Hơn nửa ngày mới thích ứng với ánh sáng, Cố Vân buông cánh tay vẫn che ở mắt, tóc tuy rằng hỗn độn vẫn có thể thấy được nét tinh tế trên khuôn mặt, lông mi cong dài, mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng vì đầu óc còn chút choáng váng nên
ánh mắt mờ mịt giúp hòa tan đi không ít lãnh khí thường ngày.
Sở Chu thấy trạng thái thực sự không thích hợp của Cố Vân, vội thu hồi ý vui đùa lúc trước, giúp đỡ đối phương
hỏi:“Cố vân, ngươi không sao chứ? Còn khó chịu sao?”
Cố Vân vốn định lắc đầu, bất quá đầu vừa động liền đau, huyệt thái dương cũng nhảy dựng nhảy dựng, đành không dám lộn xộn, ngược lại mở miệng hỏi:“Ta, ta như thế nào mà về được nhà.”
Giọng y so với người gia bảy tám chục tuổi còn khó nghe hơn.
Sở Chu thở dài, đem khăn tay đưa cho Cố Vân,“Cậu ở trong quán uống rượu, Tiểu Văn gọi điện thoại cho tôi đến đón
cậu về.”
Cố Vân hướng phòng khách bên kia nhìn nhìn, thần sắc có chút chần chừ, hỏi tới vấn đề có chút ngu ngốc,“Vậy cậu vào bằng cách nào?”
Sở Chu không nói gì,“Muốn vào thì chỉ có thể dùng chìa khóa mở cửa,chẳng lẽ xuyên tường đem cậu vào sao?”[beta: anh là super man!]
Cố Vân nghe thấy câu nói thoải mái đùa cợt của hắn cũng không tự giác mà thả lỏng,“Đúng vậy.”
Hai người trở lại phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon, không nói gì, một lát sau Cố Vân liền đứng dậy mở tủ lạnh, sờ soạng lấy bia, sau đó liền bị Sở Chu một phen đoạt lấy.
“Không muốn sống nữa sao, phải bức bản thân tới mức nhập viện mới vừa lòng sao?”
“A, tôi hiện tại dù có vào viện thì hắn cũng sẽ không đến thăm.”
Cố Vân dựa vào sô pha tự giễu.
“Như thế nào lại vậy,” Sở Chu tiếp miệng,“Cậu nếu sinh bệnh, chú cậu khẳng định hận không thể bao toàn bộ bệnh viện cho cậu tu dưỡng, có khi còn muốn tự mình chiếu cố.”
“Hừ, ghê tởm. Tôi cho dù chết ở đường cái,
cũng không cần hắn tới chiếu cố.” Cố Vân chán ghét.
Sở Chu không biết câu nói kia của mình như thế nào lại khiến vị này khó chịu đến vậy, nói người trong nhà quan tâm cũng không hảo, hắn đảo đảo tầm mắt, nghĩ vậy tốt hơn nên đổi đề tài. Tầm mắt vừa chuyển, chợt thấy trong góc chất đầy chai lọ, không khỏi nhíu mày, đề tài có —
“Ê này, cậu không phải là ngày nào cũng lấy rượu thay cơm đấy chứ? Không thì sao bên kia lại có nhiều chai lọ thế kia?”
Cố Vân tuy rằng có quay đầu nhìn sang nhưng thần sắc đờ đẫn, không đáp lời, cũng không phản bác, này có thể xem như là trả lời.
“Thân thể là của chính mình, cậu còn muốn tranh tài với ai.”
“Ai hiếm lạ a……” Cố Vân đáp thật không minh bạch, cũng không biết này “Hiếm lạ” chỉ ai để ý thân thể y khỏe mạnh hay là y không hiếm lạ dùng phương thức này cùng người khác phân cao thấp.
Cố Vân nói chuyện cứ như vậy, luôn đưa những câu nhiều nghĩa như vậy, Sở Chu nhiều năm cũng đã sớm tập thành thói quen.
Chính là đối mặt với thái độ cố chấp không hiểu của Cố Vân, Sở Chu thích ứng nhưng vẫn thấy đau đầu.
Đối mặt với động vật đang buồn bực, chỉ có thể mềm mỏng khuyên nhủ nó.
“Ai nói không ai hiếm lạ cậu, tôi đây không phải vừa nghe cậu có chuyện, liền bỏ lại vui vẻ để đến đây sao.”
Nhanh chóng nói ra lời dễ nghe.
