chương 23

Nhưng trước đó, cậu phải nói chuyện rõ ràng với anh em họ An.

Nguyễn Chi mua một cái bao sẫm màu ở của hàng đối diện, nhét toàn bộ thực phẩm dinh dưỡng vào tránh bị người khác nhòm ngó. Sau đó đi về khu chợ- nơi An Phàm bày bán.

An Phàm bày hàng ven đường, vốn thời này tinh võng phát triển, cho dù kết nối toàn bộ tinh tế cần thu phụ phí, nhưng kết nối trong địa phương nhỏ giá lại rất rẻ. Mọi người bán hàng đều bán trực tiếp trên đó. Tóm lại, nhà họ An không chỉ nghèo mà còn vô cùng nghèo.

Lúc Nguyễn Chi tới nơi, An Phàm đang bán cân thổ kim trứng cuối cùng. Nói đi nói lại họ cũng bán thổ kim trứng nhiều lần, khách quen vẫn phải có, hơn nữa, thổ kim trứng lần này mất mùa, số lượng ít bán cungx nhanh hơn. Tuy nhiên nhìn mặt người nào người nấy cũng ủ ê, hiển nhiên thu nhập tháng này bèo bọt.

" Nguyễn Chi, cậu giá định xong rồi à? có muốn bán luôn bây giờ không? Tranh thủ khoảng thời gian còn sớm có thể thu nhập thêm chút ít." Thấy Nguyễn Chi đi tới, An Phàm chào hỏi.

" Không cần, tôi đã bãn lại cho Thiệu tiên sinh rồi."

" Vậy thì được". An Nhiên cười tủm tỉm, biết điều không hỏi thêm gì nữa, khoai tây là vật quý, nếu người ta không nói hắn sẽ không hỏi nhiều.

An Phàm nhìn sắc trời không còn sớm nữa, liền nhanh chóng dọn đồ trở về. Nguyễn Chi biết về muộn nguy hiểm, bọn họ mang theo lượng lớn thực phẩm, còn không ít ngân tệ, đều là tiền mặt, khỏi cần nói cũng biết sẽ bị không ít kẻ xấu nhòm ngó.

Nguyên Chi xách túi đồ, đi cùng bọn An Phàm đến đều trấn, đến một nơi khuất tầm nhìn mới đưa bao thực phẩm dinh dưỡng cho An Phàm, kèm theo đó là 800 ngân tệ. Cậu đã tìm hiểu rõ chi phí ăn của người tinh tế trong một tháng là bao nhiêu, dù cậu chỉ ở nhờ hai ngày nhưng anh em An gia chịu giữ cậu lại đã vô cùng quý giá. Như ông bà ta thường nói "một miếng khi đói bằng một gói khi no", Nguyễn Chi thật sự trân trọng tấm lòng của họ.

An Phàm kinh ngạc nhìn bao đồ:" Này..." Hắn hiểu ý cậu, nhưng này cũng quá nhiều rồi đi, phải biết toàn bộ Thổ Kim trứng hắn bán ra cũng chỉ được có 700 ngân tệ. số đồ này so vơi những gì bọn họ cho Nguyễn Chi thật sự quá lớn.

Nguyễn Chi biết hắn ngượng ngùng, bèn hằn giọng:" đây là phần lương thực đã giao dịch lúc trước, tôi cảm thấy công sức các anh bỏ ra xứng đáng với nó. An ca, nếu anh còn không nhận là không tôn trọng tôi rồi đó."