Chương 18: Trò chơi ma ám kết thúc
Cecilia Jones thốt lên một tiếng kêu chói chang rồi giật tay về.
- Hỡi hồn ma, hồn ma muốn gì ở chúng tôi? - giờ đây Justus hỏi. Chiếc cốc tiếp tục chuyển động, không cần sự trợ giúp của tiến sĩ Jones.
M - U - Ố - N - N - G - H - E - S - Ự -T - H - Ậ - T.
Giờ đây đến cả bà O Donnell cũng rụt tay về.
- Chuyển gì xảy ra ở đây thế? - bà ta gầm lên, trông giận dữ hơn là hoảng hốt.
- Dora ở đâu?
Hồn ma của Gillbert vẫn khăng khăng nói tiếp ý mình:
T - Ư - E - M -, - C -E - C - I - L - I - A.
- Đây là trò mánh khóe! Bà O Donnell kêu lên.
- Chỉ có thể là trò mánh khóe bẩn thỉu thôi! Không thể được!
- Liệu bà có làm ơn ngưng cái trò khuấy đảo đến việc giao tiếp với thế giới âm hay không! - cô Mathilda rít lên.
- Tại sao nó lại là mánh hả, thưa bà O Donnell? - Justus hỏi bằng vẻ khıêυ khí©h.
- Chẳng lẽ bà tin rằng cái cốc chỉ có thế chuyển động một khi có bàn tay của tiến sĩ Jones và của bà thò vào trong cuộc chơi?
- Kìa Justus… - cô Mathilda rụt rè nói.
- Buổi gọi hồn… chẳng lẽ chúng ta không nên…
- Được rồi cô ạ, cô Mathilda. Trò ma ám đã kết thúc rồi.
- Cô Mathilda? - Elouise đã ngạc nhiên hỏi.
- Như thế có nghĩa là gì?
- Rằng cô ta là kẻ mạo danh! - bà O Donnell rít lên.
- Bộ ba thám tử đã lừa bọn ta! Cô ta hoàn toàn không phải cô đồng!
- Đúng thế, - Justus thẳng thắn công nhận.
- Và mặc dầu vậy cái cốc vẫn chuyển động. Ngạc nhiên quá, đúng không nào? Giờ chúng ta cùng bỏ mặt nạ xuống, được không, bà O Donnell? Chúng tôi đã nhìn thấu trò chơi của bà từ lâu rồi. Bà không cần phải tiếp tục dối trá nữa đâu.
Trò chơi nào?
Trò chơi nầy! - Justus giận dữ chỉ vào tấm bảng Ouija.
- Trò chơi cầu hồn!
Đúng là chuyện nực cười! Suốt thời gian đó chính bà đã đẩy cho cái cốc chuyển động! Bà và tiến sĩ Jones! Hai người đã bàn bạc trước với nhau xem cần phải gọi nên thông điệp nào.
- Đúng là chuyện ngu ngốc! - tiền sĩ Jones đáp trả.
- Tại sao chúng tôi lại phải bày ra trò trẻ con đó?
- Để bắt người không ở trong nhóm của các người đưa ra lời thú tội: Chính là bà Elouise Adams. Hai bà muốn thúc ép bà Adams thú nhận tội gϊếŧ người, một tội mà bà ấy chưa hề phạm phải. Tội gϊếŧ Dora Mastratonio.
Bernadette O Donnell cười sằng sặc.
- Thật là quái gở! Một thứ như thế tôi không cần phải nghe tiếp nữa. Bước ngay ra khỏi nhà tôi!
- Nhà của bà hả, bà O Donnell? Chắc là bà muốn thế lắm! Nhưng nó vẫn còn là nhà của bà Adams. Chúng tôi cần phải hỏi bà ấy, liệu chúng tôi có cần phải đi hay không. Hay tốt hơn là để tôi kể lại toàn bộ câu chuyện nầy từ đầu.
Tất cả các cặp mắt hướng về phía Elouise Adams. Người đàn bà giờ đã nhợt như vôi và nuốt khan thành tiếng, trước khi run run cất tiếng:
- Làm ơn nói tiếp đi, Justus!