Đáng tiếc Cố Vân không…chút nào cảm kích, y nhìn Sở Chu liếc mắt một cái, tựa tiếu phi tiếu nói:“Thôi đi, người đang bị tình yêu giam giữ, hay là chạy tới chỗ này của tôi tỏ vẻ giận dỗi cốt là để khoe ra đi.”
Sở Chu nghĩ thầm, hắn nào dám. Nhưng quả thật gần đây hắn cùng Tăng Kế ở chung càng ngày càng hòa hợp khoái trá, nghe khẩu khí Cố Vân lúc này có điểm lo sợ, cũng hiểu được bản thân đã lâu không tìm bạn tốt ăn một bữa cơm, uống rượu tụ tập, mang điểm áy náy, đành phải nói lái,“Ôi chao, cậu đây là, ân, lại cùng người đó cãi nhau?”
Sở Chu bình thường không hỏi Cố Vân chuyện này, lúc tâm trạng Cố Vân không tốt, y nếu không muốn nói thì hỏi thế nào cũng không nói, mà nếu muốn nói, cũng tự nhiên chủ động nói ra.
Về phương diện khác, Tăng Kế sớm đã biết quan hệ giữa Cố Vân cùng Sở Chu rất tốt, những điều cần chú ý cũng đã đề cập qua, khiến Sở Chu không cần nhúng tay vào chuyện Cố Vân cùng bạn trai, Sở Chu tự nhiên nguyện ý nghe Cố Vân nói, mặc dù không
hiểu được nguyên nhân nhưng cũng vẫn là làm theo.
Thế cho nên hai người này tuy rằng đều là bạn học cùng ngành với Sở Chu, Sở Chu trừ bỏ nghe đồn cùng những tin tức cơ bản, đối người nọ cũng không quen thuộc.
Hiện nay thấy
bạn tốt của mình vì người nọ gây sức ép chính mình, một bộ dáng
buồn rầu sầu khổ, không khỏi thấy Cố Vân đáng thương lại đối với vị kia có chút trách móc.
Cố Vân không nói lời nào, thất thần, Sở Chu nghĩ muốn nói, nửa ngày nhịn không được rốt cục phun trào nói:“Hai ngươi thật đúng là, ai, hai vị thiếu gia tính tình giống nhau, thật không dễ dàng.”
Cố Vân nghe vậy, thở sâu, xoa huyệt thái dương thấp giọng nói:“Phương diện này, ngươi không hiểu.”
Sở Chu nhún vai, nghĩ thầm dù sao chính mình hôm nay nhất định một cước bước qua giới hạn, giáo huấn bạn tốt một chút cũng tốt,“Tôi không hiểu, nhiều năm như vậy, hai ngươi cãi nhau ầm ĩ, nếu cuối cùng không nghĩ có thể tiếp tục cùng một chỗ tại sao không chịu chia tay.Lại nói tiếp, chính hắn ở bên ngoài lăng nhăng, cậu mỗi ngày nhìn chằm chằm xem báo nói gì về hắn, cũng không lo lắng sao? Mặc dù có dụng ý gì đi nữa, chỉ, hắn như vậy có phải hay không cũng quá không biết thu liễm đó. Tôi cũng có thời điểm…… Cậu đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi cũng có thời điểm thực sự thấy hắn không đáng giá để cậu làm như vậy.”
Sở Chu mấy năm nay tuy rằng không có chứng kiến hai người này chân thật ở chung là thế nào, nhưng Cố Vân có bao nhiêu lo âu thì hắn rõ tường tận,
giờ phút này thấy Cố Vân thống khổ, nhịn không được
bênh vực kẻ yếu.
Cố Vân ngồi một bên như có suy nghĩ gì, cũng không nói tiếp, nghe qua lời này sắc mặt thủy chung vẫn là không tốt.
Lát sau, Cố Vân bỗng nhiên quay đầu nhìn Sở Chu, hỏi:“Cậu nói xem con người tôi có phải hay không thật đáng ghét?”
Sở Chu nghĩ nghĩ còn thật sự đáp,“Sẽ không. Con người cậu tốt lắm, mặc dù có thời điểm lạnh lùng, ích kỷ, nhưng không phải là chịu không nổi.”
Cố Vân cười cười,“Đó là cậu không biết con người tôi trước kia.”
“Hắc, này còn nói sao, ý trước kia của cậu là bao lâu a?”
