lau đi lớp bụi của thời gian, mặc kệ là đã qua bao lâu, người nọ vẫn như vậy mà hấp dẫn bắt lấy ánh mắt của Sở Chu.
Cũng có thể, người này vốn dĩ một mực ở trong tâm trí của Sở Chu, ở một vị trí đặc biệt, nhìn qua vô số bộ dáng của Tăng Kế,kiêu ngạo tỏa sáng,hay lơ đãng, thẳng đến sinh mệnh chậm dần tắt.
Trăng tròn thanh huy, tuyết đã ngừng, ánh trăng càng hiển thanh lệ sáng ngời.
Sở Chu
lẳng lặng vuốt bả vai người nọ, nhớ lại rất ngắn, đêm còn rất dài.
Không khí Giáng sinh vần còn vương lại,Tết nguyên đán đã đến.
Đại khái là sắp qua năm cũ, không khí tựa hồ cũng đổi mới tốt hơn,khiến người ta tràn ngập mong chờ.
Công ty Tăng Kế đêm trước nguyên đán tổ chức liên hoan dạ hội,Tăng Kế bị cha của y nhắc nhở,vì vậy bắt buộc phải tham dự.
Bởi vì Sở Chu muốn hai người cùng nhau đón năm mới, vì thế Tăng Kế liền thuận tiện mời Sở Chu cùng đi,dù sao lúc đó nhân viên các ngành trong công ty đều tới,nhiều người lạ như vậy,cho dù bên cạnh Tăng Kê có người lạ cũng không khiến ai thấy kì quái
Sở Chu tự nhiên vui vẻ nhận lời, theo Tăng Kế đến công ty, loại cảm giác này giống như là đi theo lão bà về nhà gặp cha mẹ vợ, làm cho hắn có chút khẩn trương lại có điểm mừng thầm.
Bất quá thực đến ngày đó Sở Chu mới phát hiện, hoàn toàn không có gì hay.
Tăng Kế vừa đến công ty liền bị thư ký đến trợ lý vờn quanh, Sở Chu hoàn toàn không có cơ hội được cùng y ở một mình.
Nhàm chán nhìn Tăng Kế vội đến vội đi, tuy rằng bình thường chưa thấy qua người này làm việc thế nào, bất quá bộ dáng vội đứng lên thực vẫn mang tư thế tổng tài, Sở Chu đánh giá người ở chung với hắn như thế.
Thật vất vả đợi tới ban đêm, vốn nghĩ đến khi dạ tiệc bắt đầu, Tăng Kế sẽ rảnh rỗi một chút,kết quả Tăng Kế ở trên đài nói xong lời chúc mừng,Sở Chu bưng chén rượu lên vừa muốn cùng Tăng Kế trêu đùa vài câu,chỉ thấy quản lý các ngành khác đều hướng chỗ y đi tới,thao thao bất tuyệt những lời khen tặng khách sáo,khiến hai người ngồi cùng một chỗ nay bị những người đó tách ra.(beta: bóng đèn đắng giận X( ]
Sở Chu bực mình,khách khứa phân bố đều quanh bàn, không nói chuyện phiếm liền uống rượu, đồ ăn không ai động.
Sở Chu một mình ăn vui vẻ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem Tăng Kế ứng phó những người đó.
Nói đến rượu, tửu lượng mọi người cũng không hề kém, bình thường không dám cũng không có cơ hội quản việc Tăng Kế uống rượu,nên Sở Chu lo lắng người ngoài sẽ không bỏ lỡ cơ hội mà chuốc y say đến bí tỉ mới thôi.
Không ít người vây quanh Tăng Kế, công ty làm ăn có lãi, tâm tình của y tự nhiên sẽ rất tốt, trên mặt cũng là một bộ dịu dàng hiền lành, khóe mắt có ý cười, Sở Chu thấy trong lòng khó chịu
Lại mang điểm chán nản oán hận, người này như thế nào cũng không chú ý trường hợp, tùy tiện phóng điện, như muốn mê hoặc những người này.
