Chương 31: Mộng một đời (2)
Huyền Diệp đứng ngoài cổng Đông phủ, không thể nào bước qua cánh cổng bình thường kia. Hắn vẫn nhớ rõ lúc Chỉ Lan sáu tuổi, vì tuổi còn nhỏ nên mỗi lần về nhà là hắn đưa về. Hắn sẽ ôm nàng xuống xe, véo yêu mũi nàng, dặn nàng nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ Lan nghe xong sẽ dẩu môi, giật bím tóc hắn, miệng còn than thở. “Biểu ca bắt nạt em.”
Mỗi lần tiến cung cũng là hắn đến thúc giục nàng, ôm cô bé khóc giàn giụa nước mắt vào ngực, dịu dàng dỗ dành sau đó đồng ý vô số điều kiện nàng mới chịu nín. Lúc đó Chỉ Lan như một con mèo con, làm gì cũng phải đi theo hắn, hắn cũng thành thói quen đi đâu cũng có một cái đuôi nhỏ theo sau.
Tám năm, Huyền Diệp dùng tay bụm mặt, phát ra những tiếng cười tự giễu trầm thấp. Từ năm sáu tuổi, Chỉ Lan như thành tiểu thị giả của hắn, hắn cầm tay nàng dạy nàng viết chữ, nàng nghịch ngợm bôi mực lên mặt hắn; hắn ôm eo nàng dạy nàng cưỡi ngựa, nàng vui vẻ giang tay cười giòn giã; hắn đứng sau lưng đẩy cho nàng đu cao, nàng quay đầu bảo hắn đẩy cao nữa. Rất nhiều kỷ niệm cũ, hắn vẫn nhớ không quên.
Huyền Diệp dùng sức lau nước mắt, bước qua cửa lớn Đông phủ. Chỉ Lan nằm lẳng lặng trên giường, chỉ như đang ngủ. Huyền Diệp đột nhiên nhớ tới câu truyện cổ tích Chỉ Lan từng kể cho hắn, hoàng tử hôn công chúa ngủ say, và công chúa tỉnh lại. Lúc đấy hắn còn chê Chỉ Lan trẻ con, giờ lại nghĩ nếu điều đấy là thật thì tốt biết bao.
Huyền Diệp đuổi hết người ra ngoài để ở một mình với Chỉ Lan, hắn cần được bên nàng một lúc, ngắm nàng thật lâu. Hắn nghĩ, có lẽ Chỉ Lan chỉ đang bày một trò đùa để trừng phạt hắn, trừng phạt sự lừa dối của hắn, trừng phạt vì hắn không quan tâm tới nàng.
Huyền Diệp cứ ngồi như vậy, ngồi đến nửa đêm, hắn nhớ Long Khoa Đa lao vào, nhớ ánh mắt tràn ngập hận thù của Long Khoa Đa, đôi mắt kia rất giống đôi mắt Chỉ Lan, nhưng Chỉ Lan sẽ không bao giờ mở mắt gọi hắn hai tiếng biểu ca ngọt ngào nữa..
Huyền Diệp không nhớ bản thân đã về phủ thế nào, nhưng hắn có thể nhớ rõ sự quan tâm che giấu cho vẻ hả hê vui sướиɠ khi người gặp nạn của các nữ nhân trong phủ, đúng vậy, bọn họ vui sướиɠ lắm, người con gái hắn yêu chết rồi, còn ai uy hϊếp đến vị trí của bọn họ.
Huyền Diệp không nói tiếng nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua bọn họ rồi về thư phòng, hắn sẽ phải điều tra đến cùng, là nữ nhân nào hạ độc vô sinh với Chỉ Lan, tại sao Chỉ Lan lại ngã bệnh rồi đột ngột qua đời. Huyền Diệp cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt mà không cách nào dập tắt, thiêu hắn sắp thành tro. Nhưng hắn vẫn là Huyền Diệp, vẫn là Tam aka, vì thế hắn không thể làm gì, chỉ có thể trải tờ giấy Tuyên Thành, lẳng lặng luyện chữ.
Lúc Chỉ Lan hạ táng Huyền Diệp không đến nhìn nàng, hắn không dám đi, hắn không điều tra được ai là kẻ đã hạ độc thủ, hắn không thể giúp nàng báo thù. Nhưng hắn có thể khẳng định có liên quan tới nữ nhân trong phủ hắn, nhưng hắn lại chẳng có cách nào trừng phạt trực tiếp bọn họ, bởi vì hắn không có chứng cớ.
Huyền Diệp nhìn Hách Xá Lí thị bế con đứng trước mặt hắn bảo hắn bình tĩnh, thầm nghĩ bóp chết cô ta, nếu không vì cô ta, nếu không vì cô ta, nhưng ở trước mặt con hắn chỉ có thể duy trì hình tượng người cha, có điều hắn thực sự ghi hận với nữ nhân này.
Tháng ngày nhạt nhẽo trôi qua, hắn cưới một cô gái khác làm đích phúc tấn, nhưng đêm đêm gần như hắn đều mơ thấy Chỉ Lan, nàng nhìn hắn tha thiết, “Biểu ca, anh có thể chờ em không? Chờ em ba năm được không?”
Sau đó hắn dần quên Chỉ Lan, bên cạnh hắn càng lúc càng nhiều nữ nhân, xinh đẹp, đáng yêu, dịu dàng, đoan trang, kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng không có ai khiến hắn rung động như Chỉ Lan. Có điều hắn thích bọn họ, thích thân thể bọn họ, thích sự nịnh nọt lấy lòng của bọn họ, cũng thích sợ hãi của bọn họ.
