- Chị... Chị Tuyết Nhi!!
- Gọi chị là Tuyết Như?!
Loan như chết lặng, cả người và đôi tay run run đén nỗi đứa bé trên tay phải cố lấy hết số năng lượng còn lại để nó không tuột xuống. Cô vẫn trơ trơ mắt nhìn người nói rằng mình là Tuyết Nhi căn bản khônh quan tâm đến người phụ nữ đang đứng bên cạnh cô ấy đang nhìn mình như thế nào
- Chị là Tuyết Nhi cơ mà...
- Chị bảo rằng em hãy gọi chị là Tuyết Như. Tuyết Nhi đã chết rồi
"Tuyết Nhi chết rồi!!" Từ trước đến giờ chẳng ai dám nói như thế này trước mặt cô cả. Họ rất sợ cô sẽ lại đau lòng mà khóc lên. Họ tôn trọng và lo lắng cho cảm xúc bên trong của cô và không bao giờ lôi chuyện cũ ra nói. Nhất là liên quan đến hai sự kiện chính mà cô đã phải đâu tâm cực khổ mà sống chung. Nhưng cô gái này, cái người này lại chính miệng nói ra câu nói đó, là câu... chính cô ấy chết rồi??
- Chị... là chị đó mà, chị đang đứng trước mặt em mà- Loan hét, thằng bé tỉnh hét toáng lên nhưng Loan chẳng bận tâm. Tâm hồn cô đã bị cuốn theo gió bão mất rồi
Thấy thằng bé khóc Tuyết Như liền đưa tay muốn đoạt lấy nhưng Loan đã nhanh hơn dứt khoác lùi ra sau vài bước mà phòng bị
- Mau nói tất cả sự thật, bằng không thì đừng đυ.ng vào nhóc Tin- Nhóc Tin là biệt danh của thằng bé
Tuyết Như cứng người nhìn Loan sau đó liếc sang gì Vân từ nãy đến giờ đứng bên cạnh cúi mặt xuống dưới đất. Cô liền gạc qua tình huống hiện tại hỏi một câu
- Mẹ em ở đây, sao em không chào?!
- Cái gì?!- Loan ngơ ngác, mẹ cô làm gì đang có ở đây- Chị đừng đánh trống với em, trả lời đi
- Cái tính xấc láo đó của em ở đâu ra vậy hả?! Mẹ em đang đứng đây, ngay cả nhìn cũng không có một cái, em xem gì Vân là không khí à?!
Nghe thấy tên mình gì Vân bỗng giật mình đưa tay
- Tuyết Như, đừng nói...
- Bà không có quyền lên tiếng ở đây!! Bà đừng có mà xen vào chuyện của tôi- Loan căm phẫn nói
Chát!!
Loan ăn ngay một bạt tai vào má. Tuyết Như tức giận mặt lạnh như băng mà lườm lườm liếc liếc
- Em nói cái gì vậy?! Em đang nói gì với mẹ của mình vậy hả? Cái thái độ đó là sao
Mặt này tối lại, hai người phụ nữ trước mặt căn bản không thấy được mặt mũi Loan đâu. Cô ôm thằng bé lùi thêm vài bước
- Chị không phải là chị Tuyết Nhi. Chị Tuyết Nhi sẽ không bao giờ đánh tôi đâu
Tuyết Như thất thần nhìn lại bàn tay của mình. Nó cũng đã đỏ ửng biết ngay là minh đã mạnh tay thế nào. Cô cuộn tay lại nghiến răng hối lỗi với chính mình. Một đứa em gái mà mình yêu thương nhất và cũng là người nó trao lòng tin nhất. Bây giờ đôi tay này đã đánh nó. Còn gì tồi tệ hơn, nó quay lưng với cô rồi
- Mẹ của em... là gì Vân cơ mà. Sao em lại nói năng như thế. Từ nhỏ đến lơn em ghét nhất là sự hỗn láo không lẽ em lại làm điều đáng ghét ấy với mẹ mình sao
Loan thật không thể hiểu nổi cô gái giống chị của cô đang nói gì? Hay là muốn truyền đạt điều gì lại? Bây giờ đầu óc cô trống rỗng không biết nên làm gì cả, tìm được đứa bé rồi. Bây giờ đưa nó về nhà mình rồi từ từ lấy chiếc chìa khóa ra cũng được
- Mẹ tôi chết rồi!! Cô đừng nói nữa vô ích thôi. Có lẽ cô nhầm, đó là em gái song sinu với mẹ tôi. Mặc dù tôi không biết bà ấy từ đâu ra
Song sinh! Cũng chưa từng nghe tới. Nhưng câu này cô đâu muốn nói ra ngoài. Nếu như bà ấy đã là mẹ cô ngay từ đầu vậy thì tại sao lại tổ chức hôn lễ thêm một lần nữa để làm gì. Và quan trọng nhất tại sao lại giấu cô chuyện quan trọng với đời cô như vậy? Ông ba yêu quí sẽ không bao giờ làm điều đó
Loan nâng bước rời đi. Tiếng lá khô xào xạc vang lên trong cánh rừng. Chỉ một và một âm thanh đó mà thôi. Tuyết Như chết lặng không nói đến nữa
- Mày đi đâu đó?!
