Qua cái nắp trong suốt của khoang con nhộng, Sở Thời Từ nhìn thấy Tô Triết Ngạn, trong đầu lại hiện lên lời nói của lão Trương.
"Trông rất đẹp, nhưng khi nhìn mặt sẽ tắt nắng ngay."Sở Thời Từ càng nhìn càng cảm thấy lão Trương nói rất đúng.
Tô Triết Ngạn tóc vàng mắt xanh, làn da trắng nõn và cực kỳ điển trai, giống như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy.
Nhưng đôi mắt của hắn vô hồn, cả người cũng không có một chút sức sống nào hết. Hắn cứ như một cái xác không hồn, nhìn vào khiến người ta lạnh sống lưng.
Không biết hắn đã trải qua những gì bên ngoài vào ban ngày mà đôi mắt của hắn lại trở nên ảm đạm rồi, tối hôm qua Sở Thời Từ vất vả lắm mới thắp sáng được nó.
Cậu không nhịn được đưa tay chạm vào cái nắp trong suốt.
Tô Triết Ngạn không đáp lại cậu, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cậu, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khó nhận ra.
【Giá trị sức sống +1, giá trị sức sống hiện tại là 21/100.】
Sở Thời Từ phê, cậu biết ngay là nam chính yêu cậu mà.
Bên ngoài thì trưng bộ mặt của người chết, chỉ cười khi ở trước mặt cậu thôi.
Đây là gì, đây là một đãi ngộ đặc biệt dành riêng cho cậu.
Sở Thời Từ chỉ vào bốn chấm đen trên vách bên trong của khoang con nhộng, múa may cây đinh sắt méc với Tô Triết Ngạn.
Nơi này cách âm rất tốt, mà tiếng nói chuyện của robot lại quá nhỏ.
Tô Triết Ngạn không nghe thấy Sở Thời Từ nói gì cả, nhưng từ động tác của cậu, hắn có thể đoán được ý của cậu.
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt vừa mới tốt lên lại chìm xuống.
Sở Thời Từ thấy hắn xoay người định đi thì vội vàng đập nắp. Câu giơ tám ngón tay lên, ý là kẻ địch có nhiều hơn hai bàn tay của cậu cộng lại.
Tô Triết Ngạn không hiểu, nhưng hắn cũng không cần hiểu.
Đêm nay trời ít sương mù, đây cũng là lý do tại sao những người đó chọn bắt hắn đêm nay.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở mấy chỗ, “Đừng trốn nữa, ra đây.”
Những người trốn sau công sự che chắn* nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, lần lượt đi ra.
*Công sự là công nghệ xây dựng pháo đài dùng để bảo đảm an toàn cho người và phương tiện vật chất, kho tàng, bảo đảm chỉ huy ổn định, nâng cao hiệu quả sử dụng vũ khí và phương tiện kỹ thuật quân sự, chống các phương tiện sát thương của địch.
Cộng lại trước sau, tổng cộng có mười ba người.
Khi Tô Triết Ngạn tìm kẻ địch, họ cũng đang nhìn hắn.
Cho đến khi họ nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, những người đó mới hiểu ý của lão Trương.
Ánh sáng chiếu vào người hắn, hắn điển trai và cao quý giống như một vị thần của Hy Lạp cổ đại. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, bạn sẽ phải ngạc nhiên bởi vẻ ngoài của hắn.
Nhưng sau khi kinh ngạc, bạn sẽ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát. So với người sống, hắn càng giống một pho tượng lạnh lùng hơn. Không có sinh khí, không có sức sống. Từ ánh mắt đến thần thái đều ẩn chứa sự tĩnh mịch sâu lắng.
Gã cầm đầu thất thần trong chốc lát, sau đó liền bình tĩnh lại. Gã nhìn lại những người anh em của mình, phát hiện bọn họ cũng có thần sắc phức tạp.
Gã chép miệng, thì thầm, “Mẹ nó, cứ tưởng rằng mặt người chết chỉ là cách nói phóng đại thôi, không ngờ là tả thực.”
Người bên cạnh đề nghị, “Đại ca, hay là chúng ta móc mắt của nó hoặc bịt lại đi. Em nghĩ chủ yếu là do đôi mắt quá đáng sợ, chọc mù biết đâu cũng....”
Tiếng nói của hắn đột nhiên im bặt.
Gã cầm đầu chỉ cảm thấy trước mắt loé lên, một con dao găm đã đâm vào cổ họng của tên đàn em. Gã đột nhiên quay đầu lại, con mồi của họ đêm nay vẫn đang đứng trước khoang con nhộng.
Trên khuôn mặt hắn không có biểu hiện gì, nhưng đôi mắt xanh như một vũng chết lại đang hừng hực lửa giận.
Cầm con dao rựa dính máu, con mồi từng bước tiếp cận Alpha trước mặt. Ủng quân đội giẫm lên mặt đất phát ra âm thanh trầm ổn, gã cầm đầu bất giác lùi về sau hai bước.
Tỏ ra rụt rè trước mặt Beta khiến gã thẹn quá hóa giận, “Chúng ta có hơn mười mấy người, nó chỉ có một mình thôi, các anh em cùng nhau xông lên!”
Tiếng hét bên ngoài lớn đến mức Sở Thời Từ ở trong khoang con nhộng cũng có thể nghe thấy.
Cậu tìm thấy chốt mở nắp khoang ở bên trong, nhảy ra khỏi khoang con nhộng rồi giơ cây đinh lên.
Hôm nay kẻ nào dám chạm vào mục tiêu nhiệm vụ của cậu, cậu sẽ đâm nát chân kẻ đó!