- Được rồi , vậy là chúng ta bắt đầu từ đầu.
- Justus hắng giọng.
- Trước đây một khoảng thời gian, Dora Mastratonio đã nɠɵạı ŧìиɧ với Gillbert Jones. vợ
ông ta là bà Cecilia, ban đầu bà ta không biết chuyện nầy, nhưng tới một lúc nào đó bà ta đã nhận ra được sự thật.
- Làm sao mà chúng mày biết? - tiến sĩ Jones rít lên.
- Có những tấm ảnh chứng minh điều đó, - Justus lạnh lùng đáp trả. -
Chuyện thời đó xảy ra như thế nào, tiến sĩ Jones? Ông ấy đã tự thú tội với bà, hay là tự bà tìm ra?
Trong một lúc lâu, người ta nhận thấy rõ là Cecilia đang vật lộn với bản thân mình. Mãi rồi bà ta nghiến răng trả lời:
- Anh ta thú tội với tôi! Trước khi anh ta chết. Lúc anh ta hấp hối. Lẽ ra tôi phải gϊếŧ Dora mới đúng! Cô ta là bạn gái thân nhất mà lại lừa tôi đến thế!
- Vậy là bà bắt cô ấy đối chất, - Justus phỏng đoán.
- Dù không phải ngay lúc đó. Mãi một tuần sau cái chết của chồng bà thì vụ va chạm giữa hai người mới xảy ra. Bà, bà Adams và cô Dora đã cùng có mặt trong ngôi nhà nầy, ngay trước khi cô ca sĩ đó qua đời. Đáng tiếc đây là một sự kiện mà tôi không hoàn toàn tái tạo lại được đến từng chi tiết nhỏ nhất, nhưng chắc chắn bà có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra, bà Adams, đúng không?
- Tôi… , - bà Adams run rẩy cất lời rồi tắt ngang.
- Làm ơn, bà Adams, - Bob dịu dàng nói.
- Đã tới lúc sự thật phải được lôi ra ánh sáng, bà không thấy như vậy sao?
Người đàn bà gật đầu.
- Thôi được. Chuyện đó xảy ra ngay sau đám tang của Gillbert. Tất cả chúng tôi cùng có mặt ở nghĩa trang và Dora đưa ra một lời nhận xét về Gillbert khiến tôi ngạc nhiên. Trên đường vào nhà tang lễ, tôi kể chuyện đó cho Bernadette nghe, và chị ấy cho tôi biết rằng Gillbert là người tình của Dora.
Tiến sĩ Jones giật đầu về.
- Ra chị đã cho cô ta hay!
Bà O Donnell cười ngượng nghịu.
- Ừ thì, chị…
- Tôi đã kể cho chị nghe với lời thề im lặng! Chuyện nầy không dính dáng đến bất kỳ ai!
- Phải, phải, ra những người bạn thân nhất đối xử với nhau như thế đấy, -
Peter nói.
- Xin bà kể tiếp đi, bà Adams! - Justus yêu cầu.
- Khi biết về mối quan hệ nầy, tôi bị sốc thật sự. Vậy là buổi chiều sau cái đám tang đó, tôi đến gặp Dora, bắt cô ấy phải trả lời, bởi vì… bởi vì cô ấy đã hứa với tôi là không còn làm những chuyện như thế nữa!
- Cô ấy đâu có cần đàn ông! Lúc nào chẳng có tôi ở bên cạnh cô ấy! - Nước mắt long lanh trong mắt bà Adams và phải tới một lúc sau, bà ấy mới nói tiếp được.
- Khi tôi đến nơi, cô ấy đã bực bội vô cùng rồi. Tôi thật không thể giải thích được. Cuối cùng, tôi kể chúng cô ấy nghe tại sao tôi đến, và cô ấy nổi điên lên ngay lập tức.
- Nguyên nhân chắc nằm ở chỗ là ngay trước đó cô Dora đã cãi nhau với bà Cecilia về ông Gillbert, - Justus nói.
- Cả bà Cecilia cũng có trong nhà nầy, bà Adams ạ.
Bà Adams lắc đầu.