Quan tổng tài trở nên thân thiện, cấp dưới tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy,ngay cả vị khách thần bí là Sở Chu đêm nay vẫn đi theo Tăng Kế cũng nhận được không ít nịnh hót,nhìn chằm chằm hành động của Tăng Kế,lại bị quản
lý, thư kí, nhân viên ở bên tai lừa dối,rượu uống cũng không ít.
Uy uy, ta đây rốt cuộc là đến để làm chi, gần giống, gần thành, gần bằng chân bồi rượu chắn rượu — Sở Chu thừa dịp đầu óc còn có chút thanh tỉnh liền buồn bực nghĩ.
Hắn quay đầu nhìn Tăng Kế,khóe miệng y nhếch lên,cũng không biết nghe người bên cạnh nói cái gì,khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý,sau đó không nhanh không chậm,vừa cười vừa nâng chén,thừa dịp cũng mời rượu người bên cạnh,khuyên hắn uống thêm
Sách, thật là có đủ phá hư. Sở Chu thấy trong lòng có chút mất mát, vì người mời rượu thật đáng thương, bất quá nếu người ta cũng chưa oán hận,còn một đám người không biết mệt hướng Tăng Kế cọ cọ, Sở Chu này “ngoại nhân”
tự nhiên không cần phải làm điều thừa đi bênh vực kẻ yếu.
Chẳng qua
nhận được ánh mắt mang ý cười giảo hoạt mà Tăng Kế trộm đưa qua, trong lòng có điểm ngọt ngào.
Giống như nhiều người như vậy, hai người bọn họ trong lúc đó lại không duyên không cớ bí mật cho nhau chút ngọt ngào,dấu hiệu độc đáo, Sở Chu cúi đầu lại uống
một chén rượu, tâm tình lại mơ hồ tốt lên.[beta: đồ trung khuyển không tiền đồ, bất quá, ngọt *bật ngón cái*]
Liền như vậy khuyên nhủ uống uống, thời gian trôi qua hơn phân nửa, Sở Chu lấy cớ đi toilet đến hành lang hít thở không khí.
Hắn vừa đi vừa cảm thán, tiểu cô nương trong công ty này thật sự là
nhiệt tình, mà vừa mới bị một cô nương mời rượu,thấy chính mình giống như tìm về thời trai trẻ đã qua.
Sở Chu nhấp điếu thuốc, nheo lại ánh mắt, chậm rãi thả ra, rơi xuống đất thủy tinh chiếu ra thân ảnh, âu phục giày da, góc cạnh, trầm ổn không giống như là hắn.
Tuổi trẻ gan dạ, thật đúng là cái từ ngữ có điểm xa xôi.
Qua sinh nhật tuổi hai lăm, bắt đầu bức thiết hy vọng nhanh đến ba mươi, tựa hồ có thể cùng người nọ đứng chung một thế hệ,một cái tầm tuổi ngang hàng.
Sở Chu cười cười, cúi đầu hãy còn suy tư, có thể thật là cồn hướng hôn ý(đông chí:không hiểu a…) nghĩ, cứ việc không có khả năng, hắn vẫn tò mò, muốn biết Tăng Kế khi lỗ mãng,xúc động như thế nào,một Tăng Kế như vậy, hắn vô luận như thế nào nhất định đều đuổi theo mặc kệ thời gian.
Nếu có cơ hội, hỏi một chút người kia, Sở Chu nói như vậy với chính mình, coi như lễ vật năm mới cho người nọ.
Định thần,điện thoại thấy rung rung.
Sở Chu lấy di động ra,thấy có hai cuộc gọi nhỡ,hắn liền gọi lại.
Hành lang khá vắng lặng, di động bên kia rõ ràng có chút tranh cãi ầm ĩ, bất quá cũng không phải nghe không rõ ràng lắm thanh âm, Sở Chu cúp điện thoại nhìn xem biểu, cấu, véo yên trở về.(đông chí: là ý gì a…)
Chỉ trong chốc lát, trong phòng đã trở nên náo nhiệt hơn, lần này diễn viên không phải Tăng Kế, nhưng đám người nhiệt tình bên cạnh y cũng thật nhiệt tình mà làm nóng bầu không khí.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo, Cố Vân sẽ xuất hiện
Ta hôm nay lại ma cọ xát cọ ~
Bất quá máy dệt thật sự chậm hơn a t t