Chương 4: Lời hứa của cô Mathilda
Cô phải làm cái gì kia hả? - Cô Mathilda lùi một bước về phía sau và kinh hoảng há hốc miệng nhìn ông cháu Justus. Bob và Peter cắn răng lại mà vẫn không nén được cười.
- Chẳng có chuyện gì to tát đâu, cô Mathilda. Cô chỉ cần mặc quần áo khác đi một chút, và làm ra vẻ như cô là một cô đồng có năng khiếu, chỉ thế thôi mà.
- Justus nhìn bà cô của mình bằng đôi mắt vô tội ngây thơ. Bộ ba thám tử và cô Mathilda đang đứng trong căn bếp của gia đình, nơi ông chú Titus đang loay hoay chuẩn bị bữa ăn tối.
- Chẳng có chuyện gì to tát đâu! Không lẽ cháu thật sự tin rằng cô sẽ làm chuyện đó, Justus Jonas! Không, không đời nào!
Bà cô của Thám tử trưởng thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn và xoay sang giúp chú Titus chuẩn bị đồ ăn.
- Nhưng chúng cháu cần cô giúp mà, cô Mathilda, - Justus thúc hối.
- Cho tới mai, cháu phải xoay cho được một người có đủ khả năng thực hiện một buổi họp thông minh nho nhỏ.
- Thế thì liên quan gì đến cô?
- Cháu đã hứa với họ rồi!
- Thế thì trong tương lai cháu chỉ nên hứa những gì mà cháu có thể làm được.
Đó chính là thứ Justus đang chờ đợi. Cô Mathilda vừa mắc bẫy cậu chàng, chỉ có điều cô chưa nhận ra.
- Giống như cô vậy, phải không?
Cô Mathilda hài lòng mỉm cười.
- Đúng thế, giống như cô đây. Hãy noi gương bà cô già của cháu. Cô không bao giờ nảy ra cái ý nghĩ nhận lời làm những chuyện kỳ quặc như vậy. Cô chỉ hứa khi nào cô thấy nó tuyệt đối chắc chắn thôi.
- Hay quá, - Justus nói.
- Thế thì cháu xin được phép nhắc cô rằng, cô có nợ bọn cháu một khoản ân tình? Hồi chiều cô đã hứa là để cảm ơn cho chiến dịch dọn nhà, cô sẽ trợ giúp bọn cháu nếu lần tới đây bọn cháu cần cô giúp đỡ.
Đang muốn đặt đĩa đựng pho mai lên bàn, cô Mathilda Jonas bỗng ngưng lại giữa chừng. Trong một lúc, nhìn như thể cô sẽ buông cho cái đĩa rơi xuống đất.
- Không, Justus. Cháu không thể yêu cầu cô làm chuyện đó.
Justus vẫn hết sức bình tĩnh.
- Nhưng cô hứa rồi mà!
- Titus! Anh phải nói cái gì đi chứ!
Chú Titus cho đến nay vẫn gắng che đậy nụ cười đằng sau bộ râu quai nón rậm rì màu đen của mình, giờ không kìm được nữa và buông ra một tiếng khúc khích nhè nhẹ.
- Anh biết nói gì hả Mathilda? Nếu em đã hứa với Justus - thì em phải giữ lời thôi. Em muốn làm gương sáng cho nó, đúng không nào?
- Nhưng em không thể…
- Làm ơn, cô Jonas, - Bob bây giờ chen vào.
- Cô đâu phải làm gì nhiều, thật sự là không đâu! Cô hầư như chẳng phải nói gì nhiều, cái đó bọn cháu làm rồi.
Cô càng nói ít bao nhiêu thì càng gây ấn tượng bí hiểm bấy nhiêu.
- Đúng thế! - Peter hùa vào.
- Cô đúng là ứng cử viên hoàn hảo cho vai diễn nầy đấy!
Cô Mathilda kinh hoàng xoay người lại.