- Không, cô ấy không có ở đây! Chỉ có mình tôi với Dora!
Bob giơ lên tấm anh đã được phóng to và đặt nó vào giữa bàn.
- Không phải vậy.
Tiến sĩ Jones cười vẻ khinh thị.
- Thế nầy là thế nào? Chắc là một bằng chứng của thám tử?
- Chính thế, - Justus nói.
- Tấm ảnh nầy đã được chụp mười hai phút trước khi cô Dora bị chết. Bà Adams lúc đó đang cãi nhau với cô ấy, và chính bản thân bà thì đứng đằng sau một cánh cửa và nghe lỏm, tiến sĩ Jones.
- Cái vệt mờ mờ nầy là tôi ấy hả? Đúng là chuyện trẻ con!
- Đây là giầy bà, - Peter lên tiếng.
- Ban nãy, khi nói là cần phải vào nhà vệ sinh, tôi đã lên phòng bà và phòng ngủ của bà O Donnell, để tìm cho ra nàng lọ lem trong vụ án nầy là ai. Chính bà, bà tiến sĩ Jones. Chiếc giầy nầy đang đứng trong tủ của bà!
Tiến sĩ Jones long mắt lên, giận dữ nhìn Thám tử phó.
- Ai chụp tấm ảnh nầy?
Peter nuốt khan và ném một ánh mắt ra phía cửa sổ.
- Ông kia kìa! - Cậu kêu lên và chỉ tay ra phía ngoài.
Ông Willow cúi người xuống, nhưng quá muộn. Tất cả những người có mặt đều có thể nhìn thấy ông ta.
- Đó là ai thế? - tiến sĩ Jones la lên.
- Một tay do thám của bọn mi?
- Không, - Justus bình tĩnh đáp.
- Chỉ là một ông hàng xóm. Ông ấy là người đam mê ngấm ngầm cô Dora, và đã chụp rất nhiều ảnh về cô ấy. Trong đó có cả những ảnh cuối cùng đã cho bọn tôi biết được dấu vết đích thực. Ông Willow lẽ ra đã có thể giải đáp được câu đố nay từ lâu rồi, nhưng khi bị hỏi cung, chắc ông ấy đã không nói cho cảnh sát biết là vào cái ngày cô Dora chết, cả hai bà đã có mặt trong toà nhà nầy. Bởi nếu khai ra điều nầy, thì ông ấy cũng sẽ phải công nhận rằng, ông ấy đã ngấm ngầm quan sát cô Dora Mastratonio. Mà chuyện nầy thì chắc chắn vợ ông ấy không thích chút nào.
- Justus ngưng một đoạn ngắn rồi cuối cùng tiếp tục:
- Vậy là bà cãi nhau với cô Dora. Rồi sau đó xảy ra chuyện gì, bà Adams?
- Cô ấy nổi cơn điên lên, cô ấy la hét rằng tôi không được quyền qui định cho cô ấy làm những gì và không được làm những gì. Cô ấy nói rằng tôi đã làm cho cô ấy chán ngán từ lâu lắm rồi. Cô ấy cư xử rất đểu với tôi! - Bà Adams hỉ mũi vào khăn tay.
- Trong cuộc cãi cọ đó, chúng tôi chạy tới chạy lui trong nhà.
Thế rồi chúng tôi đến bên cầu thang. Và cô ấy… cô ấy vấp phải một nếp nhăn trong thảm trải sàn… và ngã xuống. Nó là một tai nạn! Tôi không đẩy cô ấy!
Không phải tôi! Thật sự là không phải! Tôi yêu cô ấy mà! - Giờ thì bà Adams khóc nấc lên, như muốn tan ra thành nước mắt, và phải tới nhiều phút sau đó bà ấy mới dịu xuống một chút.
- Tôi tin bà, bà Adams, - Justus nói.
- Bởi suy cho cùng chính bà là người đã gọi xe cứu thương, đúng không?
Người đàn bà nức nở gật đầu.
