điểm, còn thiếu thiếu chút gì đó. Hứa Tích là một thiếu niên mới nếm thử mùi ngon của việc thủ da^ʍ, cậu bị du͙© vọиɠ cơ thể khiến cho đầu óc choáng váng mơ hồ, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ muốn giải thoát cho bản thân. Cậu gần như mò mẫm theo bản năng, dùng ngón tay chen vào giữa môi âʍ ɦộ, khi đầu ngón tay chạm vào âʍ ѵậŧ trong cơ thể, cả người Hứa Tích giật mạnh, dươиɠ ѵậŧ phía trước cũng cương cứng thêm. Cậu hệt như bị nghiện, bắt đầu không ngừng xoa bóp viên thịt nhỏ trong vách âʍ đa͙σ, mỗi lần vày vò đều khiến cơ thể cậu run rẩy, tay kia của Hứa Tích cầm dươиɠ ѵậŧ, vuốt ve lên xuống. Âʍ ѵậŧ bị kí©h thí©ɧ mang đến kɧoáı ©ảʍ quá mức kịch liệt, khiến cậu hễ chạm vào là mềm người, tay cũng theo đó mà mất sức, cứ chìm chìm nổi nổi trong bể dục, mãi vẫn không lêи đỉиɦ được.
Tưởng Kế Bình đứng ngoài cửa, nghe Hứa Tích lúc được lúc không mà kêu rên. Hắn vuốt mặt, cảm thấy không gian xung quanh có chút oi bức, một lúc lâu sau, thấy bên trong yên tĩnh lại, Tưởng Kế Bình bèn gõ cửa, “Hứa Tích, ổn chưa?”
Lát sau, yeutruyen.net giọng nói có chút khàn của Hứa Tích vang lên: “Ừm…”
Hứa Tích kiệt sức ngồi trên bồn cầu, một tay vẫn đang cầm dươиɠ ѵậŧ đã mềm xuống sau khi bắn tinh. Cậu lấy lại tinh thần, mặt mũi “đằng” một phát đỏ bừng, ngay khi nghe thấy giọng Tưởng Kế Bình, cậu lập tức bắn, ngón tay để bên trong âʍ ɦộ cũng dính đầy chất lỏng trong suốt. Hứa Tích lau sạch vết ướt dưới nền đất, mặc quần, rửa tay, mở cửa thấy Tưởng Kế Bình, cậu có hơi chột dạ mà dời mắt đi.