- Ý cháu muốn nói thế nào?
- Cháu… e hèm…
- Có nghĩa là bọn cháu thấy cô trông giống như mấy bà mợ mê tín đên khùng ấy hả? Như bà thầy lang với những câu thần chú chữa những vết chai chân?
- Không! Không, cháu chỉ muốn nói là…
- Phải thật ra chỉ muốn nói rằng cô là người rất có năng khiếu, có khả năng diễn xuất tốt với rất nhiều gương mặt khác nhau, nếu muốn có thế ngay lập tức tạo một không khí bí hiểm bao quanh mình, - Justus nói. Và cậu chàng dám thò tay váo lửa mà đánh cuộc rằng, câu nói đã khiến cho cô Mathilda hơi đỏ mặt lên một chút.
- Thật chứ?
Chú Titus cười.
- Dĩ nhiên rồi! Vì thế mà anh cũng đã cưới em làm vợ!
Một lúc lâu, cô chần chừ nhìn từ người nầy sang người kia. Cuối cùng, bà cô tội nghiệp cất lên một tiếng thở dài não ruột và thả người rơi phịch xuống ghế. -
Thôi được. Các cậu thắng!
- Cám ơn, cám ơn cô Mathilda! - Justus kêu lên và ấn một nụ hôn hàm ơn lên má cô.
- Nhưng mà đừng có bao giờ nghĩ bậy nghĩ bạ là từ nay cô sẽ thường xuyên làm trò đó! Chỉ một lần gọi hồn thôi là đã quá nặng so với ân tình sơn nhà của các cậu rồi!
- Dĩ nhiên, cô Jonas, - Bob hứa hẹn.
- Nếu lần tới cô muốn sơn cái nhà gì nữa…
- … thì ta có thể bình tĩnh bàn luận về các điều kiện, - Peter nhanh chóng cắt lời cậu bạn.
Cô Mathilda cười.
- Mời hai cậu ăn bữa tối với chúng tôi và kể cho tôi nghe về kế hoạch của các cậu!
Lần nào cũng thế, người ta không bồi hồi khi nhìn thấy chiếc xe Rolls Royce qúi phái mang một màu đen óng dịu với những mảng vàng thanh nhã lăn bánh vào khoảng sân bụi bặm của cửa hàng bán đồ cũ T. Jonas. Ngày trước, Justus đã có lần thắng trong một cuộc thi đứng hãng cho thuê xe tổ chức và được phép sử dụng dịch vụ của chú lái xe Morton cùng con ngựa quí tộc đó. Đầu tiên, thời gian sử dụng của cậu bị giới hạn trong vòng 30 ngày, nhưng rồi sau đó, một thân chủ giàu có đã cám ơn bộ ba thám tử bằng cách tạo điều kiện cho họ sử dụng chiếc Rolls Royce bất cứ lúc nào họ muốn. Giờ thì chú Morton đã trở thành một người bạn quen thân của ba chàng thiếu niên. Mặc dầu vậy, chú vẫn giữ nguyên lối cư xử lịch sự kiểu cách của nhân viên đối với thượng khách, lối cư xử được chú nắm vững đến thành hoàn hảo. Hôm nay cũng thế, chú Morton không rung động lấy một sợi lông miệng khi chú bước từ trên xe xuống, ngả mũ ra và nhìn vào một bà cô Mathilda phấn son sặc sỡ với mái tóc được chải bồng lên thành một kiểu đầu vĩ đại, tay cầm một chiếc vali nhỏ và dẹp.
- Chào quí bà, chào các quí cậu!
- Chào chú Morton, - Justus nói. rất cám ơn chú đã dành thời gian cho bọn tôi.
- Rất vinh hạnh được phục vụ!
- Ông cho tôi xin lỗi nhé, ông Morton, nhưng cậu cháu của tôi cùng hai đứa bạn của nó đã thuyết phục tôi là hôm nay phải ra mắt theo kiểu nầy. Chỉ mong ông đừng có nghĩ là tôi tự nguyện trang điểm lố bịch thế nầy.