- Cô ấy còn thở. Nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi cứ nghĩ người ta sẽ nghi tôi. Chắc chắn là đám hàng xóm khủng khϊếp quanh đây đã nghe được tiếng cãi cọ, tôi nghĩ thế, và sau đó thì họ sẽ ném tôi vào nhà tù! Nhưng tôi không thể để cô ấy nằm ở đó mà không gọi trợ giúp.
Vậy là tôi bấm số cứu thương rồi chạy đi.
- Và sau đó thì bà nhô ra từ cái chỗ nấp đằng sau cánh cửa, tiến sĩ Jones, -
Justus nói tiếp.
- Bà đã nghe thấy những chuyện xảy ra. Bà đã nghe thôi, nhưng bà không nhìn thấy. Qua những lời cãi cọ, bà tin rằng bà Adams đã thật sự đẩy cô Dora xuống cầu thang rồi chạy trốn, nhưng còn bà thì bà làm gì? Bà nhìn thấy cô Dora nằm dưới chân cầu thang. Cô ấy vẫn còn thở. Bà là bác sĩ, chắc chắn bà biết cần phải làm gì, nhưng bà không giúp cô ấy. Bà bỏ đi và bỏ mặc người bạn gái sắp chết.
Mặt tiến sĩ Jones bây giờ đổi màu xám xịt. Khuôn miệng bà ta biến thành một vẹt mỏng dính, không sắc máu. Bà ta nhìn Justus trân trân bằng hai con mắt tóe lửa. Thế rồi bà ta la lên, chói chang:
- Đằng nào nó cũng chết! Và tôi không gϊếŧ nó! Elouise là thủ phạm. Chính nó đã đẩy Dora vào cái chết!
- Đó là một tai nạn, - Justus bình tĩnh đáp, - nhưng ngay cả khi nó không phải là tai nạn: Lẽ ra bà phải giúp cô Dora mới đúng! Cô ấy vẫn còn thở! Còn bà là bác sĩ! Bà có thể cứu mạng cô ấy!
- Tôi không cứu mạng được, - tiến sĩ Jones quả quyết nói.
- Không một ai có thể cứu mạng cô ta.
- Thế tại sao bà lại trốn đi, thay vì ở lại mà chờ xe cứu thương đến?
- Bởi dĩ nhiên là sẽ không một ai tin tôi! - Tiến sĩ Jones hăng hái tự bảo vệ. -
Nếu tôi ở lại đó và nói chuyện với cảnh sát thì toàn bộ câu chuyện với Gillbert và cuộc cãi cọ với Elouise sẽ vỡ ra ngoài. Rồi sau đó rất có thể người ta đẩy vào đầu tôi hoàn toàn không liên quan gì đến cái chết của Dora!
- Cái nầy thì chắc cảnh sát sẽ muốn điều tra kỹ lưỡng thêm lần nữa, - Justus kết thúc chủ đề.
Bà O Donnell cho tới nay vẫn ngỡ ngàng lắng nghe. Bây giờ bà ta thì thào: -
Có phải sự thật toàn bộ câu chuyện như thế không, Cecilia?
Sự im lặng của tiến sĩ Jones đã đủ là một lời trả lời.
- Rằng cô Adams là một kẻ gϊếŧ người, - Justus cắt ngang.
- Sau khi tiến sĩ
Jones hiểu ra rằng, bà ta có thể gặp những khó khăn trầm trọng về chuyện bỏ trốn khỏi hiện trương, bà ta đã rất hoảng sợ rằng mọi chuyện nầy rồi sẽ bị lộ ra ngoài. Thứ duy nhất có thể bảo vệ chắc chắn lâu dài cho bà là một lời thú tội của bà Adams. Vậy là tiến sĩ Jones nghĩ ra một kế hoạch ma quỷ nhằm thúc cho bà Adams nhận tội, mặc dù bà ấy là người vô tội. Là bạn thân với nhau nhiều năm trời, dĩ nhiên là bà ấy biết rằng bà Adams tin vào ma vào quỷ. Vậy là bà Jones muốn lợi dụng những buổi cầu hồn và một giọng Phantom để đẩy bà Adams tới mức phải thú nhận mình chịu trách nhiệm chúng cái chết của cô Dora. Chỉ với lời thú tội đó, tiến sĩ Jones mới có thể an tâm rằng không một ai có thể nghi ngờ bà ấy có liên quan đến chuyện kia, nhưng bà ấy không thể một mình tiến hành thực hiện kế hoạch. Bà ấy cần một tòng phạm. Cần bà, bà O Donnell.
