Chỉ có một nửa nắp trên đỉnh của khoang con nhộng là trong suốt, do góc độ hạn chế nên Sở Thời Từ chỉ thấy được hai người.
Cậu không chắc có bao nhiêu Alpha ở bên ngoài, nhưng từ tiếng nói chuyện ồn ào ầm ĩ của họ, có thể xác định rằng có ít nhất năm người.
Gã cầm đầu cầm một sợi dây kim loại mảnh trong tay và chọc vài cái vào mép của khoang con nhộng.
Giây tiếp theo, nắp của khoang con nhộng bị mở ra.
Gã đàn ông ấn bốn miếng dán kim loại lên vách bên trong của khoang con nhộng. Miếng dán mỏng và nhỏ, màu sắc lại trùng với vách bên trong, nhìn bằng mắt thường sẽ không thể phân biệt được.
Những người bên ngoài vỗ tay, “Được rồi, chia làm ba nhóm và đi đến nơi đã chọn trước đó nấp đi. Khi nào nó bị điện giật choáng váng thì đến bắt nó.”
Sở Thời Từ không nhịn được lú đầu ra ngoài để xem xét.
Gã đàn ông trông thô kệch chống một tay lên cửa khoang, vẻ mặt thoải mái và thản nhiên, có vẻ như họ làm chuyện này rất thường xuyên.
Gã đóng nắp lại và quay sang nhìn người bên cạnh: “Miếng dán dùng cái nào là mất cái đó, mong rằng đứa Beta kia đẹp chút, nhưng đừng là món hàng phải bù thêm tiền.”
“Xấu hay đẹp thì tắt đèn cũng như nhau thôi. Tuy tao không thấy rõ mặt, nhưng dáng người của nó khá chuẩn, eo thon chân dài. Nó còn mang ủng quân đội nữa, nhất định là che giấu giới tính của mình để nhập ngũ. Bất kể nó trông như thế nào, danh tính cựu quân nhân của nó cũng có thể tăng giá lên rất nhiều.”
“Cũng đúng, nghĩ kỹ lại thì vẫn có thể kiếm lời ổn định. Pheromone của Alpha ở đây quá nồng nên không có mùi gì cả. Nếu nghĩ theo cách này thì Beta cũng khá ổn, ít nhất tụi nó không có mùi.”
Gã đàn ông cầm đầu đột nhiên quát lớn, “Sao trước đó mày không nói nó mang ủng quân đội! Gọi thêm mấy anh em đến đây! Mẹ kiếp, không có quân nhân nào dễ đối phó hết.”
Tiếng nói chuyện dần dần đi xa, Sở Thời Từ từ dưới giá sách chạy ra, cầm bút đánh dấu bốn chấm đen nhỏ lên chỗ vừa ấn miếng dán.
Khi làm xong, cậu không nghe thấy tiếng nói chuyện nữa.
Sở Thời Từ ước tính một chút số lượng người trong cuộc phục kích, ít nhất có 6 Alpha, còn chưa tính đội tiếp viện kế tiếp.
Nghĩ đến đây, cậu gấp đến mức xoay vòng, "Anh Thống, nam chính có gặp phải tình tiết này trong nguyên tác không?"
Hệ thống vừa uống trà vừa đọc tài liệu:【Cậu gấp cái gì, hắn là nam chính của sảng văn chứ có phải nam chính của H văn đâu. Cho dù đang chán nản và bơ phờ thì vẫn có thể xử đẹp một đám người. Trong nguyên tác, ngay từ đầu hắn đã chạy vào trong thành phố đánh bại tất cả Alpha rồi, tiếng ác truyền khắp ngôi sao hoang vu, ai mà dám nhớ thương hắn.】
"Thế chuyện này là sao?"
【À, giá trị sức sống của hắn quá thấp nên không có ý định thống trị ngôi sao hoang vu. Trước khi cậu đến, hắn luôn sống một cách vô tri vô giác, những Alpha đó thậm chí còn không biết rằng có một người như hắn. Nếu số liệu hoá giá trị uy danh của hắn ở ngôi sao hoang vu, thì giá trị uy danh của nam chính lúc này trong nguyên tác ít nhất là 80. Nhưng giá trị uy danh của nam chính hiện tại là âm 80.】
"Tại sao lại là số âm?"
【Bởi vì hắn là beta, cả Beta và Omega ở ngôi sao hoang vu đều là con mồi của bọn tội phạm. Cho nên cậu phải cố lên, nhanh chóng làm tăng giá trị sức sống của nam chính để hắn trở về làm đứa con cưng của trời tay đấm ngôi sao hoang vu, chân đá đế quốc, oai phong lẫm lẫm được vạn người kính ngưỡng như trong nguyên tác.】
Nghe xong nó nói, Sở Thời Từ đột nhiên cảm thấy thật hoang đường.
Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với Tô Triết Ngạn, khiến một người vốn nên chói mắt như mặt trời lại ngã vào bụi bặm. Kể từ đó, ngay cả tôn nghiêm của mình cũng bị chà đạp.
Mặc dù thời gian ở chung với Tô Triết Ngạn chưa lâu, nhiều lắm chỉ mới ba ngày, nhưng Sở Thời Từ vẫn xem hắn như người nhà của mình.
Huống hồ Tô Triết Ngạn nhìn thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng đối xử với cậu cũng không tệ lắm. Nếu lát nữa Tô Triết Ngạn đánh không lại thì cậu sẽ ra hỗ trợ, không thể nhìn nam chính bị người ta ăn hϊếp được.
Sở Thời Từ nhặt chiếc váy công chúa lên, lục lọi một hồi trong khoang con nhộng, tìm được một cây đinh sắt thon dài.
Cậu cầm cây đinh sắt múa vài đường, cảm thấy ổn rồi.