Chương 20

“Ba”

Đũa rơi xuống mặt bàn, Sở Chu lao ra khỏi phòng.

“Làm sao vậy?” Giang Như ân cần hỏi Tăng Kế đang ngồi ở một bên cười bí hiểm.

“Khụ khụ, có thể là quá mót, tôi đi nhìn xem hắn thế nào.” Tăng Kế tâm tình tốt lắm cũng theo Sở Chu đi ra ngoài.

Niếp Kỳ tự nhiên mừng rỡ cùng người bên cạnh tận hưởng “Thế giới hai người”, ước gì hai cái đại bóng đèn này nhanh chóng rời đi rồi mới tốt,cười híp mắt tiếp tục gắp thức ăn cho Giang Như,vào lúc Tăng Kế đóng cửa liền đặc biệt dặn dò “Đừng có gấp”.

Tăng Kế chậm rãi đi đến toilet, soi gương sửa sang lại tóc, lúc này mới bận tối mắt mà vẫn thong dong đứng ở trước cửa gõ hai cái,“Bên trong , mở cửa.”

Đáng tiếc không ai đáp lại tiếng gõ cửa của hắn.

Cực lực áp đi tiếng thở dốc, ở không gian kín, im lặng làm nổi bật tiếng thở gấp càng rõ ràng.

Tăng Kế cũng không gấp, liền như vậy không nhanh không chậm gõ vài lần.

Rốt cục,thanh âm mở khóa kéo sau ván cửa truyền đến rất nhỏ,ván cửa liền mở ra rồi nhanh chóng đóng lại,Tăng Kế không kịp kêu một tiếng đã bị kéo vào trong.

Thanh âm khàn khàn của Sở Chu truyền đến,“Lần này có điểm ngoạn quá đà ……”

Tăng Kế

cười ha ha, hai tay tự động hướng thân dưới Sở Chu: “Quá sao? Tôi với cậu cũng chưa có thử qua trong WC làm chuyện này,ôi chao,lúc trước nghĩ hôm nay tới đây ăn cơm cũng đã nghĩ là chúng ta

nên thử một chút”.

Y tiến lên cắn nhẹ cổ Sở Chu, lại hung hăng hôn môi,liếʍ môi hắn,cười nhẹ hỏi:“Thế nào, không thoải mái sao?”

Làn da truyền đến đau đớn làm cho Sở Chu càng thêm hưng phấn, thở gấp cũng trở nên ngày càng ồ ồ,“Anh…..”

Nói cái gìmà

“Lúc trước nghĩ hôm nay đến đây ăn cơm nên làm thử một chút ”, Sở Chu mới không tin Tăng Kế là sớm dự định phải làm loại sự tình này , rõ ràng chính là nhất thời ý tưởng đột phát.

Bị Tăng Kế khơi mào dục hỏa, đem mọi suy nghĩ nhanh đốt hết, Sở Chu ngay sau đó liền cũng chẳng quan tâm Tăng Kế trêu đùa hắn, chính là phản xạ có điều kiện, một tay nắm lấy cằm Tăng Kế tìm đúng vị trí hôn xuống, một tay kia ôm đối phương, còn cách quần áo sờ mó loạn xạ.

Bị tên còn lại kéo vào lốc xoáy du͙© vọиɠ, Tăng Kế lúc trước còn nói mát rất nhanh cũng nói không nên lời.

Gian phòng nho nhỏ không lâu liền bị hết đợt này đến đợt khác tràn ngập tiếng rêи ɾỉ thở gấp, tuy rằng điều kiện có hạn chỉ có thể lấy tay giải quyết giúp đối phương, chính là trong hoàn cảnh mới mẻ này, hai người vẫn là rất nhanh hứng thú.

“A, dùng sức, ân, muốn ra ……” Tăng Kế nắm chặt Sở Chu, thắt lưng nhuyễn , thân thể gắt gao bám vào thân thể Sở Chu.

“Cùng nhau……” Sở Chu hôn nhẹ trán Tăng Kế, trong tay nắm du͙© vọиɠ hai người cọ xát.

“Ân……”

“A, a……”

Ngay tại thời điểm sắp giải thoát “Oành”, có người muốn tiến vào toilet, lại phát hiện trên cửa khóa.