Loan ngẩn đầu nhìn xem đó là ai mới bất giác giật mình lùi ra sau. Vy đang đứng trước mặt cô trên một chiếc rễ cây lớn bị mọc cong to trên mặt đất. Ấy vậy lại còn tanh tươi bốc mùi của thịt heo sống. Vy đeo nó hai bên cổ, cầm hai bên tay và giắt hai bên hông. Nhưng miếng thịt đó là gì? Không lẽ nghĩ rằng nơi này có hổ nên mang theo những thứ này để nhử và dụ nó sao. Nếu thế thì sai rồi, hổ là chúa tể sơn lâm, không bao giờ khuất phục người khác
- Mày sao đi trước tao một bước Loan. Tao sẽ không tha cho mày đâu. Nếu khôn hồn thì đưa đứa bé đây cho taO. Không thì mày vĩnh viễn sẽ sống ở địa ngục suốt phần đời còn lại
- Mạnh miệng quá ha!! Xin lỗi tôi đến trước cậu một bước rồi
Loan lại tiếp tục lùi ra sau tạo một khoảng cách an toàn. Không biết chị Linh Đan làm sao rồi lại để cậu ta đến được đây? Mà không cần lo lắng nhiều đâu, chị ấy là một hồn ma cơ mà, căn bản đâu ai thấy được đâu. Loan đưa tay xoa xoa cái vòng, lập tức Linh Đan xuất hiện ngay trên đỉnh đầu
- Chị không sao là tốt rồi!!
- Không ngờ nhỏ đó thông minh đến vậy, xin lỗi đã để nó xổng mất
- Không sao. Chị còn đây là em vui rồi
Tuyết Như nhìn hai người một trên một dưới mà ngẩn người. Từ lâu Loan đã ghét cái năng lực này của mình, làm quái nào có chuyện sẽ làm bạn với một vong hồn. Cái vong nhìn thoạt cũng đã ở hơn mấy thế kỉ trước.Làm sao mà hai người quen nhau được
- Lùi xuống đi chị Vân. Có hai con bên cánh phải và một con bên cánh trái. Trong khu rừng không có mấy thú hoang nên có thể suy ra mục tiêu hiện giờ của chúng chính là Vy cùng với mớ thịt nặng trịch trên người
Hai người cùng nhau lùi ra sau chạm chân vào gốc cây. Loan đã thấy ba chú hổ đang hướng về một hướng, lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng. Vy không nhận ra rằng bây giờ mình đang trở thành mục tiêu của chúa tể sơn lâm
- Vy à tôi khuyên cậu, mau thả những miếng thịt đó xuống không thì đừng trách tôi không báo trước
Vy nhếch miệng cười ngoặc nghẽo không ra tiếng
- Gì vậy Loan!! Mày sợ quá hóa điên à. Lúc nãy thì nói chuyện một mình còn bây giờ lại nói rằng tao hãy bỏ miếng thịt xuống. Nếu bây giờ tao làm thế thì phải xây dựng cái kế hoạch gì để bắt lấy đứa nhóc trong tay mày đây? Bây giờ tao chỉ còn có một mình thôi. Đừng đùa chứ
- Mau đi!! Tôi đang cứu cậu đó. Có khoảng ba con hổ đang đến đây và nhắm vào cậu. Nếu không mau rời đi hay thả chỗ thịt đó xuống cậu sẽ không thoát được khỏi tầm mắt bọn chúng đâu
Gàm!!!
Loan trố lớn mắt nhìn về phía trước. Từ phía sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một con hổ. Nó vồ đến cắn chặt đầu của Vy đè mạnh xuống đất. Cô mở mắt nhưng đã bất tỉnh nhân sự. Loan lùi nhẹ ra sau, con hổ vẫn còn ở đó ánh mắt dán thẳng lên người thằng bé. Cô nhìn xuống cái thân người con gái đang te tua dưới kia. Một nửa mặt thì nằm trong mồm con hổ, con mắt bên kia trợn mặt lên nhìn xuống, một ánh mắt cầu cứu. Cô sợ đến phát khóc cô nén nó thành tiếng. Sự sợ hãi bao lấy làm Loan không thể đứng vững mà ngồi bệt xuống. Nhìn Loan khóc thằng nhóc liền đưa tay đón kấy giọt nươc mắt rồi cười te tét
- Tin à!!
