*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.-------------Tại một nơi nào đó-----------
"Đ-đây, đây là đâu thế?" (???)
Tôi đang ở đâu thế này? Xung quanh tôi tối om. Nó thật là lạ lùng. Tôi... rõ ràng tôi đang ở bên trong sân đền Yamiguchi, tôi đang ở bên ngoài quét sân, sau đó bị gọi lên trên một cái cung điện bằng vàng. Làm thế nào mà tôi có thể rơi xuống một hang động như thế này trong một cái chớp mắt như thế được? Không thể nào.
"Yo, chào mừng cô đã tới đây, ANH HÙNG!" (Tên bại não nào đó)
"Kyáá... ng-ngươi là ai?" (???)
"Cô không cần phải sợ đâu. Ta chính là vua của thế giới này!!! Cô đã được triệu hồi đến đây để giúp ta chống lại cái lũ phản loạn và bọn quỷ tộc. Nhiệm vụ của cô: là chiến đấu cho Famine, không cần nói nhiều!"
Tôi có linh cảm không tốt. Hắn tự xưng là vua của cái thế giới này sau? Ngạo mạn, ngông cuồng, hiếu chiến, ngu dốt. Tên đàn ông đứng trước mặt tôi đây đúng là một tên khó ưa. Hắn đã xấu xí, cơ bắp thì đầy mỡ, đã vậy còn không biết dịu dàng với phụ nữ một chút nào hết. Nói chung: tôi ghét hắn.
"Chiến đấu ư? Tôi sẽ phải chiến đấu với cái gì?" (???)
"À, ta sẽ ra lệnh cho cô, anh hùng của Famine, hãy đập tan lũ Assylum!"
Và cái tên "kẻ thù của phụ nữ" đã ra lệnh cho tôi ra thẳng đến chiến trường. Đúng là một tên khốn mà. Tôi còn có thể cảm nhận được cái ý nghĩ da^ʍ tà đang ở trong đầu hắn nữa. Chú em cứ đến đây, Onee-san sẽ cho chú biết thế nào là điện ngục. Giá như bây giờ anh ấy đang ở đây thì tốt biết mấy.
O ya? Sao nãy giờ cái bảng tên của mình lại để là "???" nhỉ? À, phải rồi, tôi quên mất phần giới thiệu. Vậy thì: tôi là Sakura Johnson, tuổi... 49. Này, cười cái gì hả? Tôi vẫn còn trẻ lắm đấy nhá! Hứ! Tóm lại, tôi là một vu nữ thuộc đền Yamaguchi của dòng họ của tôi. Haizz... tôi rất giỏi trong các môn Kendo, Cung thuật, Aikido, và Karate. Ngoài ra, tôi còn biết bắn súng nữa đấy. Thằng nào sáp lại gần thì cứ xác định đi nhé, no đòn đấy!
Etou, xem nào. Cái ông thần kia đã nói với mình rằng: thế giới này không hiện đại như bên thế giới của mình. Phép thuật và kiếm thuật là hai thứ quan trọng nhất ở đây. Thế thì mình sống ở đây cũng tốt. Ông thần kia cũng tốt bụng đấy chứ, cho mình mấy món vũ khí nhìn rất đẹp luôn.
Mà, giờ thì phải ra chiến trường thôi nhỉ. Chuyện của tôi, tôi sẽ kể lại sau. Mà chức nghiệp của tôi là "Thánh nữ" mà, sao lại bắt tôi ra chiến trường chứ?!
------------------Pov Main-----------------
"Ắt xì!" (John) Chết tiệt, xém nữa thì đổ mực ra giấy rồi.
"Onii-sama, anh không sao chứ?" (Kurumi)
"À, anh không sao cả. Chỉ là trời hơi trở lạnh thôi." Tôi đáp lại em ấy.
"Mồu, anh nhớ giữ gìn sức khoẻ cho tốt đấy." Dễ thương quá đi. Em gái tôi mắc cỡ kìa.
