Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biệt Thự Ma Ám

Chương 22: Ngày lễ va-lin-tai (:>)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đằng sau những lớp vỏ bọc ấy chính là những cơ quan ngũ tạng của con người

Như mọi ngày, sau khi kết thúc giấc ngủ sau một đêm dài lạnh lẽo Vy lại xuống bếp mà quên mất bên dưới nhà là những gì đang đợi mình

Sau khi VSCN xong xuôi cô bước xuống nhà dưới với cái cầu thang cộc lộc

Hãy nhìn xem đêm qua cô đã làm gì?? Thật khó có thể tưởng tượng chính mimhf sẽ phải trải qua chuyện kinh hoàng đó. Cô vẫn rùng mình khi nghĩ đến

Nhưng khi đặt chân xuống bên dưới nhà, tất cả... chỉ là tàn dư của cuộc mở quà bình thường mà thôi. Đầu lâu, tay, chân, nội tạng đều đac biến mất thay vào đó là những món đồ sinh nhật tuyệt đẹp bị cô phá cho chẳng còn hình dạng

Ngày hôm qua... có phải là một giấc mơ??

Hôm nay, là ngày lễ tình nhân 14/2

Vy đích thân đến những tiệm làm socola để thử một lần. Món quà cô tạo ra cũng khá là bắc mắc, không to những kiểu cô trang trí phù hợp với những người giàu sang. Cô sẽ tặng cho người đó món quà này

- Tao sẽ hủy hoại đời mày trước sau đó sẽ từ từ mà gϊếŧ mà

"Taoo sẽe gϊếŧt chếtt màyy conn khốnn!!"

Nhớ đến câu nói này cô ta liền giật mình xung quanh. Ảo giác bây giờ xuất hiện quá nhiều rồi

Ngày hôm nay, Ngọc trở lại với trường lớp. Không biết buổi xem mắt diễn ra như thế nào. Vừa thấy bóng dáng nhỏ Loan đã nhanh nhau rời khỏi bị trí của mình lon ton chạy đến

-Ngọc!! Lễ tình nhân vui vẻ

Vừa nói Loan vừa đưa chiếc hộp socola vào trong lòng bàn tay của Ngọc. Cô hơi chậm tiêu nhìn lên tờ lịch dán hình U23 trên tường

- Hôm nay là 14/2!? Mình... quên mất

- Không sao a~~~

Cả lớp đồng thanh lên tiếng nhìn Ngọc với ánh mắt thăm dÒ. Là một tập thể thì có điều gì không thể chia sẻ với nhau. Họ là bạn bè của nhau thì ngại gì không nói ra hoàn cảnh của mình. Nhưng chuyện của Ngọc không cần nói, họ đã chứng kiến tất cả rồi. Ai ai cũng biết người thiệt thòi không ai khác chính là Ngọc

Minh vẫn chưa đến

Cảm giác thiếu thốn bỗng nhiên ập đến. Nhưng không sao, vị trí hiện tại của Ngọc là bên cạnh Loan mà. Người bạn mà cô yêu quí nhất trần đời

- Cả lớp đã nhận được rồi chứ nhỉ!?- Đây là điều mà Ngọc không bao giờ quên hỏi vào cái ngày này

- Bất cứ hộc bàn nào cũng có- Hoa (bà tám của lớp) nói

Loan lại cười. Cô muốn làm như thế. Lúc sáng cô đã đếm rất sớm hơn mọi ngày, các hộp socola luôn luôn đầy hộc tủ. Đếm số lượng một hồi sau đó cô liên hệ với nhà sản xuất để có thêm những mẩu bánh đủ cho cả lớp

- Mình cũng hơi kì lạ với cái trường này, chúng ta là người Việt Nam mà nhỉ

Nhưng vẫn còn một bàn chưa có phần. Không hiểu Loan lại làm thế

Vy mở cửa vào lớp nở nụ cười với mọi người. Một nụ cười tươi nhất có thể. Nhưng họ thì sao? Ánh mắt cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, con nhỏ miệng rộng của lớp cười kéo mép miệng dài nhất có thể khiến cô liên tưởng ngay đến cái đầu hôm tối. Ảo giác!! Lại là ảo giác

Ngồi xuống vị trí của mình cô mới nhận ra có thứ gì đó dưới hộc bàn. Một phần quà của ngày lễ tình nhân??