Cô Mathilda, người cho tới nay vẫn chăm chú lắng nghe từng lời lật tẩy, bây giờ lên tiếng. Cô xoay sang phía bà O Donnell:
- Đồ rắn độc nhà bà! Bà ta trả cho bà bao nhiêu tiền để bà tham gia vụ nầy hả?
- Chẳng trả xu nào hết, cô Mathilda, - Justus trả lời.
- Bà ta có một lời hứa hẹn tốt hơn nhiều: tiến sĩ Jones đã làm giả một phác thảo sửa đổi di chúc và dí nó xuống mũi bà O Donnell.
- Cô ấy không dí xuống mũi tôi, - Bernadette O Donnell cãi, mắt nhìn tiến sĩ Jones không ngừng.
- Cô ấy giấu tờ giấy đó trong bàn làm việc và lo làm sao để khi xem xét đến những đồ hồ sơ của Dora , tôi sẽ tìm thấy nó. Chuyện cũng xảy ra đúng y như thế. Tôi thật không thể tin vào những gì tôi đọc thấy ở đó, và ngay lập tức kể cho Cecilia nghe. Cô ấy làm ra vẻ như không biết gì, và cuối cùng mới lộ ra cái nghi ngờ rằng Elouise có thể đã gϊếŧ chết Dora, để sau khi cô ấy qua đời thì ngơi nhà không được chuyển vào tay tôi.
- Và chị tin lời cô ta! - bà Adams sững sờ.
- Không. Không tin ngay lập tức, nhưng tôi không thể chắc chắn. Vậy là tôi đồng ý cùng Cecilia thực hiên kế hoạch gọi hồn. Tôi cứ nghĩ, em sẽ thú tội nếu hồn Dora đột ngột nói chuyện với em.
- Bởi vì với bản thân mình, bà cũng cần một lời thú tội, - Justus nói.
- Một bản thảo di chúc suy cho cùng vẫn chưa phải là bằng chứng, nhưng chỉ cần một lời thú tội của bà Adams là đã gϊếŧ người thì nó cũng đủ cho bà thừa kế toà biệt thự nầy. Thứ duy nhất mà bà còn cần đến nữa là nhân chứng, nhưng đó phải là nhân chứng một mặt sẵn sàng tham gia một buổi cầu hồn, và mặt khác lại tuyệt đối đáng tin cậy trong con mắt cảnh sát. Và trong toàn vùng California thì chắc chắn chỉ có ba người thoả mãn những điều kiện đó.
- Chính là chúng tôi đây, - Bob và Peter đồng thanh.
- Bộ Ba.
- Vì thế mà bản thân bà ngay từ đầu đã vào vai người không tin vào ma quỷ, để không để lộ ý định của mình quá sớm. Cho kế hoạch của bà thì liệu cô Mathilda có là cô đồng thật sợ hay không cũng chẳng quan trọng - đằng nào thì cũng chính bản thân hai người đẩy cho cái cốc chuyển động trên một miếng gỗ khắc chữ cái. Nhưng có một điểu tôi chưa hiểu: Lời đề nghị sử dụng bảng gỗ
Ouija là lời đề nghị của chúng tôi. Nếu chúng tôi có một ý kiện khác đi thì các bà sẽ làm gì, để vẫn thiết lập quan hệ với hồn Dora?
Bà O Donnell không dám nhìn vào mắt mọi người khi bà ta lý nhí trả lời - chúng tôi đã chuẩn bị một số thứ khác. Cho phương pháp nào hầu như chúng tôi cũng có sẵn một lời giải.
- Và một trong số những phương pháp khác đó là giọng Phantom, - Justus nói.
- Chính xác! - Peter kêu lên.
- Chuyện ghi âm vào băng cassette. Làm sao mà các bà làm như vậy được? Cái giọng ma đó ở đâu ra?