Dĩ nhiên rồi, thưa quý bà.
- Morton mở cánh cửa bên phía phụ lái và chờ cô Mathilda bước lên xe, Bộ Ba chiếm hàng ghế phía sau.
- Tôi được phép đưa quí vị đến nơi nào?
- Đến Malibu Beach, chú Morton.
- Vâng, thưa quý ngài.
Chú Morton xoay chìa khoá, tiếng máy xe rầm rì mềm như bơ, rồi chiếc xe lăn bánh rời sân.
Bình thường thì thời điểm nầy trời mới bắt đầu chuyển tối, nhưng mặt trời hôm nay luôn nấp sau những tảng mây dày, màu xám chì. Suốt cả ngày trời nóng và ẩm quá sức chụ đựng. Vào cuối giờ chiều, những đám mây đầu tiên kéo tới, và bây giờ chúng tạo thành một bức tường u ám. Gió nổi lên, thổi đến những dải không khí bốc mùi giông bão.
- Tuyệt lắm, - Justus hân hoan nói.
- Thời tiết sẽ làm cho bầu không khí của bọn mình hoàn hảo. Hôm nay sẽ vui không tả được!
- Cũng được, miễn là các cậu thích thú, - cô Mathilda nói.
- Cô làm được mà, cô Mathilda. Hãy cứ làm mọi thứ như chúng ta đã bàn trứơc, không có chuyện gì trục trặc đâu.
Họ đi không lâu, nhưng suốt thời gian ngồi trên xe, cô Mathilda cứ luôn mồm lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại một từ duy nhất, nghe giống giống như từ "Wija".
Khi chiếc xe Rolls Royce dừng lại trước ngôi nhà của Dora Mastratonio, trời bắt đầu đổ mưa. Chú Morton bước xuống, mở cửa xe và rút từ một góc nào đó ra một chiếc ô lớn, tài tỉnh như một ảo thuật gia. Chú giơ cao ô che cho cô Mathilda và ba thám tử, cùng họ đi về phía cửa vào toà biệt thự.
- Đúng là một giấc mơ! - cô Mathilda mơ màng ngợi khen khi bước vào khoảng vườn phía trước và thấy mình sa vào một biển hoa hồng.
Bên cửa ra vào đã có bà Berrnadette O’Donnell đứng chờ sẵn. Bà hết nhìn cô Mathilda, nhìn chú Morton lại nhìn sang chiếc xe Rolls Royce. Cú ra mắt được chuẩn bị kỹ lưỡng mang lại hiệu quả mong đợi. Nó rõ ràng gây ấn tượng mạnh với bà O Donnell.
- Bà O Donnell, đây là cô Mathilda, cô đồng, - Justus giới thiệu cô mình với nét mặt nghiêm trang hết mực.
Cô Mathilda nghiêm nghị cúi đầu chào, tay cần chặt va-li.
- Tôi có cần phải chờ không, thưa quí ngài? - chú Morton hỏi.
- Cám ơn chú morton, được như thế thì rất hay. Cháu nghĩ là khoảng một tiếng nữa bọn cháu sẽ xong thôi.
Đúng lúc Morton đã muốn xoay người bước đi thì bà O Donnell kêu lên:
- Sao lại thế được, mời ông vào trong nầy cho! Vào trong nầy đằng nào cũng ấm áp hơn là ở trong xe! Ý tôi muốn nói … không, tôi không muốn trong xe của ông là không ấm áp, hoàn toàn không phải thế đâu! - Bà O Donnell bối rối cười lên, khiến Justus không khỏi hài lòng.
Bà O Donnell dẫn tất cả vào phòng tiếp khách, nơi đã có bà Jones và bà Adams chờ sẵn. Mọi người được giới thiệu với nhau. Ở khắp mọi ngóc ngách của căn phòng là vô vàn những ngọn nến nhỏ, chìm ngập trong không gian một luồng ánh sáng lờ mờ, ấm áp. Đèn điện đã được tắt hết.