Rồi cậu ta lại nghĩ đến hộp socola mà mình đã cất công kàm từ sáng sớm. Móc nó ra khỏi túi cô nờ nụ cười hiền đứnc trước mặt Loan

- Buổi sáng vui vẻ nhé cô bạn của tôi. Mình cũng muốn chúc cậu một ngày tình nhân vui vẻ này

Loan có hơi giật mình vì hành động này. Con nhỉ muốn gϊếŧ cô lại đang tặng quà cho cô?? Không sáng sủa chút nào. Phải cận thận một chút. Nhỡ như muốn hại cô gì gì đó thì chết

Loan miêmt cười nhận nó từ tay của người đối diện không qua gửi lời cảm ơn và còn nói rằng sáng sớm không muốn ăn đồ ngọt. Nên để về nhà hẵn thưởng thức

Vy cũng không quan tâm lắm. Nếu nhỏ đã muốn vậy thì cô cũng chịu.Vẫn còn một hộp nữa. Nó là dành cho Bảo

Nhìn hộp quà trên tay Loan bất giác xem lại cấu trúc hộp quà mà mình tự tay làm cho Bảo. Nó rất rất giống nhau

Ơ!! Lí do gì sao bỗng nhiên lại đi làm socola cho cậu ấy nhỉ

Mặt Loan đỏ bừng cất cả hai hộp vào túi

Giờ ra chơi tại cănteen

Vy luôn theo dõi từng nhất cử hành động của Loan. Hộp quà còn lại đã đến tay của Bảo, anh còn nói với cô rằng hôm nay sẽ mời mọi người về nhà chơi. Dù thật sự rất u ám nhưng họ không quan tâm, chơi với bạn bè thì ma cỏ nào lại nỡ phá vỡ. Và Bảo còn có ý kiến, khi đến đó mọi người sẽ cùng trao quà cho nhau

Hôm nay cả bọn con gái sẽ tụ lại với nhau, họ muốn chia sẻ vớ nhau đối tượng tặng quà của mình. Trong lớp này, sĩ số nam nữ vừa vặn bằng nhau

Ngọc lại đâm vào suy tư. Nếu là thành viên trong lớp thì ngoài Minh ra cô còn ai để tặng quà. Nhưng bây giờ mối quan hệ hai người đâu còn như trước nữa

- A!! Hôm nay mình có hạn với anh Quang rồi

Cả lớp bắt đầu ồ lên thích

- Mình nhớ cậu vừa đi xem mắt hôm qua mà- Một người trêu

Ngọc cười. Anh ta là một người khá là tốt tính còn yêu tg

hương và thông cảm cho cô nữa. Tốt như thế cô gái nào lại muốn bỏ qua

Và rồi cô nhận ra có gì đó đang đặt trên vai mình. Xoay người lại mới nhận ra đó chính là Minh. Cậu ta làm gì ở đây? Muốm gì, hiện tại cô không muốn gặp cậu ấy. Vì sự xuất hiện này làm không gian trong lớp trở nên căng thẳng lên

- À... cậu muốn nhờ mình giúp gì sao??- Ngọc hỏi một câu trong sự ngượng ngùng khó nói

- Cậu theo mình

Chưa kịp đưa ra câu trả lời thì Ngọc đã bị Minh lôi đi nơi khác

- Loan đâu rồi

Loan thì bị Bảo kép hẳn lên sân thượng. Cậu ta nói rằng muốn nói chuyện gì đó với Loan

Quay lại với cănteen. Dàn mặc nên nữ liền quay về với vẻ mặt nghiêm trọng trầm tư đan hai tay chống cằm

- Trước khi vào việc chính mình muốn hội ý một câu. Các cậu có ship... Bảo-Loan không!?

- Có~~~- Cả bọn đồng thanh đáp

- Bây giờ ta sẽ chia ra hai đội để theo dõi hai cặp người tình nghi này

...

Ngọc bị Minh kéo đến một nơi quen thuộc, là nơi mà cậu đã tỏ tình với cô. Đây là vườn hoa của trường, nó có đủ loại hoa đẹp và đắt tiền. Đây chính là tâm huyết bao nhiu nhiệm kì của cựu hiệu trưởng trước của trường này. Ông đã dành những thời gian rãnh để bên cạnh vườn hoa này. Vì sao? Vợ ông mất vì tai nạn, và bà ấy rất thích hoa. Một người yêu trường lớp như ông lại nghĩ ra kế sách này, xây dựng một vườn hoa nơi mình dạy

Ngọc thật sự ngưỡng mộ người vợ của cựu hiệu trưởng. Bà ấy có một người chồng thật tuyệt vời. Điều đáng tiếc nhất với họ là chẳng có mụm con nào. Cứ mãi sống với cô đơn làm ông thấy buồn tẻ. Sau khi chăm khu vườn này đến nơi đến chốn và bên cạnh nó mấy năm, ông đã đột nhiên lên cơn đau tim và qua đời ở khu vườn này. Cô ước, có một tình yêu tuyệt vời như họ.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ Ngọc nhanh chóng dắt mạnh tay để tay mình không còn nằm trong lòng bàn tay của ai đó nữa

- Cậu muốn nói gì thì cứ nói ngay ở đây đi- Vừa nói Ngọc vừa xoa xoa cổ tay mình. Có vẻ rất đau

Minh hơi lúng túng khi thấy Ngọc như thế. Hai người đã không nói chuyện kể từ lúc đó. Thậm chí Ngọc còm cắt đứt mọi liên lạc với cậu. Ngay cả khi cậu đến tận nhà Ngọc cũng chẳng buồn mà ra gặp. Buồn cũng bằng thừa

Mấy ngày qua cậu sống một cách vô vị, chẳng muốn đến các trung tâm thể thao hay tập tành yoga tập gym này nọ. Thiếu mất hình bóng này khiến Minh cảm thấy trông vắng. Không biết hai người có thể làm lại từ đầu hay không!?