Cố Vân thoáng suy tư,“Đại khái là trước khi biết tói cậu đi.”
Sở Chu cả kinh, lập tức đắc chí nói:“Cậu nói vậy không phải là đang khích lệ tôi sao.”
Cố vân liếc hắn một cái,“Xem như đi…… Có thể xem như cậu và hắn mỗi người chiếm một nửa……”
Sở Chu vỗ vỗ bả vai y,“Muốn tôi nói sao, ngươi có đôi khi cùng Cố Vân không sai biệt lắm(
? câu này nguyên văn tác giả), làm việc gì cũng không thực để ý cái nhìn của người khác, người như thế mới có lợi, chính là một khi đã xác định được mục tiêu đều sẽ cố dù có chết cũng vẫn đi tới mục tiêu đó, còn không tốt chính là cậu hay để ý tới những chuyện vụn vặt.”
Cố Vân nhắm mắt, yên lặng nghe, không nói lời nào.
Sở Chu nhớ tới Tăng Kế, khẩu khí lại ôn nhu đi không ít,“Cậu hôm nay vốn là uống nhiều, lại hỏi vấn đề kỳ quái này, ai, kỳ thật cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, là
đồ của cậu sớm muộn gì cũng là của cậu, nếu không phải là của mình, dù cố gắng như thế nào cũng vô dụng.”
Cố Vân hiếm khi được nghe Sở Chu giảng giải lí lẽ tôn giáo, khóe miệng cười khổ chợt lóe rồi biến mất, y tiếp lời Sở Chu,cười nói:“Như thế nào,nữ vương nhà ngươi nếu không phải là của cậu thì cậu sẽ thật sự buông tay được sao?”
“Ách……” Sở Chu nghĩ thầm, đương nhiên không thể, vụиɠ ŧяộʍ cướp cũng muốn cướp trở về, bất quá lời này không thể nói, nói ra không khác nào gậy ông đập lưng ông, đành phải ngồi đó cười gượng.
Cố Vân dựa người về phía sau, nghe xong
những lời này của Sở Chu,thấy Cố Vân tựa hồ thoải mái không ít, Sở Chu trong lòng cảm nhận thành tựu lớn lao của mình.
“Được rồi, tôi không sao, cậu trở về đi, nữ vương đang ở nhà chờ đi?”
“Nga. Hắc hắc……”
“Điện thoại cho cậu, cậu cũng không nghe, tôi khẳng định là cậu đang ngọt ngào cùng nữ vương nhà mình, cho nên sau cũng không còn tìm cậu nữa, bất quá không nghĩ người trong quán lại gọi cậu đến, thật không biết xấu hổ,” Cố Vân đứng lên, tiễn Sở Chu đi ra ngoài,“Này, thay tôi cấp nữ vương bồi cái lễ, không nghĩ tới đã chiếm dụng
trung khuyển nhà hắn lâu như vậy.”
Sở Chu bị Cố Vân nói mấy câu này liền đỏ mặt,“Ai, tôi đi về trước, có việc gì thì gọi điện thoại.”
“Ân.”
“Năm mới vui vẻ.”
“Một mình như thế nào vui vẻ được, không bằng cậu dẫn tôi về nhà cậu đi.” Cố Vân nửa thật nửa đùa.
“…… Này” Sở Chu quả nhiên khó xử.
Đến khi cửa đã muốn đóng, Sở Chu
mới nhận ra mình bị đùa giỡn, đành phải cười oán hận “Uy, cho dù không mang theo cậu về nhà, cậu cũng không keo kiệt đến mức ngay cả câu chúc mừng năm mới cũng không nói.” Lúc này mới xoay người rời đi.
Cố Vân vẫn tựa vào trên cửa, cả người khí lực đều giống như bị mất đi.
“Hắn đã trở lại……” Cố Vân thấp giọng thở dài, người đàn ông kia thế nhưng không chết, đã trở lại.
Đã nghĩ rằng, khi biết tin, hắn sẽ gấp gáp trở về,chất vấn chính mình.
Chuyện cũ hiên lên thật rõ ràng, giống như lại thấy được năm đó,tầng mây ảm đạm, những bông tuyết trong suốt trong sáng.
Đợt tuyết đó cùng đợt tuyết cuối cùng của năm
nay cũng không khác nhau, bông tuyết như trước du dương động lòng người, một mảnh chữ phiến, từ từ bao trùm mặt đất.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Niếp Kì bọn họ sắp gặt hái…