- Mình có thể nói cho cậu nghe, Thám tử phó, - Justus nói.
- Trời đất ạ, có thứ gì mà cậu không biết không?
- Ít thôi. Trò ghi âm là một trò tinh quái, mình phải công nhận như vậy. Hơn nữa nhất là khi sử dụng chính máy ghi âm của bọn mình và băng cassette do bọn mình mang tới. Mánh khóe nằm ở chổ, chúng ta không nghe cuộn băng đó trên chính cái máy nầy, phải không, tiến sĩ Jones? Bà đã lôi cái băng ra ngoài và đặt nó vào dàn máy Hi-Fi. Và ở đó bà không bật lại cuộn băng nay mà ghi đè lên nó, mà là ghi đè bởi một đoạn âm thanh đã được bà thu âm đồng thời với đoạn băng của chúng ta - chắc chắn là với sự trợ giúp của một bộ điều khiển từ xa mà bà giấu ở một góc nào đó. Bản thân tôi đã nhìn thấy là dàn nhạc của cô Dora có microphon.
Bob nhăn trán.
- Nhưng điều nầy vẫn chưa giải thích sự xuất hiện của giọng Phantom trên băng ghi âm, Justus.
- Chờ đã, Bob. Đoạn băng thứ hai được ghi đè chồng lên đoạn băng của chúng ta, trong khi bọn mình cứ tưởng rằng chúng ta đang nghe đoạn ghi âm của chính chúng ta. Đồng thời, người ta trộn vào đó một đoạn băng đã được chuẩn bị sẵn từ trước, với giọng của hồn ma, cuộn băng nầy được giấu đâu đó trong dàn nhạc. Bà đã loay hoay rất lâu bên những cái nút vặn và cần gạt, tiến sĩ Jones , và giải thích rằng bà chỉ gắng làm sao để nâng cao chất lượng âm thanh.
Trong khi sự thật thì bà đã trộn cả hai băng ghi âm đó với nhau như trong một dàn máy karaoke, rồi ghi đè nó lên cuộn băng của chúng tôi. Qua đó, giọng Phantom xuất hiện trong cuộn băng của chúng tôi và chúng tôi có thể mang nó về nhà, nghe đi nghe lại, nghe mà không hề nghi ngờ, bởi vì những âm thanh mà bản thân chúng tôi đã gây ra trong khi thu thanh cũng có mặt trong đoạn băng đó. Đúng là một mánh khóe có thể gọi là thiên tài, tiến sĩ Jones, tôi phải công nhận như thế, nhưng chẳng giúp ích được cho bà đâu. Bởi bất chấp tất cả những thông điệp từ phía bên kia thế giới, bà Adams sẽ không thú tội gϊếŧ người… Vì rất đơn giản: bà ấy chẳng gϊếŧ ai hết. Đó là môt tai nạn, nhưng cái đó thì chính bà không biết.
- Justus cúi người về phía trước, chống hai tay lên mặt bàn rồi nhìn thẳng vào mắt tiến sĩ Jones và bà O Donnell.
- Hai người các bà là những kẻ duy nhất có tội trong những người ngồi quanh chiếc bàn nầy. Và các bà sẽ phải chịu trách niệm. Đặc biệt là tiến sĩ Jones.
Justus im lặng. Giờ cậu đã kết thúc phần việc chứng minh của mình, và đưa một quan sát lần lượt từng gương mặt những người ngồi đó. Peter cười bằng vẻ hài lòng, như thể chính bản thân cậu nghĩ ra lời giải đố. Bob âu lo nhìn sang phía bà Adams, người vẫn đang ngồi không nhúc nhích và nhìn trân trân về phía giữa bàn, gắng sức hiểu những gì mà bà ta vừa được nghe. Mặt bà O Donnell lộ rõ vẻ hối lỗi. Trong khi mặt tiến sĩ Jones thì méo mó đi vì giận dữ. Đến độ vô số những mạch máu li ti trong lòng mắt cô ta vỡ ra.