-... Mình... trước tiên mình muốn xin lỗi cậu. Và mình cũng có cái này muốn tặng cậu... như hằng năm thôi. Đây là lần thứ hai mình tặng cho cậu nhỉ

- Không phải hai mà rất nhiều, cả những món quà bất ngờ cũng nên kể vào chứ. Mặc dù...

Biết mình nói hơi nhiều nên Ngọc im bặt. Cô vẫn như vậy, đưa tay nhận lấy hộp quà như mọi lần cùng với nụ cười trên môi tuy đã không còn tươi như trước. Ngay khi nó vừa chạm vào bàn tay của Ngọc Minh liền lấy hết can đảm của mình để thốt ra câu này. Cậu biết điều này là rất xấu hổ nhưng thà thử còn hơn không

- Chúng ta làm lại từ đầu được không!?

Hành động Ngọc dừng hẳn. Các nếp nhăn trên mặt bắt đầu hiện rõ vẻ tiếc nuối hiếm có. Nháy mắt vài nhịp Ngọc cầm trọn g

hộp quà trên tay. Thật sự muốn khóc nhưng nén lại... cô lấy hết cam đảm để nói

- Mình... đính hôn rồi

Câu nói cứ như hàng nhìn mũi kim đâm vào tim gan, Minh như chết lặng nhìn Ngọc không chớp mắt. Tại sao? Tại sao cô vânc nhìn anh với khuôn mặt không càm xúc. Hai chân cậu cứng đờ không thể di chuyển

- C... Cảm ơn vì món quà... mình thích nó lắm... mong cậu...

Cô nhận ra ngay nước mắt không thể kìm lại nữa rồi. Vội quay lưng bước đi không ngoảnh lại, Minh vẫn đứng đó ngắm nhìn hình bóng cô xa dần. Mất thật rồi sao

...

Bảo kéo Loan một mạch lên tận sân thượng không nói một lời nào. Chân anh dài chân cô ngắn khó mà theo kịp được. Loan muốn nói nhưng lại bị sự ngặc hơi mà không tuôn ra được. Bước lên từng nấc thang Loan mệt thêm một nhịp. Khi lên được bên trên anh lạnh lùng đưa tay đóng cửa lại. Lúc nàY Loan mới thở dốc mà lên tiếng

- Cậu... cậu sao thế, gặp chuyện gì hay sao mà...

- Không...- Bảo gãi đầu khó ngượng ngùng nhìn Loan rồi đánh mắt sang hướng khác. Cô nhíu mày- Mình... có làm cái này cho cậu

Là một hộp socola cỡ lớn. Là do anh làm cho cô sao?

Loan ngập ngững cầm hộp quà trên tay. Khi định mở miệng để cảm ơn thì Bảo đã nhanh miệng nói trước

- Mình... thích cậu. Làm bạn gái mình nhé

BÙM!!

Loan bừng đỏ chín mặt mắt trợn trừng nhìn người đằng trước vội nuốt nước bọt. Cô vừa được tỏ tình?? Ôi không... điều này cô chưa hề chuẩn bị và cũng chưa hề nghĩ đến

Tách!!

Loan giật mình quay lưng lại nhìn đằng sau thì chẳng có ai. Đến lúc xoay người lại vị trí cũ mới giật mình nhận ra điều bất thường. Cô chạy nhanh đến bên cửa thượng mà nhìn xuống, ồi ôi một dàn bà tám đang từ trên này chạy xuống dưới. Chết cô rồi

Bảo cươid trước cái hành động đáng yêu này. Loan không hề lạnh lùng như anh nghĩ, đó chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi

- Cái đà này chắc chắn cả lớp sẽ biết thôi. Cậu có thể... cho mình nghe câu trả lời

Bảo càng buông câu nào cô mặt cô liền như dán lên một mảnh da cà chua. Nhanh như chớp không xoay người chạy thẳng xuống phía dưới đóng khóa cửa sân thượng sau đó chạy nhanh về lớp. Tim cô muốn nhảy ra ngoài rồi

Bảo bất bình trước hành động của cô gái. Sau khi cánh cửa vừa đóng, cái tiếng động khóa chốt dứt hẳn và nối liền đó là tiến bước chân vội vã chạy xuống bên dưới thì anh mới hoàn hồn mà réo. Nhưng vô vọng, cô đã đi cả một quãng xa rồi. Không còn cách nào khác, anh đành phải cầu cứu với đám bạn của mình

------------

Hẹn gặp chap sau:')
« Chương TrướcChương Tiếp »