- Cây cỏ không những sợ khói thuốc mà nó còn sợ cả máy điều hòa nhiệt độ. Con đặt hai chậu hoa này lên bệ cửa. Trông vẫn đẹp, được không cha?
Ông Tạ Thắng gật đầu, yên lặng nhìn con gái, rồi nghĩ đến lời của Bảo Lâm, ông chợt thấy thẹn. Rõ ràng là ông không hiểu rõ con gái ông bằng Bảo Lâm.
Ông hỏi:
- Trúc Vỹ, ba hỏi thật lòng con, con có thích cô giáo con không?
Trúc Vỹ thành thật nói:
- Thích chứ! Ngay từ nhỏ, con đã được cha mướn cô giáo đến dạy, nhưng chưa có cô nào dễ gần như cô Lâm. Cô ấy không những chỉ dạy chữ cho con mà còn hiểu con, thương con. Ngay trong những lúc con không thuộc bài, cô ấy cũng chỉ nói: "Không trách em được vì những thứ ấy quá khó đối với em".
Rồi Trúc Vỹ chau mày, giọng ấp úng như cố tìm kiếm cách diễn tả cho thích hợp. Nàng nói tiếp:
- Có thể nói thế này, các cô giáo khác dùng "trí thức" để dạy con, còn cô Lâm? Cô ấy dạy con bằng tấm lòng. Thật đấy, cha ạ, vì vậy như con nói lúc nãy, con rất yêu quý cô Lâm.
Tạ Thắng yên lặng nhìn Trúc Vỹ. Ông hiểu điều Trúc Vỹ muốn nói:
- Con có biết là tối qua, cô giáo Lâm đã đến đây xin giùm con.
- Xin cái gì thế cha?
- Cô ấy nói, đại học chưa hẳn có điều con muốn học, và cô ta nghĩ là con không cần phải thi vào đại học làm gì.
- À!
Trúc Vỹ nhìn cha với đôi mắt sáng:
- Rồi sao nữa cha? Rồi cha nói sao?
Ông Tạ Thắng lớn tiếng:
- Vì vậy, từ đây về sau, cô Lâm và cả cô Nga đều không cần phải đến đây để dạy con nữa. Con cũng được miễn thi vào đại học. Nhưng mà, hãy nghe này. Mảnh đất ở sau vườn trúc, cỏ dại nhiều quá. Cha giao mảnh đất đó cho con đấy. Nếu con không muốn học nữa thì cũng không có quyền ngồi không, con phải lao động.
Ông Tạ Thắng quắc mắt về phía khung cửa sổ rồi nói tiếp:
- Con phải biến mảnh đất đó thành một vườn hoa, một vườn hoa thật đẹp, nghe không?
Trúc Vỹ như nín thở, mắt mở to mà không dám tin những gì vừa nghe. Có thật như vậy không? Tuyệt quá.
Ông Tạ Thắng nói:
- Con có nghe rõ không chứ? Cha tha chuyện thi đại học cho con, nhưng cái vườn hoa thì con phải chăm sóc cho thật tốt.
Trúc Vỹ bây giờ xác định đúng lời cha nói là sự thật. Nàng chạy như bay đến bá lấy cổ cha, cảm động với những giọt nước mắt sung sướиɠ:
- Cha ơi, cha! Cha dễ thương quá! Con yêu cha vô cùng!
Ông Tạ Thắng cũng thật sự xúc động. Lâu lắm rồi, hai cha con không có được phút giây thân mật thế này. Ông yên lặng tận hưởng những gì đang có. Trúc Vỹ giống như cánh bướm, hôn lên trán cha xong, nó bay ra khỏi phòng.
- Nội ơi, nội! Cha bảo là con không cần thi đại học nữa, con khỏi phải sợ chuyện thi rớt nữa rồi.
Ông Tạ Thắng tựa người vào ghế. Thật không ngờ con gái ông lại sợ thi rớt như vậy. Bất giác, ông nhớ tới lời nói của Bảo Lâm mấy tháng trước đã nói với ông:
-... Mặc dù cô ấy không thích học nhưng vẫn phải học vì ông, không muốn thi vẫn phải thi vì ông. Cô ấy có đủ cá tính riêng nhưng vì ông mà không dám nghĩ đến, không phát huy được tính độc lập của mình.
Bảo Lâm! Bảo Lâm! Người con gái yếu đuối kia lại có một nhận xét nhạy bén. Còn ông? Một luật sư tiếng tăm lừng lẫy lại quá vô tình.
Bảo Lâm! Bảo Lâm! Ông Tạ Thắng vội lật quyển sổ tay ra tìm chỗ ghi gia cảnh Bảo Lâm. May quá, nhà cô ấy có điện thoại. Lúc đầu, Tạ Thắng nghĩ là nhà Bảo Lâm nghèo đến độ không gắn được máy điện thoại. Ông quay số... Vừa được hai số là chựng lại. Ta sẽ nói gì đây? Sau chuyện hôm qua xảy ra, nói gì cho Bảo Lâm hiểu? Không khéo lại thêm rắc rối nữa! Lạ thật, ta chưa bao giờ lúng túng trước một cô gái như đối với Bảo Lâm. Ông Tạ Thắng đặt ống nói xuống, đứng dậy đi thay áo rồi tìm bác tài xế.
