Duy Trâm đã lầm tưởng Từ Sâm là người yêu của Bảo Lâm. Vả lại, cái thói quen cướp đoạt người yêu của bạn với cô là một việc làm thích thú. Duy Trâm đang giương bẫy ra, chờ con mồi bị sập.
Từ Sâm chọn món bít-tết và một ly rượu vang. Theo yêu cầu của Từ Sâm, Duy Trâm cũng đóng góp gọi thêm một ly "cho vui". Còn Bảo Lâm? Nàng chỉ cười nói:
- Anh đã biết là tôi không biết uống rượu, vả lại rượu cũng không tốt lắm đối với vết thương của tôi. Máu lại có thể chảy ra do tim đập quá mạnh.
Từ Sâm đồng ý:
- Đúng như vậy.
Rượu mang ra, Duy Trâm nâng ly lên cụng với Từ Sâm. Có rượu, họ nói chuyện thật cởi mở. Khi Duy Trâm biết được Từ Sâm là con trai duy nhất của tỉ phú Ngô Trọng Nhàn thì mắt nàng như sáng hơn, long lanh hơn. Nàng cố nhìn Từ Sâm say đắm hơn:
- Tôi biết ngay mà. Vừa trông thấy anh là tôi biết ngay anh không phải là loại tầm thường. Từ cách ăn nói, cử chỉ, đến phong độ, tôi biết anh phải loại thượng lưu nhất xứ.
Câu chuyện đang vui. Hết ly này, lại tiếp vài ly khác. Từ Sâm như say khướt. Chỉ có mấy ly rượu mà chàng thấy trời đất như lăn quay. Nụ cười của Duy Trâm đẹp, đẹp mê hồn. Bảo Lâm ngồi đấy cũng nhận ra sức lôi cuốn của Duy Trâm. Mỗi cử chỉ của Trâm đều ngập đầy nữ tính. Trâm giống như một bó hoa viên mãn, một bó đuốc rực rỡ.
Bảo Lâm yên lặng ăn phần cơm của mình. Nàng thầm nghĩ, gã con trai hôm qua gây phiền hà tình cảm cho nàng, hôm nay có lẽ không còn là vấn đề Bảo Lâm phải bận tâm nữa. Nhưng không hiểu vì sao, cách được giải thoát phiền phức kia lại không làm Bảo Lâm vui. Trái lại, nó làm Bảo Lâm có cái cảm giác bức rứt khó chịu. Không phải nàng ghen, nhưng đàn bà ai lại không ích kỷ, dù biết nàng không thể yêu Từ Sâm được. Và Bảo Lâm cảm thấy vết thương ở tay như đau hơn. Nàng chỉ mong cho bữa ăn chóng qua để nàng sớm vào bệnh viện nhờ bác sĩ thay băng.
Suốt phần còn lại của ngày hôm ấy, Từ Sâm và Duy Trâm như dính liền nhau. Sau bữa cơm, họ đến bệnh viện để thay thuốc, thay băng cho Bảo Lâm. Vết thương diễn biến phức tạp. Nó có khuynh hướng nhiễm trùng nên bác sĩ phải chích thêm cho Bảo Lâm một mũi thuốc trụ sinh. Rời khỏi bệnh viện, Bảo Lâm phải trở ngay về trường cho các tiết học buổi chiều. Buổi tối, nàng còn phải đến nhà luật sư Thắng để ôn bài cho Trúc Vỹ, vì Bảo Lâm chưa thuyết phục được luật su, nghĩa là Bảo Lâm vẫn tiếp tục dạy cho Trúc Vỹ học. Nhiều lúc Bảo Lâm thấy ngạc nhiên vì sự mâu thuẫn của luật sư Thắng, một luật sư nổi tiếng của thành phố, một con người Âu hóa của thế kỷ hai mươi tỏ ra rất phóng khoáng trong mọi việc, lại rất cố chấp và cứng cỏi trong vấn đề giáo dục con cái.
Trên đường từ bệnh viện trở lại trước cổng trường của Bảo Lâm, Duy Trâm mới nhớ đến mục đích đi tìm Bảo Lâm của mình. Nàng kéo Bảo Lâm qua một bên.
- Chị có biết là luật sư Thắng có liên hệ chặt chẽ với hãng hàng không nào không?
Bảo Lâm chau mày:
- Thế à? Tôi không hề biết điều đó.
Duy Trâm nói:
- Ông ấy là một trong những người lãnh đạo. Hãng hàng không nào cũng vậy, cũng cần có một luật sư làm cố vấn về pháp lý. Ông Thắng không những là cố vấn mà ông ta còn phụ trách toàn bộ vấn đề có liên hệ đến pháp luật và chuyện ký hợp đồng mua bán máy bay của công ty này.
Bảo Lâm kinh ngạc:
- Cô có vẻ hiểu biết khá thành thạo về ông Thắng?
- Người ta cho tôi biết như vậy!
- Nhưng có chính xác không?
- Bảo đảm chính xác. Bạn tôi là Kiết Thụ cho tôi biết cơ mà! Thụ là nhân viên của hãng hàng không đó, anh ấy rất thân với Lynh. Lynh cho biết hết mọi việc.
- Lynh là ai?
- Chị dạy học ở nhà luật sư Thắng mà không biết Lynh là ai sao?
- Thật sự tôi không biết.
- Lynh là người phụ trách, đại diện của hãng hàng không ở nước ngoài. Cô ta cũng là...
Duy Trâm hạ thấp giọng nói:
- Người tình của luật sư Thắng. Không lẽ chị không gặp bà ấy ở nhà ông ta lần nào?
