Biệt Ly Ơi Chào Mi


- Có gì khó đâu, anh gọi dây nói về nhà cũng được vậy. Anh báo cho gia đình biết là anh đang ở bãi biển Nam San, không về nhà kịp, nói ở nhà xin phép sở cho anh nghỉ một hôm. Có đơn giản như vậy mà cũng không biết, khổ quá, ông công tử bột, lần đầu tiên xa vυ" mẹ ơi!

Duy Trâm nói rồi nhìn thẳng Từ Sâm:

- Tôi nghĩ là, nếu mẹ anh biết chuyện anh định bỏ ra bốn tiếng đồng hồ lái xe vượt núi trong đêm tối thế này, chắc chắn người sẽ muốn anh ở lại ngủ, sáng mai về còn hơn.

- À!

Từ Sâm như hiểu ra, nhưng vẫn chưa hết bối rối:

- Nhưng mà tối nay ta sẽ ngủ ở đâu?

- Ở đây thiếu gì chỗ ngủ. Ta có thể mướn một biệt thự nhỏ qua đêm.

Duy Trâm nói rồi nhìn lên hỏi:

- Anh đã từng thấy cảnh người đi đánh cá lúc ban đêm chưa?

- Đánh cá đêm à?

Từ Sâm hỏi mà không để tâm vì chàng mải tính toán xem có nên quay xe về thành phố không.

- Nam San là một bến cá, vì vậy ở đây phần lớn dân sống bằng nghề câu bắt cá biển. Tối anh ra ngoài này xem, trên bãi biển mênh mông sẽ có rất nhiều điểm sáng nhỏ, đó là ghe câu họ dùng đèn để dụ bầy cá. Những điểm sáng này giống như những vì sao trên trời, lung linh đẹp vô cùng.

- Thật vậy ư?

- Thật chứ. Nếu không tin, tối nay anh cứ ra đấy xem sẽ thấy ngay.

Từ Sâm không còn suy nghĩ gì hết. Lúc này chàng có vẻ phó mặc chìu theo ý muốn của Duy Trâm.

- Thôi được, chúng ta đi đặt phòng rồi đi gọi dây nói luôn.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Từ Sâm đã liên lạc được điện thoại với gia đình. Sau đó họ đi đặt phòng nghỉ. Ở đây, khách sạn được cất thành từng căn nhà nhỏ. Mỗi căn là một túp lều nằm riêng rẽ ẩn mình trong vườn cây, khung cảnh thật hữu tình. Từ Sâm lấy chìa khóa mở cửa ngôi nhà vừa mướn. Chàng chựng lại ngay. Phòng chật hẹp với hai chiếc giường đơn nằm sát nhau và một buồng tắm nhỏ, không có gì khác nữa hết. Từ Sâm ngần ngừ một chút nói:

- Để tôi đi mướn thêm một phòng khác cho Trâm nhé?

Duy Trâm ngồi xuống giường nhìn Từ Sâm nói:

- Sao anh lại xài sang như vậy? Bộ anh muốn tôi một mình ngủ trong một ngôi nhà à? Anh nghe tiếng gì bên ngoài không? Tiếng gió hú, tiếng sóng biển rồi côn trùng kêu rền rỉ. Tôi sợ ma lắm, tôi không ở một mình đâu. Ô hay, anh này khờ quá!

Từ Sâm nhìn Duy Trâm lúng túng:

- Vậy thì... vậy thì... Sâm không biết phải giải quyết làm sao.

Lúc bấy giờ khuôn mặt của chàng có vẻ đần độn lắm.

- Làm sao bây giờ đây?

Duy Trâm đứng lên vỗ vai Từ Sâm nói:

- Sao anh lại thắc mắc như vậy? Ở đây có hai cái giường cơ mà, chúng ta mỗi người sẽ ngủ một cái. Tôi tin tưởng anh là được rồi.

Từ Sâm không nói gì nữa, mặt chăm chăm nhìn Duy Trâm. Cô nàng vẫn mặc chiếc áo tắm hai mảnh thật nhức mắt. Từ Sâm không biết trong tình trạng này, bản thân chàng có dám tin tưởng chính mình không nữa là.

Duy Trâm lại lên tiếng:

- Nhờ anh ra ngoài xe lấy hộ quần áo em vào được không? Mình mẩy em toàn là muối và cát không à, em cần phải tắm lại một chút.

Từ Sâm như giật mình, thấy mình khù khờ vô cùng. Chàng vội bước nhanh ra ngoài. Con đường rất rộng, xe có thể chạy vào đậu ngay trước cửa nhà. Thế là Từ Sâm cho xe vào tận bên trong rồi mở cửa lấy quần áo của hai người mang vào.

Vừa đẩy cửa bước vào, Từ Sâm lại ngẩn ra. Tiếng nước chảy trong nhà tắm, bộ áo bikini của Duy Trâm lại nằm vắt trên giường. Thì ra cô ấy đã đi tắm. Từ Sâm khép cửa lại, bước tới cửa sổ kéo rèm cho kín đáo một chút. Trong nhà tắm có tiếng hát nho nhỏ hòa với tiếng nước chảy.

Từ Sâm đứng yên lặng, lắng nghe bài hát rời rạc, lắng nghe tiếng nước chảy mà đầu lại tưởng tượng đến những hình ảnh đâu đâu... Những hình ảnh trong phòng tắm!

Rồi tiếng hát ngừng lại, có tiếng hỏi vọng ra của Duy Trâm:

- Anh Sâm, anh có ở ngoài đấy không?