- Chúng tôi nghĩ là dùng nến ta sẽ có một bầu không khí thích hợp hơn, - bà O Donnell giải thích và bối rối nhìn sang cô Mathilda .
- Dĩ nhiên nếu cô muốn, chúng tôi cũng có thể bật đèn điện lên.
Cô Mathilda gật đầu.
- Như thế nầy là tốt.
Giờ thì bà Elouise Adams bước lại gần cô Mathilda .
- Cô thật sự là một cô đồng chứ?
- Đúng, tôi là cô đồng, - cô Mathilda vừa ho vừa húng hắng trả lời.
- Cô đã nhiều lần tiếp xúc với linh hồn người chết chứ?
Cô gật đầu nhẹ.
- Và cô tin rằng, trong nhà nầy có một hốn ma chứ?
- Cái đó ta sẽ biết ngay thoi.
Thôi, giờ ta bắt đầu đi nào! - bà O Donnell đề nghị xoa hai bàn tay vào nhau.
- Cô hãy nói cho chúng tôi biết cô cần gì!
- Một cái bàn tròn. Phần còn lại tôi có mang theo đây.
- Tốt nhất là ta lấy cái bàn từ phòng ăn, - Cecilia Jones đề nghị rồi ra hiệu cho ba thám tử đi theo mình. Họ cùng nhau khiêng một chiếc bàn lớn làm bằng thứ gổ thẩm màu vào phòng khách, đặt nó đứng giữa phòng.
Cô Mathilda nhìn chiếc bàn bằng ánh mắt xem thường.
- Được, thế nầy tạm được.
- Cô đặt va-li của mình xuống và mở nó ra. Bên trong có đựng một bản gỗ lớn, trên có vẽ chằng chịt những ký hiệu và biểu tượng. Các chữ số từ 0 đến 9 và các chữ cái từ A đến Z được đốt vào lần gỗ tạo thành một vòng tròn lớn.
Vòng tròn nầy có hở hai vị trí, dàng chi chữ "CÓ" và chữ "KHÔNG".
- Bốn mép bảng gổ dày đặt những ngôi sao năm cánh và những biểu tượng pháp thuật khác. Cái bảng nầy, - cô Mathilda giải thích và gắng sức khoác cho giọng nói một màu sắc bí hiểm, - được gọi là bảng Ouija.
- Justus nhân thấy vẽ nhẹ nhỏm của cô khi đã phát âm đúng vào từ rắc rối nọ.
- Chúng ta sẽ dùng bảng nầy để gọi hồn người chết.
- Cô đặt bảng gỗ vào giữa mặt bàn.
- bây giờ tôi cần một cái cốc.
Tiến sĩ Jones rất nhanh đưa tới một chiếc cốc rượu vang đế dài.
- Bây giờ mời quý vị ngồi xuống.
- Tất cả những người có mặt tìn đến chổ của mình. Chỉ có chú Morton vẫn đứng nghiêm phăng phắc bên khuôn cửa.
- Chú không muốn tham gia sao, chú Morton? - Justus đề nghị.
- Nếu các quí bà và các qúi ông không phiền lòng, tôi xin được phép không tham gia vào cuộc họp hôm nay.
- Tuỳ ý chú!
Trong khi những tiếng sấm xa xa đang gầm lên ở phía ngoài, cô Mathilda ngồi thẳng lên như một cây nến và chầm chậm đưa mắt nhìn quanh. Tất cả các gương mặt lộ tỏ vẽ căng thẳng, phấp phỏng. Kể cả Justus, Peter và Bob, những người biết rất rõ trò chơi đang diễn ra, cũng chịu ảnh hưởng không khí bí hiểm nơi đây. Thế rối cô Mathilda cất tiếng khàn khan:
- Ta bắt đầu!