Bảo Lâm ngập ngừng:
- Vậy à? Ngay chính ông luật sư Thắng tôi thỉnh thoảng mới gặp. Còn Lynh, bà ấy là người nước ngoài ư?
Duy Trâm đáp:
- Vâng! Một người đàn bà lai dòng máu Anh, có thân hình rất khêu gợi, khoảng trên ba mươi tuổi, rất đẹp.
Bảo Lâm gật đầu như hiểu ra:
- Thôi được rồi. Biết ông Thắng là một trong những nhà lãnh đạo của công ty hàng không rồi cô định làm gì đây?
Duy Trâm vừa nhún vai vừa nói:
- Bây giờ thì tôi không muốn làm cái gì to tát nữa. Tôi muốn làm chiêu đãi viên hàng không bình thường thôi.
- Nghĩa là Trâm muốn tôi phải giới thiệu với ông ta?
Bảo Lâm thấy rắc rối:
- Nhưng nghe nói, muốn làm chiêu đãi viên hàng không phải qua cuộc thi tuyển khó khăn lắm cơ mà?
- Chị đúng là nhà quê chánh cống! Thi tuyển chỉ là đòn hỏa mù. Nếu không quen biết lớn, còn lâu mới vào làm được, dù chị là người đầy tài năng.
Bảo Lâm thở dài nói:
- Cô Trâm. Tôi nghĩ là tôi bất lực, tôi chỉ đóng vai trò cô giáo dạy kèm cho con gái ông ta. Đối với luật sư Thắng, tôi ít có cơ hội để tiếp xúc thẳng với ông ấy, mà nếu có thì chỉ đề cập đến chuyện dạy dỗ, chuyện học hành của con gái ông ta. Tôi thấy, nếu cô quen Lynh, sao không nhờ bà ấy giới thiệu?
- Nhưng tôi đâu có quen Lynh đâu?
- Thì cái ông chiêu đãi viên hàng không đó. Ông ấy giới thiệu qua cũng được.
Duy Trâm nhìn Bảo Lâm thật lâu như nhìn một con búp bê trong tủ kiếng:
- Tôi thấy chị có vẻ khờ khạo làm sao. Sức mấy mà Kiết Thụ chịu giới thiệu tôi với Lynh. Lynh ghê lắm, có giới thiệu đi nữa bà ấy cũng không dùng tôi đâu, vì đàn bà đẹp bao giờ cũng ganh với đàn bà đẹp. Chị hiểu chứ?
Duy Trâm chần chừ một chút rồi tiếp:
- Thôi thì thế này nhé, tôi cũng không muốn làm chị khó xử. Chị chỉ cần cố gắng thu xếp cho tôi một dịp để gặp luật sư Thắng, còn công việc kế tiếp để một mình tôi lo liệu.
Tiếng chuông vào học reo vang. Từ Sâm đứng gần đấy đã có vẻ bực dọc. Anh chàng bước nhanh tới:
- Hai người nói gì lâu thế?
Bảo Lâm nhìn Duy Trâm:
- Chuyện đó để tôi nghĩ lại xem. Bây giờ đã đến giờ vào lớp rồi, tôi phải vào đây.
- Vậy tôi sẽ chờ điện thoại của chị nhé? Hẳn chị còn nhớ số dây nói ở nhà tôi mà.
Bảo Lâm gật đầu, rồi quay vào trường. Trên đường đi vào, Bảo Lâm còn nghe Từ Sâm với Duy Trâm nói chuyện với nhau. Lâm hỏi:
- Mấy người có chuyện gì giấu giếm mà nói sau lưng tôi vậy?
Duy Trâm nói giọng êm ru:
- Chúng tôi ư? Thì nói chuyện về ông anh tôi. Cái đó làm sao nói trước mặt chị được? Trong trường hợp này, mong chị hết sức thông cảm!
Bảo Lâm bực dọc lắc đầu bước nhanh vào lớp.
Tối hôm ấy, Bảo Lâm lại chuẩn bị đến nhà luật sư Thắng. Khoảng cách đến ngày thi vào đại học chỉ còn hơn tháng. Càng gần ngày thi, Bảo Lâm càng thấy không yên tâm, vì nàng hiểu rằng xác xuất thi đậu của Trúc Vỹ chỉ khoảng mười phần trăm thôi. Ngành thi của Trúc Vỹ là Đại học Văn Khoa mà đối với văn chương, thi phú... cái gì Trúc Vỹ cũng không biết thì sao đậu cho được. Có lần Bảo Lâm đã hỏi luật sư Thắng:
- Nếu lần này Trúc Vỹ lại thi rớt thì ông tính sao?
Luật sư Thắng nhìn Bảo Lâm, chậm rãi, giọng hơi buồn:
- Cháu Trúc Vỹ học sớm một năm, vì vậy, năm nay nếu rớt thì năm tới. Thi hoài, bao giờ đậu thì thôi!
Bảo Lâm không còn cách nào hơn, cứ để Trúc Vỹ thi rớt, ta sẽ có dịp kiếm tiền dài dài, nhưng ở đây phải tạo ra một phép thắng lợi tinh thần mới.
Mọi khi, Bảo Lâm dạy kèm cho Trúc Vỹ là ở trong phòng riêng của cô nàng. Nhưng hôm nay vừa bước vào vườn hoa là Bảo Lâm đã thấy Trúc Vỹ có mặt ở đấy. Trúc Vỹ đang lúi cúi bên một cây kiểng. Bên cạnh vẫn là anh chàng Tú Mẫn quen thuộc. Hình như họ đang nghiên cứu cây cỏ. Dưới ánh trăng, ánh đèn, nước da đen rắn chắc của Tú Mẫn và làn da trắng mịn màng của Trúc Vỹ như một sự đối lập, có điều cả hai đều đẹp.