Thật nguy hiểm, khoảng cách của Loan và chú hổ cũng khá gần. Mặc kệ bây giờ tâm tình Loan thế nào cô cũng phải kéo nó đến nơi an toàn. Không buông thằng bé cũng được, hay tốt nhất là giữ nó và bảo vệ nó trong tay đi. Tuyết Như chậm rãi đi đến nắm bả vai Loam kéo đi ra xa một chút. Cô định lên tiếng trấn an một chút để Loan không từ chối đề nghị này của mình nhưng chưa kịp làm gì thì Loan đã xoay lưng đặt đứa bé vào lòng tay của Tuyết Như
- Tôi phải cứu Vy
- Cài gì?! Em định cứu cái kẻ luôn muốn gϊếŧ em bà biến em thành đồ chơi sao?
- Cô im đi!! Tôi làm gì không đến lượt chị quản
Bà Vân miểm cười chộp lấy tay Tuyết Như mà kéo lại
- Từ nhỏ con bé đã học cách ứng phó ra sao với hổ và sư tử. Yên tâm!! Chính chị dạy cho nó mà
Đúng, câu nói đó có phần làm cho Loan hơi phân tâm. Cô tiến lên trước bắt đầu hành trình thuyết phục hổ của mình. Cả quá trình đó xảy ra, không gian hoàn toàn không có âm thanh gì cả ngoài tiếng gầm ủa mẹ nhiên nhiên. Đến khoảng 5p sau, Loan bước đến vác tay Vy lên vai. Cô biết chẳng ai ủng hộ quyết định này của cô đâu nhưng cứu người vân quan trọng mà. Lúc đi lướt qua Tuyết Như và gì Vân, Loan chỉ lạnh lùng nói một câu. Tất cả chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của chị Tuyết Nhi khi đã khuất thôi
Hiện chiếc chìa khóa còn lại đang nằm trong tay của Vy
- Loan!!
Cô dừng chân ngước mặt lên, Lân đang ở trước mặt cô với lấm lem buồn đất đầy mình. Chắc hẳn anh cũng không tìm được lối xuống đàng hoàng và phải đi theo lối dơ bẩn mà cô đã qua. Loan nhìn anh nhẹ miểm cười
- Em xin lỗi. Lại làm anh phải lo lắng rồi
Lân run rẩy đôi tay vươn đến định nắm lấy bả vai của Loan nhưng giật mình khi thấy em gái mình đang vác Vy theo. Bảo lúc ấy cũng xuất hiện sau lưng Lân không lâu. Anh rõ ràng là lấm lem hơn cô nhưng lại nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng hết thảy. Muốn nói gì đls nhưng nhìn cô đang vác Vy trên vai nên thôi
- Em biết không!! Lúc anh định vị được em đang ở dưới vực sâu... anh rất lo lắng
- Em biết!!- Loan ngắt lời- Nhưng em không sao cả đâu mà. Chỉ là cái vết tích cũ tái phát thôi
- Đi!! Nhanh chóng ra khỏi đây và cùng đưa em đến bệnh viện
Lân đưa tay đến định đón Vy từ Loan, vì bây giờ nhìn cô như thế làm sao anh có thể để cô vác một cái xác lên người được. Nhưng ánh mắt anh luôn luôn nhìn thẳng liền đập vào mắt chính là gù Vân cũng Tuyết Như đang đứng đó
- Mẹ!
Chỉ là vô tình anh buông tiếng mẹ thôi. Từ trước giờ trước mặt Loan luôn giữ phép tắt gọi mẹ mình là gì. Trong gia đình anh cũng biết tai nạn năm xưa cùng thân phận của người gì mình hiện giờ. Bây giờ anh mới nhận ra, Loan đang ở nơi này
- Anh nói gì!!- Cô quay phắt lại nhìn Lân- Tại sao anh lại gọi bà ta là mẹ
- Anh...
- Chuyện gì vậy? Mọi chuyện là sao? Anh giấu em chuyện gì... sao??...
Từ khi cưới bà ấy về, dù miệng luôn nói rằng yêu mẹ cô rất nhiều nhưng ông (Hùng) luôn giành cho bà ta một loại tình cảm đặc biệt. Mỗi khi cô nặng nhẹ với bà ấy thì ông liền đứng sau an ủi đủ điều như sợ bà sẽ tổn thương vậy. Lúc ấy cô chỉ nghĩ rằng ba cô đã thay lòng yêu cái người gọi là em song sinh này. Nhưng dường như mọi chuyện không phải vậy, người anh luôn yêu quí cô và cô cũng thế đang gọi bà ta là mẹ. Lúc này cô đã vỡ lẽ mọi chuyện, tất cả ai ai cũng biết sự thật đằng sau nhưng chỉ có mình cô là không hay gì cả. Loan lặng lẽ rơi nước mắt nhìn thẳng vào mắt Lân
- Bà ấy...
Loan xoay lưng lại nhìn bà gì của mình, bà đang sợ hãi gì đó nép lại vào sau lưng Tuyết Như. Bà đang trốn tránh sự thật?
- Em... thôi đến nước này rồi...
- Không!! Em sẽ về và trực tiếp hỏi ba
- Nhưng ba đang đi công tác
- Không công tác gì cả, phải về ngay lập tức- Loan kích động nói bỏ lại Vy ở đó lau đi nước mắt mà rời đi