“Thùng thùng đông” người nọ gõ cửa phòng toilet, một mặt hướng hành lang bên kia hỏi,“Ôi chao? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, trước cửa WC như thế nào còn khóa? Người phục vụ……”

Thanh âm dần dần giảm nhỏ đi xa, đại khái là đã đi tìm người phục vụ.

Hai người trong gian phòng bị

tình huống này đánh gãy,giật nảy mình, vừa mới bắt đầu còn muốn nhịn xuống không để ý tới, sau lại tiếng đập cửa không ngừng, biến thành hai người không thể không dừng tay, nhỏ giọng trao đổi, thẳng đến người nọ đi rồi mới một lần nữa nhìn nhau cười.

Tăng Kế liếʍ liếʍ môi,“Ai nha, ngượng ngùng, vừa rồi khi ta vào, thuận tay khóa lại……”

“……” Sở Chu chính là ở vào trạng thái trên không ra trên dưới không ra dưới, đã muốn bị một loạt biến cố khiến cho không còn lời nào để nói, dù sao cùng Tăng Kế đại gia cùng một chỗ, xuất hiện trạng huống gì cũng không quá ngạc nhiên.

Hai người không nhúc nhích bảo trì nửa ngày tư thế thân mật gắn bó cùng dựa vào nhau, rốt cục nhìn nhau cười, hôn môi , đồng thời tay cũng hoạt động vì đối phương mau chóng giải quyết phiền não.

Đơn giản chà lau qua, hai người hắn đi ra khỏi gian phòng đứng ở trước gương sửa sang lại trang phục,động tác Tăng Kế chậm rãi như trước , không chút hoang mang.

Đợi cho hai người đều sửa soạn xong , lúc này mới một trước một sau,giả vờ như không biết chuyện gì mở cửa đi ra khỏi toilet.

Chính là vị khách hàng vừa mới

muốn vào WC thần tình kinh ngạc nhìn bọn hắn: “Này……” WC nguyên bản đã có người,cửa căn bản vẫn là không khóa? Chính là vừa mới rõ ràng như thế nào đều không mở được cửa……

Phục vụ sinh còn đang cầm chìa khóa chạy tới đây, chứng kiến chuyện này, tuy rằng không dám oán hận vị kia hầm hầm tìm đến phàn nàn, bất quá vẫn là ở phía sau nhỏ giọng thở dài, bắt chuyện qua rồi liền ly khai.

Phục vụ sinh lúc gần đi ánh mắt cũng rõ ràng lộ ra ánh mắt thật sâu bất đắc dĩ, diễn cảm kia tựa hồ muốn nói: Lúc này cũng không phải thời điểm quét tước dọn vệ sinh, toilet như thế nào lại khóa cửa? Ai, đầu năm nay, chính là có vị khách muốn trêu đùa bọn hắn thôi.

Thời điểm Tăng Kế cùng Sở Chu trở lại phòng ăn, Niếp Kỳ cùng Giang Như đã sớm ăn uống no đủ , đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Giang Như mới vừa nhắc tới hai người như thế nào đi lâu như vậy còn chưa có trở lại, có điểm lo lắng. Hắn thấy cửa mở ra, sắc mặt Sở Chu đi phía sau cũng không tốt lắm, không khỏi thân thiết hỏi hắn có phải hay không thoải mái.

Sở Chu bị hắn hỏi như vậy, sắc mặt càng cổ quái , vừa hồng vừa đen, xấu hổ không biết như thế nào đáp lại.

Nhưng thật ra Niếp Kỳ có mắt sắc thông lõi đời,nhìn qua Sở Chu, lại nhìn thần tình thoả mãn của Tăng Kế, cùng với trên người

lộ ra cái cảm giác sau khi phát tiết này, cái cảm giác không mấy xa lạ này đủ để cho hắn đoán hai người ở trong đoạn thời gian biến mất này đã làm gì.

Chính là hắn có chút tò mò, đã sớm nghe nói Tăng Kế chỉ ở dưới chứ không thượng, nhưng vì sao bộ dáng Sở Chu càng giống như là bị người ta ăn sạch sẽ?