Mà tôi nói dối đấy. Theo như cái người cha của tôi, tôi đâu còn là người nữa mà có thể bị bệnh được. Lý do tôi hắt xì chính là vì tôi cảm nhận được một thứ gìn đó rất quen thuộc, một thứ gì đó rất đỗi thân thương. Và cái sức mạnh của cái thứ đó rất lớn. Nó có vẻ đã như làm cho một cái bộ cảm biến kỳ quái nào đó trong người tôi reo lên, khiến tôi bị hắt xì như thế này.
Mặc dù tôi không thể biết được thứ đó là gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng: nó đang hướng thẳng đến chiến trường. Tung con át chủ bài ngây bây giờ. Nhìn kiểu gì thì cũng thấy quân Famine cứ như là đang Rush B ấy.
Thôi kệ vậy, cứ hi vọng là tôi không phải đυ.ng mặt thứ đó ở Kazasta vào ngày mai.
---------------ngày hôm sau---------------
Vâng, hình như mỗi lời tôi nói đều là như dựng flag hay sao ấy.
Tôi nói hi vọng không gặp phải thứ đó, nhưng nguồn sức mạnh tôi đang cảm nhận được này thì không khác gì với cái mà tôi cảm nhận được hôm qua.
Tôi đã cảnh báo sẵn với các binh lính và các sĩ quan rồi. Tôi đâu thể để họ chết vô ích được. Esfir/Artermis và Kurumi cũng nói rằng họ cảm nhận được cái gì đó. Có phải là trùng hợp không ta? Chắc chắn là không rồi. Làm gì có chuyện cả hai vị thần và một anh hùng tự nhiên cảm nhận một thứ một cách trùng hợp được chứ.
Và chúng tôi tiến công như thường lệ. Nhưng tôi và Kurumi đã thấy...nó. Chúng tôi lệnh cho cả đội hình dừng lại, chỉ duy nhất xe của chúng tôi tiến lên. Không có gì sai sót ở đây cả. Đúng là bà ấy rồi!
----------------------------------------------
Ểh?! Sao mấy người lùi lại hết vậy?! Đồn nhát gan! Các anh định để một người phụ nữ chân yếu tay mềm đánh thay à? Mà tôi sẽ phải đấu với một cái xe tăng ư?! Cái thằng ôn thần kia, mi dám lừa bà hả!!!
/là nó đó, xe mới của main: T-14 Armata 🙃
Mà ma, đành vậy, tôi cũng muốn thử uy lực của mấy cái vũ khí của ông ta đưa thôi vậy.
Đầu tiên là cung trước nhỉ. Tôi triệu hồi nó ra. Và kéo dây.
Điều vi diệu tuyệt vời nhất của mấy thứ vũ khí này là chúng không cần dùng đến những mũi tên hay viên đạn thật sự để gây ra sát thương vật lý lên đối thủ. Nó có thể chuyển đổi mana thành cả sát thương vật lý lẫn năng lượng.
Thứ mà chúng cần nhất chính là cái được gọi là mana trong cơ thể của tôi. Tôi có thể cảm nhận được nó. Nó đang tuôn trào. Nó đang dâng lên như một dòng lũ. Và tôi thả dây cung.
*đùùùnnnggg!!!*
Một tiếng nổ lớn phát ra. Nơi chiếc xe đang đứng lúc nãy thì bụi bay mịt mù.
Mấy tên ysl đằng sau thì cùng kêu lên một tiếng: "ỒH!!!" Có kẻ thì kêu lên tuyệt quá, hay là chúng ta sắp thắng rồi. Còn tên cẩu hoàng đế kia thì la: "Thế nào, lũ yếu đuối, chớ có xem thường sức mạnh của ta! Ha ha ha ha!!!"
Bây giờ tôi gϊếŧ hắn lun cũng được nhỉ. Loại bỏ đi một cái gai cũng là điều cần thiết, đúng chứ?
Bụi mù rồi cũng tan biến đi. Điều mà tôi không ngờ nhất đã xảy ra. Một tên Ikemen và một cô gái đã bước ra từ lúc nào. Họ cũng như chiếc xe đều không nhận bất cứ thiệt hại nào. Nhưng...
"Mẹ à..." (John)
"Mẹ!" (Kurumi)
Hả, c-cái... cái g-giọng nói... này... . K-không thể nào...
To be continue...
Đôi lời từ tác : CN không ra chap nha😗
----------------------------------------------