Tem... thế có tính ko nhể (nỗ lực giật tem từ bác Lu)
—————Pov main—————
"Chúng ta đến rồi đấy!" (Athena)
"Hể, thế à, nơi này thật khác so với Olympus đấy.
Tôi và Athena đứng ở giữa một vòng phép triệu hồi trên một cái nền đá lơ lửng trên không trung. Nhìn quanh, khi sương mù vơi đi thì nhìn quanh, tôi mới nhận ra đây là một cái khu vườn. Bỗng, Athena nói và đi tới hướng của một cái bóng.
"Artemis, em đến rồi đấy à?"
"Đó là Artemis à?" Tôi hỏi lại.
"Đúng thế, cô ấy là người đã được thần Zeus giao nhiệm vụ cai quản cái thế giới này. Va c..."
*ĐOÀNG!!!* một tiếng súng bất ngờ vang lên.
"NGUY HIỂM!!! [SHIELD]!!!" Tôi hét lớn, kích hoạt ma pháp phòng thủ vô hệ [Shield].
*TẠ-TẠCH.... TẠCH* một tràng súng nổ vang lên. Từ âm thanh, tôi có thể đoán được đây là cây AK-12 mà lũ Spetsnaz hay sử dụng.
"Khốn khϊếp! Ngươi là ai, tại sao lại ở đây và tấn công ta với Athena của ta?! Ra mặt ngay!" (John)
"[Wind]..." Athena niệm một phép thuật hệ gió cơ bản nhất, và thổi bay tất cả đám sương mù đang cảm tầm nhìn. Tôi điếng người lại. Một giọng nói rất quen thuộc vang lên.
"Ara, onii-sama, Kurumi cuối cùng cũng gặp lại anh rồi. Em nhớ anh lắm đấy!" (Kurumi)
"Kurumi-chan, là em thật ư?" Tôi vô thức hỏi lại.
"Cô là..." (Athena)
"Câm miệng! Onii-sama, cái con khốn ngực bự kia là ai thế? Ara... vợ anh à? Nếu như onii-sama đã có người khác rồi vậy thì Kurumi sẽ không cần anh nữa đâu. Em sẽ hoá kiếp cho anh và con ả đó ngay bây giờ đây, nhá!" (Kurumi)
"Này, chờ đã..." tôi quên mất, con em gái của tôi có tính cách khá là Yan, da^ʍ và còn bị S nữa. Đó là lý do mà gần 30 năm sống trên đời mà chưa có đứa nào lại dám làm gấu của tôi. Thật là nguy hiểm. Đáng lẽ tôi không nên dạy võ cho nó mới đúng.
*Tạ-tạch...tạch...*
"Khốn nạn. Kurumi, chờ đã." (John)
"John-kun, đấy là ai thế?!" (Athena)
"Đó, tuy chưa thể xác nhận nhưng rất có khả năng là em gái anh!" (John)
"Chẳng lẽ cô ấy đã làm nghi thức triệu hồi anh hùng?" (Athena)
"Có lẽ là như thế đấy!" Tôi đáp lời.
Kurumi đang lao đến, hai tay cầm hai khẩu Magnum. Cảnh tượng này chính là cảnh mà nhiều đồng đội của tôi đã gặp phải khi cố tiếp cận nó, có điều nó dùng một con dao chứ không phải dùng súng! Thân thủ của nó nhanh như cắt.
"[Fire Bullet]" (Kurumi)
Kurumi niệm phép, đó là một phép bậc trung hệ hoả.
"[Earth Wall]" Athena niệm một phép khác. Đành vậy. Tôi moi ra khẩu Desert Eagle cùng con dao SOG mà tôi đã làm khi trước ra. Tôi tiến đến gần, thu nhỏ phép phạm vi của [Shield] lên cánh tay, trái đang cầm con dao. *Keng* *Keng* *Keng*... các viên đạn cứ lần lượt nảy ra khỏi tấm khiên. Tôi và em ấy cứ bay tới bay lui, nhảy qua lại trên mấy cây cột. Cuối cùng, em ấy mất kiên nhẫn, quăng đi khẩu súng của mình. Em ấy lao tới cùng với cây dao. "Có sơ hở!" Tôi nói. Mặt em ấy chuyển từ trạng thái YanS sang ngạc nhiên, khi tôi quăng hết vũ khí của mình, tước dao của em ấy và ôm lấy em.
"Anh xin lỗi. Được rồi, Onii-sama đã ở đây với em rồi đây." (John)
"Hức, hức. Oa...! Em nhớ anh lắm, John-niisama!" (Kurumi)
*/tác: and that"s how you calm your Yan down!/*
Tôi và em ấy cùng đáp xuống sân. Athena kịp một phép hệ phong để đỡ tôi và Kurumi. Em ấy và tôi cùng ôm nhau và quỳ xuống. Em ấy khóc, tôi chưa từng thấy em ấy khóc bao giờ, hoặc có thể tại vì tôi không ở nhà đủ lâu để thấy em khóc hoặc nhõng nhẽo với anh trai nó. Tôi ôm nó và cứ tiếp tục an ủi, đến khi nó thϊếp đi, nằm gối đầu lên đùi tôi. Athena cười.
"Thật dễ thương, em gái anh thật là dễ thương." (Athena)
Đột nhiên, tôi và em ấy thấy một cô gái đang chạy tới.
"[Silent space]" Athena niệm phép và tạo nên một kết giới cách âm, sợ em gái tôi thức dậy.
—————Pov Artemis—————
"Ha...ha...ha..., Kurumi-chan, em làm gì mà chạy nhanh thế, chờ chị với!" Tôi hét lớn để kêu đứa trẻ mà mình mới vừa triệu hồi.
Cuối cùng tôi cũng đến, ểh, sao lại có khói bụi lung tung như thế này? Mà sao khu vườn của tôi lại tan hoan như thế này?! Ah, có ai đó đang đứng ở giữa khu vườn. Ai thế nhỉ? (Mẹ trẻ còn chưa biến à?)
"Artemis, cô có thể giải thích tại sao em gái của chồng tôi lại ở đây được chứ?" (Athena)
"Ah, Athena-neesama! Cô gái này là anh hùng em triệu...hô...hồi...tới... Hể?!"
Nà ní kô rề?! Wat de heo did she say?! *Chồng?!* *Em gái?!* thế là thế nào?! Tại sao lại có chồng gì ở đây? Không lẽ chị ấy đã...?
"Đúng rồi đấy, chị đã lấy chồng rồi. Và anh ấy là chồng chị! Với lại cô anh hùng mà em triệu hồi chính là em gái của anh ấy đấy! Còn bây giờ, chị đã giải thích xong cả rồi, đến lượt em đấy!" (Athena)
Hii! Cái áp lực với cái luồng aura hắc ám toả ra từ Athena-neesama này là thế nào?! Tôi chưa từng thấy gương mặt chị ấy cười mà lại đáng sợ nhự thế cả! Làm sao đây?!
"Ư-ực... dạ, em sẽ giải thích ạ..."
"Tốt, nói mau nào!" (Athena)
————————————————————
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!