“Chúng tôi kế tiếp muốn đi xem phim, nghe nói có bộ phim mới, có muốn

cùng đi không?” Niếp Kỳ tỉnh bơ ngăn cản Giang Như còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi.

Đối mặt với Niếp Kỳ bỗng nhiên chủ động nhiệt tình, biết rõ đối phương chính là muốn nói sang chuyện khác, Tăng Kế đương nhiên sẽ không thuận lời của hắn tiếp tục đi chung, liền lắc đầu từ chối, bốn người trao đổi cách thức liên lạc rồi chia tay.

Tăng Kế cùng Niếp Kỳ bắt tay, thấp giọng nói:“Sau này còn gặp lại.” Theo sau, ý tứ hàm xúc không rõ, cười xoay người cùng

Sở Chu rời đi.

×××

Ngày gợn sóng không sợ hãi tiếp tục.

Ngày mồng một tháng năm,đang cùng Tăng Kế ngọt ngào nghỉ phép dài hạn, Sở Chu nhận được điện thoại từ Vân Cao Sơn,kêu hắn sau kì nghỉ không cần đến chỗ công ty con nữa,trực tiếp đến tổng công ty làm việc.

Cũng không biết bác Sở Chu cùng đứa con như thế nào bàn bạc , vừa lên ban Sở Chu đã được an bài đến chức chủ quản phụ trách nhân sự.

Muốn nói Vân Cao Sơn vẫn là thương em trai mình, việc người ngoài thấy thế nào cũng là công việc béo bở. Càng miễn bàn gia thế trong công ty cao tới đâu, ngành này tuy thoải mái nhưng nước bẩn lại quá nhiều.

Những người chung quanh mấy năm nay đã sớm tôi luyện thành tinh, mặc dù không biết Sở Chu cùng Vân Cao Sơn xác thực có quan hệ , nhưng là đều mơ hồ hiểu được vị tổng quản mới tới này cùng cấp trên hẳn là quan hệ không nhỏ, mới từ công ty con điều lại đây, phỏng chừng về sau còn có thể tăng chức, liền chăm sóc,nhiệt tình đối đãi Sở Chu.

Sở Chu tại đây chăm chú vào tình hình thực tế công việc, cũng rất nhanh thích ứng công tác mới của bản thân.

Bầu không khí thân thiện, hoàn cảnh thích hợp, tình cảm lưu luyến ngọt ngào, Sở Chu trong khoảng thời gian này có thể nói thời gian trôi qua thật yên bình.

Việc công tác của nhân viên tại tổng công ty hiện tại có chút thực nhẹ nhàng, cho nên thời điểm này vừa nghênh đón tân chủ quản liền rất nhanh nghênh đón thực tập sinh,cơ hồ nghĩ không ra có công tác gì cần đến hắn.

Nhưng thật ra tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng, loại tình huống này cũng là trong nhà có tiền hoặc là có chút bối cảnh,công tử

lại đây thực tập hình thức lấy chút kinh nghiệm, quan trọng là … sau khi kì thực tập kết thúc cũng cần chủ quản có thể viết thư tiến cử.

Cho nên thực tập sinh với vẻ ngoài sạch sẽ, vẻ mặt khiêm tốn còn thật sự đến văn phòng

chủ quản báo danh,nhóm bà tám trái lại không biết nói cái gì cho phải.

Huống hồ vị thực tập sinh này trên căn bản không có biểu hiện con nhà giàu như bọn họ tưởng tượng.

Hắn có tư chất của người có văn hóa,nhã nhặn,ít nói,giọng nói cũng giống như thanh âm của những cậu học trò ngây ngô, e lệ, rụt rè trong sân trường vậy.

“Tôi gọi là Lâm Tùy, từ hôm nay trở đi sẽ thực tập ở đây, tôi còn có rất nhiều thiếu sót, mong được mọi người chỉ giáo.”

Trong lòng mọi người thấy có chút không đúng, nơi này việc ngươi có thể làm cũng chỉ là chân tạp vụ, thứ này không làm được còn muốn chỉ giáo thế nào.