Sau khi hắn đăng cơ, ngoài Hoàng hậu hắn chỉ phong mấy phi tử, nữ nhân của hắn rất nhiều, nhưng đa phần chỉ là Quý nhân Thường tại linh tinh. Hầu hết nữ nhân gả cho hắn ngày đấy đều có cấp bậc thấp, Hách Xá Lí thị cũng chỉ được phong làm Tần, cặp sinh đôi của cô ta hắn giao cho người khác nuôi dưỡng. Đương nhiên, hầu hết nữ nhân của hắn đều không có quyền lợi nuôi con, không phải thế mới thú vị sao?
Chỉ Lan trở thành biểu tượng thất lạc trong cuộc sống của hắn, hắn không cho người khác nhắc tới nàng, cũng không cho phép bản thân nhớ tới nàng, hắn niêm phong cung Cảnh Nhân, không cho ai ra vào. Hắn từ chối tỏ thái độ với ngạch nương muốn hỏi lại thôi, có nữ nhân ngớ ngẩn sau phút ái ân hỏi hắn tại sao lại khóa trái cung Cảnh Nhân, và cô ta không còn trông thấy ánh bình minh.
Các nữ nhân bên người hắn thật ra rất đáng yêu, có người biết làm hỗn hợp đá vôi đất sét nung lên, rắn kết khi hòa với nước gọi là xi măng, có người biết làm thủy tinh, thậm chí còn có người nói với hắn rằng cô ta biết trước các sự kiện lịch sử. Bọn họ dùng các ý tưởng phương pháp kiếm tiền khác nhau hấp dẫn hắn, hắn nhìn bọn họ như nhìn những trò hề, đột nhiên hắn nhớ tới thỉnh cầu của Chỉ Lan, hắn vì những nữ nhân này mà để mất nàng, thật nực cười.
—————————————— Đường phân cách “nam tuần” ——————————————
Huyền Diệp rất thích nam tuần, bỏ qua những công việc phải xử lý, cảnh sắc tươi đẹp của Giang Nam khiến lòng người mê đắm. Hắn vẫn nhớ Chỉ Lan từng nói sau này sẽ cùng hắn đến Giang Nam du ngoạn, lúc đấy hắn trịnh trọng hứa với nàng, không biết rằng kết cục thế này.
Huyền Diệp cười cười, giờ hắn không còn đau đớn trong lòng nữa, không nghĩ đến thì sẽ không đau, hắn còn giang sơn Đại Thanh, còn vô số nữ nhân, thật ra hắn cũng hạnh phúc, không phải sao? Hắn mơ hồ nhớ đến câu cuối cùng Chỉ Lan nói với hắn, “Biểu ca, hai ta đều sẽ hạnh phúc, phải không?”
Huyền Diệp ngồi trong tửu lâu lớn nhất Giang Nam, bên cạnh là một Thường tại mà hắn đưa đi cùng, cô ta ân cần gắp thức ăn cho hắn, thỏ thẻ nịnh hót hắn. Huyền Diệp không ăn, hắn không có cảm giác thèm ăn, hắn quay đầu nhìn người đi dưới đường, như là nghĩ đến điều gì đó bất giác nở nụ cười. Có điều… nụ cười chưa kịp nở đã cứng đờ.
Bởi vì hắn nhìn thấy người mà hắn cứ ngỡ là sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nàng đang vui vẻ dạo phố, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đi theo nàng, cầm trên tay rất nhiều đồ vật nhỏ xinh. Cây quạt tuột khỏi tay Huyền Diệp, hắn giật mình lao ra khỏi tửu lâu, đuổi theo.
“Chỉ Lan!” Huyền Diệp không màng giữ phong độ, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc người kia có phải Chỉ Lan hay không, có phải tiểu biểu muội của hắn hay không. Nhưng hắn không đuổi kịp, chỉ có thể thất hồn lạc phách trở về kinh.
Hắn triệu kiến Long Khoa Đa, hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, lúc đấy sự tình phát sinh quá đột ngột, vì quá phẫn nộ và không chấp nhận được sự thật mà hắn không suy nghĩ nhiều, sau tỉnh táo rồi thì không muốn nghĩ đến nữa. Giờ đột nhiên gặp người tương tự, trái tim vốn đã héo khô của hắn dâng niềm hy vọng.
“Hạ thần thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.” Từ ngày đó đến giờ, thái độ Long Khoa Đa dành cho Huyền Diệp vẫn kém thân thiện như thế, Huyền Diệp không truy cứu, hắn biết tình cảm Long Khoa Đa dành cho Chỉ Lan.
“Hôm nay trẫm triệu khanh tới là muốn hỏi khanh một chút, năm đó rốt cuộc là Chỉ Lan có qua đời thật không?!”
Long Khoa Đa giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trả lời, “Năm đó chính mắt Hoàng thượng nhìn thấy thi thể tỷ tỷ, không lẽ Hoàng thượng không biết tỷ tỷ đã qua đời thật hay không?”
Chính là vì tận mắt nhìn thấy thi thể của Chỉ Lan mới khiến Huyền Diệp lúc đấy không chút hoài nghi, nhưng giờ phút này hắn thật sự không tin tưởng vào những điều mình đã thấy tận mắt.
“Trẫm nhìn thấy nàng ở Giang Nam.” Huyền Diệp dừng một chút, “Thật ra nàng chưa chết, đúng không?”
“Tỷ tỷ của thần qua đời từ lâu rồi, làm sao có thể xuất hiện ở Giang Nam, chắc là có người giống người.”
“Thôi, có lẽ là trẫm nhìn nhầm, khanh lui ra đi.” Huyền Diệp biết có hỏi nữa cũng chỉ là vô ích, chỉ có thể để Long Khoa Đa đi, hắn muốn tự tay điều tra.