Từ Sâm giật mình. Như người vừa bị bắt gặp quả tang vừa làm điều gì xấu hổ, chàng đỏ mặt, lúng túng nói:

- Có, có có đây... Tôi sẽ mang quần áo cô vào ngay.

Từ Sâm vừa nói xong lại giật mình. Không biết có nên mang quần áo Duy Trâm vào đấy không. Nhưng vừa lúc đó, cửa phòng tắm xịch mở, Duy Trâm bước ra một cách thật tự nhiên. Từ Sâm trố mắt, trên mình Duy Trâm chỉ có một chiếc khăn tắm mỏng. Nó lại không đủ lớn để che hết cơ thể Duy Trâm. Cái nửa kín, nửa hở lại càng quyến rũ, lôi cuốn chàng. Từ Sâm như ngẩn người ra, mắt mở to, tim thì đập mạnh, mà cổ lại rát bỏng.

- Ồ!

Duy Trâm mỉm cười bước xuống lấy tay vò vò mái tóc của Từ Sâm, bàn tay không còn giữ được khăn làm một phần khăn lại bị lệch đi.

- Xem này, tóc anh đầy cát với cát, sao lại không vào nhà tắm xối nước đi?

Từ Sâm ấp úng:

- Vâng, vâng!

Từ Sâm không hiểu có nên cởϊ áσ đi vào nhà tắm như cô ta không. Thật tình chàng thấy không đủ can đảm. Từ Sâm quơ vội áo sơ-mi và quần dài định đem theo vào phòng tắm. Duy Trâm kêu lên:

- Ồ! Anh làm gì thế? Anh mang quần áo vào trong đó làm gì? Chỗ đâu để?

Từ Sâm giật mình nhìn kỹ mới thấy cái nhà tắm nhỏ xíu, nền tráng xi măng, trên lợp lá, không có lấy chỗ móc áo cũng như móc khăn.

- Anh vào đấy trước đi. Tắm xong gọi một tiếng là em sẽ mang khăn vào, được chứ?

Từ Sâm gật đầu, lúng túng đặt quần áo lên giường. Chàng mặc quần đùi đi vào nhà tắm, vặn vòi bông sen xả nước. Tắm mà Từ Sâm vẫn không xua được bao ý nghĩ hỗn tạp trong đầu. Tắm thật lâu, chìm mình trong cái mát lạnh của nước nhưng Từ Sâm vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

- Anh Sâm, anh tắm gì mà lâu thế?

Từ Sâm vội nói:

- Xong rồi, xong rồi đây!

Mở cửa một khe hở nhỏ, Duy Trâm đã đưa khăn vào. Tiếc một điều, chiếc khăn vừa mỏng lại vừa nhỏ, Từ Sâm choàng phần dưới mà vẫn không thấy "an toàn" chút nào. Ra khỏi phòng tắm, Từ Sâm càng bối rối hơn. Duy Trâm đang nằm trên giường, hình như không mặc quần áo, chỉ cuộn mình trong tấm chăn mỏng thôi.

Duy Trâm nói:

- Xin lỗi nhé, em buồn ngủ quá, em chợp mắt chút đây.

Từ Sâm trừng mắt nhìn Duy Trâm, nhìn tấm chăn mỏng. Bây giờ mùa hè, mặc dù không có gắn máy lạnh nhưng không hiểu sao, không khí trong phòng lại ngột ngạt quá, nóng quá. Dưới tấm chăn mỏng kia, đường nét cơ thể của Duy Trâm vẫn lồ lộ, nhất là phần đùi. Màu trắng của thân thể nổi bật bên cạnh màu đỏ của chăn.

Từ Sâm nuốt nước bọt bước tới ngồi trên giường riêng của mình. Hai cái giường cách nhau có một tấc, Duy Trâm nằm đấy, hai tay để sau gáy, phần vai trần nằm ngoài chăn. Chợt nhiên Duy Trâm lại mở mắt ra. Bằng cái nhìn như khıêυ khí©h, cô nói giọng lững lờ:

- Anh... anh định làm gì thế?

Mắt Từ Sâm như trợn trừng, chàng rụt rè đưa tay qua sờ nhẹ lên vai Trâm, lên cổ Trâm.

Duy Trâm cũng không kém, vòng tay qua bá lấy cổ Từ Sâm kéo chàng về phía mình. Từ Sâm thụ động xê dịch người qua giường Duy Trâm, đầu cúi xuống thấp, mồ hôi trên lưng chàng đọng hột. Nóng quá... nóng quá...

Chợt có tiếng hỏi của Duy Trâm:

- Anh... Anh đã từng trải rồi chứ?

Từ Sâm đỏ mặt, không dám thú nhận sự thật, chàng chỉ yên lặng.

Duy Trâm nhìn Từ Sâm với cái nhìn khıêυ khí©h:

- Chưa phải không? Anh càng phải trân trọng nó. Con trai bây giờ giống anh hiếm lắm đấy. Anh nên giữ đến ngày thành hôn.

Duy Trâm nói mà thân hình lại loay hoay chờ đợi.

Trễ quá rồi... Trễ quá rồi…Đột nhiên, Từ Sâm không kềm chế nổi, chàng cúi xuống... tìm kiếm... tìm kiếm... tìm kiếm...

Từ Sâm nghe bên ngoài cửa có tiếng gió thổi, tiếng lá reo, tiếng sóng biển, tiếng côn trùng rả rích và cả tiếng trái tim mình đập thình thịch. Tất cả những âm thanh đó như nuốt chửng lấy chàng, đẩy chàng đắm mình chìm trong cơn mê muội.

Thêm Bình Luận