Bọn hắn xem bộ dáng trắng nõn của Lâm Tùy, thầm nghĩ hắn chính là thiếu gia được nuông chiều từ bé,chưa từng ra đời,ngay cả làm việc để kiếm sống chắc cũng rất nhanh mà không kiên trì nổi,liền tùy tiện gật đầu rồi liền tiếp tục tập trung vào công việc của mình .

Bất quá,cách nhìn của mọi người đối với Lâm Tùy sau này dần cải biến.

Mặc kệ là sai Lâm Tùy làm cái gì, hắn đều thật sự cố gắng làm cho tốt.

Tuy rằng động tác không quá nhanh nhẹn, chỉ là dù giao bao nhiêu chuyện đơn giản cho hắn, hắn tất nhiên sẽ không từ chối .

Hơn nữa ngày thường khi nói chuyện, thanh âm ôn nhuyễn, bộ dáng nhu thuận , nhóm nữ nhân trong văn phòng rất nhanh bại trận, đem Lâm Tùy yêu thương như em trai của mình, có cái gì tốt cũng không quên cho hắn.

Một tháng trôi qua rất nhanh, dần dần , thói quen của tất cả mọi người đều được phụ trách bởi hắn, đem hắn thành nửa thành viên.

Sở Chu cùng nhóm cấp dưới trao đổi không nhiều chỉ tóm lại công tác, lại đã là thứ sáu,thời điểm nghỉ trưa vốn là thời điểm đàn ông trong văn phòng không chịu được sự cô đơn chủ yếu đi ra ngoài tiêu khiển.

Đề nghị này rất nhanh được đa số mọi người ủng hộ, có người phụ hoạ nói,thời điểm

Sở quản đến nhậm chức có chút vội vàng, cũng chưa kịp đi ra ngoài ăn cơm chúc mừng, hôm nay vừa đúng dịp.

Hỏi Sở Chu, hắn nghĩ buổi sáng Tăng Kế nói muộn mới trở về, chính mình trở về cũng không có việc gì để làm, vừa lúc có thể nhờ cơ hội này cùng cấp dưới có thêm hiểu biết, liền vui vẻ đồng ý.

Kiểm tra quân số, thủ trưởng đã đồng ý , những người khác tự nhiên cũng là toàn bộ thông qua.

“Còn có Tiểu Lâm, đến lâu như vậy , cũng cùng đi chung với mọi người đi.” Các bà cô trong văn phòng không quên đem Tiểu Lâm theo cùng.

Lâm Tùy ngẩng đầu, ngại ngùng cười cười, từ chối cho ý kiến.

Nhi đồng nhu thuận ai đều yêu thích, Sở Chu thấy thế, nghĩ Lâm Tùy ngày thường luôn nhiệt tình làm việc, giúp mình chạy tới chạy lui , lần này cũng có tâm dẫn hắn cùng đi chơi, liền đi qua đứng trước bàn hắn, cười hỏi:“Làm sao vậy, buổi tối đã có hẹn sao?”

Hắn hỏi ngữ khí ôn hòa, hơn nữa cũng hiểu được người trẻ tuổi bình thường buổi tối cũng có kế hoạch riêng, cũng không có ý cưỡng cầu.

Lâm Tùy vốn cúi đầu viết này nọ, lúc này bỗng nhiên dừng lại,ngẩng đầu lên trả lời có chút lắp bắp,“Không, không có việc gì.”

Sở Chu buồn cười sờ sờ cằm, thầm nghĩ y bị làm sao vậy, hắn cũng không nói gì hà khắc, có cần thiết phải phản ứng như vậy.

Lâm Tùy giống như

bị hắn khi dễ,

vô tội lại khẩn trương nhìn hắn, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.

Vẫn là đồng sự bên cạnh giúp đỡ giải vây, Lâm Tùy buổi tối không có việc gì, liền đi cùng mọi người cho vui.

Lâm Tùy quýnh lên gật đầu đáp ứng cùng đi.

Lại có cấp dưới trêu ghẹo, Sở Chu cười cười liền trở về vị trí của mình.

Không ai chú ý tới Lâm Tùy ngồi ở bàn tay dùng sức rất nhanh đưa bút, lúc cúi đầu, khuôn mặt đã muốn chín hồng.