Thế nhưng nét mặt của ô Mathilda là cả một niềm vui lớn cho Justus. Cô nhìn cậu đầy kiêu hãnh và thán phục, như thể cô vừa mới phát hiện ra cháu trai của mình trong một góc độ hoàn toàn mới. Bà cô phúc hậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt nầy, khi Justus cuối cùng đứng dậy và đi về phía máy điện thoại, gọi cho thanh tra Cotta.
Đoạn cuối diễn ra thật sự nhanh. Và lấn nầy thì có một lời thú tội thật sự:
Khi thanh tra Cotta bước vào toà biệt thự Mastratonio, Cecilia Jones và Bernadette O Donnell đã sẵn sàng thú nhận tật cả. Thanh tra Cotta tuyên bố bắt đầu mở lại vụ án và ngoài ra còn hứa với Justus, sẽ để ý một chút đến cái nhà ông Willow nữa trắng nữa đen. Một tiếng sau, thanh tra Cotta cho bộ ba thám thử về nhà, không quên nói với họ rằng ông chờ được gặp bộ ba tại sở cảnh sát vào ngày hôm sau, nơi họ sẽ kể lại toàn bộ câu chuyện vào biên bản.
Giờ thì bộ ba thám tử lại ngồi trên chiếc xe Rolls Royce để trở về nhà và cô Mathilda hăm hở với công việc xoá lớp phấn son dày cộm ra khỏi mặt.
- Cuối dùng thì cô cũng được biết bộ ba bọn cháu làm gì trong thời gian rảnh, - cô Mathilda Jonas nói và thoáng liếc qua vai ra phía hàng ghế sau.
- Nhưng mà nầy, Justus, làm sao mà cháu biết được là tiến sĩ Jones đã chỉnh sửa di chúc? Có bằng chứng gì không?
- Cái đó cũng là thứ mình đang muốn biết đây! - Bob nói.
- Không có bằng chứng, - Justus thú nhân.
- Nhưng đó là lời kết luận logic từ tất cả những thông tin mà chúng cháu có được. Cháu đã quyết định bắn một mũi tên hú hoạ lên trời xanh, và nó trúng đích.
- Lời kết luận logic, - cô Mathilda nhắc lại.
- Đúng rồi, chứ còn sao nữa. Quả thế, cô phải công nhận điều nầy: Cuộc chiến chống lại tội phạm thật sự là một sở thích hấp dẫn! Cô tin rằng trong tương lại cô muốn thường xuyên được tham gia hơn, khi bọn cháu chỉ đích danh thủ phạm. Chuyện hôm nay hấp dẫn quá!
- Vâng thì, cô Mathilda, thật là cháu không biết …
- Thôi đi nào, Justus, cả cô cũng giúp được bọn cháu mà! Rồi cháu sẽ ngạc nhiên khi mà bà cô già nua của cháu còn làm được tất cả những chuyện gì nữa!
Đây mới chỉ là phần bắt đầu thôi!
Bob, Peter và Justus bối rối nhìn nhau. Cô Mathilda trong tư cách dấu chấm hỏi thứ tư - thế thì mọi chuyện sẽ dẫn về những đâu!
- Cô ơi, cô Mathilda… , - Justus lắc đầu.
- Chúng cháu rất cám ơn thiện chí của cô, nhưng mà…
- Vâng, cô Jonas, - Peter nói tiếp.
- Thật sự đấy, chúng cháu rất…
- Rất cám ơn thiên ý của cô, nhưng mà…
- Các cậu còn nợ tôi một món, đừng có quên điều đó. Các cậu đã hứa rồi. Mà một khi đã hứa thì phải giữ lời. Bộ ba thám tử há mồm ra, không nói nên lời.
Với những con mắt mở lớn, họ nhìn gương mắt đang vui vẻ mỉm cười của cô Mathilda. Nụ cười mỉm dần dấn rộng hơn lên, rộng hơn lên nữa.
- Gậy ông dập lưng ông nhé! - cô Mathilda Jonas cười thành từng tràng khanh khách, và cuối cùng thì cả Bộ Ba lẫn chú Morton cũng dần dần hoà theo giọng cười.
Họ vẫn còn cười khi đi ngang qua tấm biển chỉ đường đề chữ: Rocky Beach.
HẾT