Tú Mẫn vội bước vào. Bình thường đến văn phòng, Mẫn vẫn cùng đi với ông Thắng. Mặc dù chàng có xe riêng, nhưng đi chung như vậy để ông Thắng dễ dặn dò công việc. Hôm nay, không hiểu sao ông Thắng lại bảo:
- Cậu một mình lái xe đến văn phòng trước nhé, đừng đợi tôi. Lấy hồ sơ vụ án ở Công Ty Bảo hiểm nghiên cứu trước, tôi có lẽ đến hơi muộn. Nếu có ai cần gặp tôi, cậu cứ ghi âm lại, tôi về đến sẽ giải quyết sau.
Tú Mẫn gật đầu, không nói nhưng chàng cũng thấy có chuyện lạ. Một luật sư Thắng mọi khi bước ra khỏi nhà ăn mặc chải chuốt, lịch sự hàng ngày, không hiểu sao hôm nay lại quên cả cạo râu!
Hai mươi phút sau, chiếc xe du lịch của luật sư Thắng đã ngừng trước cổng nhà Bảo Lâm.
Ông Thắng xuống xe, đứng ngắm ngôi nhà nhỏ của cô giáo. Trong những năm gần đây, loại nhà này hầu như biến mất gần hết, thay vào đó là những chung cư cao tầng, chỉ còn một ít căn hộ, trong đó có nhà của Bảo Lâm. Ông bước tới bấm chuông với một chút căng thẳng hiện lên trên nét mặt. Mới bảy giờ hai mươi, còn quá sớm. Gọi cửa lúc này là không tiện.
Có tiếng bước chân đi ra, rồi cổng mở. Bảo Lâm trong chiếc áo sơ mi ca rô đơn giản, chiếc quần jean đã bạc xuất hiện. Nàng có vẻ hơi ngạc nhiên. Cánh tay bị thương vẫn còn băng.
- Chào ông, ông đến đây có chuyện chi?
Ông Tạ Thắng không để ý đến câu hỏi.
- Hôm nay cô có giờ dạy chứ?
- Vâng.
- Mấy tiết?
- Bốn tiết.
- Thế còn buổi chiều?
- Không có tiết nào.
Tạ Thắng nói nhanh:
- Vậy để tôi đưa cô đến trường nhé?
Bảo Lâm do dự. Tạ Thắng nói ngay như sợ nàng chối từ:
- Vì tôi có chuyện muốn nói với cô. Tôi đã suy nghĩ kỹ, cô nói đúng. Sáng nay tôi đã cho Trúc Vỹ biết nó không cần phải thi đại học nữa.
- À!
Bảo Lâm chớp chớp mắt:
- Có phải ông đến đây để thông báo cho tôi biết là tôi không cần phải đến đấy dạy kèm cho Trúc Vỹ nữa, phải không?
Ông Tạ Thắng ngẩn ra. Thực tình thì ông chưa hề nghĩ đến điều đó. Ngay lúc đó, trong nhà có tiếng hỏi vọng ra của ông Vĩnh Tú:
- Bảo Lâm! Có phải chị phụ việc đến phải không?
Bảo Lâm giật mình, nói lớn vào trong:
- Dạ, không phải.
Bảo Lâm nhìn Thắng. Nàng không biết có nên mời Thắng vào nhà không? Nhưng rồi nghĩ đến cảnh bề bộn trong nhà, có thể mẹ sẽ chạy ra, áo quần xốc xếch, bây giờ cũng sắp đến giờ dạy học rồi, Bảo Lâm hất nhanh tóc ra sau, nói:
- Được rồi, ông đợi một tí nhé, tôi vào trong lấy mấy quyển sách. Hôm nay đi nhờ xe ông tới trường vậy.
Bảo Lâm chạy vội vào nhà lấy mấy quyển sách rồi bước ra ngồi phía sau xe với ông Tạ Thắng. Đây là lần đầu tiên nàng ngồi phía sau. Mấy lần trước, lúc còn dạy kèm cho Trúc Vỹ, mỗi lần bác tài xế đến rước, Bảo Lâm đều ngồi phía trước, vừa chuyện vãn và vừa ngắm cảnh.
Bữa nay ngồi một mình phía sau với ông Tạ Thắng, tự nhiên Bảo Lâm bối rối. Nàng bỗng nhớ tới nụ hôn đêm qua. Bất giác, Bảo Lâm xích ra xa một chút.
Ông Tạ Thắng lên tiếng, có vẻ săn sóc, tất nhiên không hề đề cập gì đến chuyện tối qua:
- Tay cô làm sao bị thương vậy?
Bảo Lâm nói nhanh:
- Tôi trượt ngã trên mảnh vỡ của ly nước.
- À, thế có nặng lắm không?
- Phải may tất cả mười một mũi. Bác sĩ nói sau này mà lành rồi vẫn phải mang sẹo.
Ông Tạ Thắng cúi xuống nhìn cánh tay băng của Bảo Lâm rồi nói:
- Chiều nay tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện xem lại vết thương nhé!
Bảo Lâm nhìn Tạ Thắng, chợt nghĩ:
- Sao ông ta lại tự tin như vậy? Ta sẽ đồng ý, không phản kháng? Có lẽ ông nghĩ là với những người đầy quyền uy như ông ta, con gái, đàn bà nào được lọt vào mắt xanh ông ta coi như một sự hãnh diện, một diễm phúc lớn.