Chương 4

Tần Vị thực sự có trong danh sách liên lạc của tôi, nhưng hộp thoại giữa tôi và cô ta lại trống rỗng.

Tần Vi lại mỉm cười:

“Nói đến đây, đêm đó chính tôi là người đã tốt bụng thông báo với dì Thẩm rằng A Trác say rượu và cần người chăm sóc.

“Không nghĩ tới cô Khương lại trả ơn chúng tôi như thế này đây.”

Cô ta đang nói những lời lên án nhưng trong mắt không giấu được niềm tự hào:

“Vì thể diện và tương lai của A Trạc, tôi phải chịu đựng đau đớn và chia tay anh ấy."

“Cô Khương, tôi buồn lắm đấy. Cô đang rất vui phải không?”

Những lời cô ta nói quá khác biệt với biểu cảm trên gương mặt của cô ta, tôi nhận ra rằng cô ta đang ngăn cản tôi ghi âm.

Nhưng cô không khỏi muốn diễu võ dương oai với tôi.

Cô ta xoay chiếc nhẫn kim cương khổng lồ trên ngón giữa hết lần này đến lần khác.

Phải đến khi chuẩn bị rời đi, cô ta mới hạ giọng, bộc lộ bản chất thật:

“Dì Thẩm đã phản đối việc tôi và A Trác ở bên nhau.”

“Bà ta đã đuổi tôi và tin rằng cô và A Trác mới là xứng đôi."

"Thật đáng tiếc..."

Tần Vị đứng dậy ghé sát vào tai tôi:

"Khương Dạng, cô sẽ không bao giờ có một cuộc sống tốt đẹp đâu!"

"Đời này, Thẩm Trạc sẽ không bao giờ quên được tôi."

Tần Vị đã nói đúng.

Thẩm Trạc và tôi đúng là không được sống tốt mà.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh ta lại ghét tôi đến vậy.

Nhưng đã ba năm trôi qua.

Trong ba năm qua, mối quan hệ giữa tôi và anh ta đã rạn nứt hoàn toàn.

Ba năm trước anh ta không tin tôi, ba năm sau, anh ta thậm chí còn buồn nghe giọng nói của tôi.

Tôi yêu cầu anh ấy từ bỏ thì anh ta từ chối.

Tôi muốn ly hôn nhưng anh ta lại không muốn.

Anh ta dùng công ty của bố mẹ tôi để uy hϊếp, quyết tâm trói buộc tôi lại, bắt tôi phải nhìn bộ mặt lạnh lùng của anh ta suốt cuộc đời.

Tôi tưởng đó chỉ là chuyện giữa tôi và anh ta mà thôi.

Từ tình bạn thời thơ ấu đến sự hận thù không bao giờ có thể hóa giải, mọi thứ thật đáng buồn mà cũng đáng để cười nhạo.

Nhưng câu thứ hai của Tần Vị nói cũng đúng.

Thẩm Trạc không bao giờ quên được cô ta.

Năm thứ chín của cuộc hôn nhân với Thẩm Trạc, Tần Vi ly hôn và trở về Trung Quốc.

Thẩm Trạc và cô ta ra vào cùng nhau rất nhiều nơi sang trọng, nhiều lần họ bị chụp ảnh khi đang nắm chặt bàn tay của nhau, trao tặng cho nhau nụ hôn say đắm.

Thật tốt.

Cuối cùng tôi cũng được tự do rồi.

Tôi đặc biệt chọn ngày sinh nhật của Tần Vị để gọi cho Thẩm Trạc.

Thỏa thuận ly hôn là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất đối với Tần Vị.