Chương 1

Bây giờ là đầu hè, những cành liễu bên hồ đang đâm chồi nảy lộc mới.

Trong phủ Hầu gia, tiếng cười nói vui vẻ vọng ra bên hồ, mấy vị phu nhân trong phủ cùng nhau tụ tập trên bàn đá xì xào bàn tán.

Diệp Ngũ Nương uể oải dựa vào cạnh đình, tùy tiện dùng một tay rắc thức ăn cho cá, Thất Nương nói chuyện với nàng cũng không thèm để ý tới, tiểu Thất Nương liền xông tới giật thức ăn cho cá trong tay Ngũ Nương, tức giận nói: “Ngũ tỷ, muội nói chúng ta đi thăm Tống biểu ca, tỷ có đi không?"

Diệp Ngũ Nương là tiểu thư đầu tiên của Hầu phủ, ngày thường được cưng chiều, tùy tiện, không thèm nhìn mặt người ta, nếu như trong phủ có người dám khıêυ khí©h nàng, chỉ có duy nhất một người là Thất tiểu thư cùng một mẹ sinh ra với nàng

Diệp Ngũ Nương lấy lại tinh thần, giơ tay giật lại thức ăn cho cá đôi mắt híp lại nhìn Thất Nương: "Ta không đi."

———

Sau bữa tối, có tiếng gõ cửa phòng Tống Tử Ngọc.

Tống Tử Ngọc khẽ cau mày, ai lại đến vào lúc này, ban ngày khách quý trong nhà đến thăm đã bị hoãn cả buổi chiều.

Tiếng gõ cửa liên tục vang lên, Tống Tử Ngọc đành phải đặt bút xuống, hơi chỉnh lại quần áo, đứng dậy mở cửa, hơi sửng sốt: "Ngũ cô nương."

Ngũ cô nương ngoài cửa đang mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm xinh đẹp, đôi môi hồng nhuận làm cho khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của nàng thêm vài phần quyến rũ, có lẽ là do thời tiết đầu hè có chút nóng. Áo mùa hè mỏng nhẹ, có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong hơi nhô lên dưới xương quai xanh.

Tống Tử Ngọc có chút xấu hổ dời tầm mắt đi, lạnh giọng nói: "Ngũ cô nương giờ này tới, có chuyện gì sao?"

Dù đang ở nhờ nhưng hắn vẫn đứng trước cửa không chịu nhường đường, hiển nhiên là không muốn Ngũ Nương vào nhà.

Diệp Ngũ Nương tựa hồ không thèm để ý nói: "Buổi chiều có mấy tỷ muội tới thăm biểu ca, ta buồn ngủ không tới, lần này tới không phải để bù đắp sao?"

Vừa nói, nàng vừa đưa tay giật giật mép ống tay áo của Tống Tử Ngọc, "Biểu ca không để muội vào xem sao?"

Tống Tử Ngọc liếc sắc trời bên ngoài, có chút do dự, đang nghĩ nên nói như thế nào, Võ Nương thân hình thấp bé đã vòng qua hắn đi vào thư phòng.

Diệp Ngũ Nương nhìn xung quanh, nơi này tuy nhỏ nhưng ngăn nắp, sạch sẽ vẫn còn thoang thoảng mùi sách vở, bút mực, trên bàn vẫn còn những cuốn sách trải dài, Ngũ Nương tùy ý lật xem, nét chữ ôn nhuận. Giống như cảm giác dịu dàng như ngọc của anh, cô âm thầm đánh giá trong lòng.

Tống Tử Ngọc tiến lên một bước, nhìn nàng nhìn quanh phòng nói: "Ngũ nương, chỗ ta không có gì vui, bây giờ cũng đã muộn, ta đưa muội trở về."

Ngũ Nương quay đầu cười nói: “Biểu ca đuổi ta đi, chắc biểu ca thích tỷ tỷ của ta hơn, nên cùng họ tán gẫu cả buổi chiều.”

Nói xong, tiến lên ôm Tống Tử Ngọc, kiều mỵ nói: "Ngũ nương sẽ nghe lời."

Trong khi cô đang nói chuyện, bầu vυ" ở ngực hơi nhô lên không ngừng chạm vào cánh tay của Tống Tử Ngọc, cô đến là có mục đích, trang phục cô chọn cũng rất kỹ lưỡng, dù cho một mảng da thịt trắng nõn hơi lộ ra trên ngực sẽ không làm cho mọi người cảm thấy là cố ý.

Tống Tử Ngọc theo bản năng nhìn cô, dáng người cao, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra địa phương tròn trịa của cô gái. Lỗ tai lập tức đỏ bừng, hắn quay đầu nhẹ nhàng kéo tay Võ Nương ra, nhẹ giọng nói nhưng so với lúc trước còn thêm mấy phần kiên quyết nói: “Ngũ Nương, ngày mai ta nói chuyện với muội, hôm nay đã muộn rồi, ta đưa muội về"

Hắn đuổi cô đi hai lần, Ngũ Nương buồn bực, cô nghe vậy hừ lạnh một tiếng, hất tay hắn, ngồi xuống bàn, lấy bút viết nguệch ngoạc lên sách của anh.

Tống Tử Ngọc lo lắng đi lên lấy lại sách, lúc này mới nhận ra, Ngũ Nương đang ngồi nhỏ nhắn bên bàn, hắn đứng trước mặt cô, giơ cao cuốn sách trên tay.

Bởi vì chiều cao chênh lệch, nàng ngồi hắn đứng, lúc này Ngũ Nương đối mặt rất gần với hạ bộ của Tống Tử Ngọc.

Tống Tử Ngọc cúi đầu nhìn, trong lòng cảm thấy bị xúc phạm, vội vàng tránh ra, âm thầm quan sát Ngũ Nương, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng nàng còn nhỏ không hiểu những chuyện này.

Diệp Ngũ Nương thoáng thấy hắn thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cười khẩy, khi ngẩng đầu lên lại trừng mắt nhìn Tống Tử Ngọc, rõ ràng là đang nói ngươi phải nói chuyện với ta, nếu không ta sẽ làm ầm ĩ.

Khi Tống Tử Ngọc lần đầu tiên đến phủ, hắn đã nghe nói Ngũ cô nương trước mặt anh là người được sủng ái nhất và lập dị nhất, hắn không thể khıêυ khí©h nàng . Liếc nhìn ngọn nến trên bàn, ước tính thời gian, nghĩ rằng nếu dỗ dành Diệp Ngũ Nương, hắn vẫn có thể học thêm một giờ nữa, vậy nên hắn đồng ý

Hắn nghĩ thế cũng nói thế.

Ngũ Nương nghe vậy đắc ý nở nụ cười, móc ngón tay về phía Tống Tử Ngọc, "Tử Ngọc biểu ca, lại đây dạy chữ cho ta, chữ của biểu ca rất đẹp."

Tống Tử Ngọc mím môi, không để ý đến động tác của cô kỳ lạ, tiến lên lấy ra một tờ giấy, đang định viết một câu minh họa cho cô, thì đột nhiên thắt lưng hắn siết chặt, không kịp chuẩn bị, cả người bị cô kéo đi, trên mặt có một cảm giác mềm mại thoáng qua.