Chương 7: Ở đây

Edit: Văn Văn.

Sau khi Lạc Trạm bước ra khỏi sân thượng, cậu ta lập tức phản ứng lại, quay người cùng đi ra ngoài.

Lúc đến cầu thang gỗ hình vòng cung kiên cố dẫn đến tầng một, cậu quả nhiên nhìn thấy Lạc Trạm đang đứng trên bậc thang thứ nhất, mặt mày lạnh lùng hướng cầu thang đi xuống.

Người giúp việc vội chạy qua, "Thiếu gia."

Lạc Trạm dừng bước. Vài giây sau, chờ người giúp việc chạy tới phía sau, anh rũ mắt, giọng lười biếng hỏi: "Vứt người ở đâu."

Người giúp việc: "Trên hành lang dài ngoài trời dẫn đến tòa nhà chính từ tòa nhà Lan Phong. Bên kia có nhiều đoạn loanh quanh lòng vòng, vị tiểu thư kia sợ là đã tiến vào trong vườn."

"Ừ."

Cậu do dự hỏi: "Tôi đây đi xin chỉ thị của lão tiên sinh một chút, ngài vẫn nên trực tiếp sắp xếp người đi tìm--"

Người giúp việc còn chưa dứt lời, liền thấy Lạc Trạm đi xuống cầu thang.

Cậu ta sửng sờ.

Chờ Lạc Trạm đi qua chỗ rẽ cầu thang, cậu mới phản ứng, vội vàng đuổi theo, kinh ngạc hỏi: "Thiếu gia, không lẽ ngài định tự mình đi tìm sao?"

Lạc Trạm bình tĩnh ngước mắt lên, "Cô ấy..."

"Tìm cái gì?" Một đoạn lời nói cùng một giọng nói xa lạ xen vào, đột nhiên lại không bất ngờ lắm.

Cậu ta theo tiếng nhìn về phía dưới cầu thang.

Một người đàn ông có dáng người đĩnh bạt, cao lớn đang đứng dưới đầu cầu thang tầng một.

Người tới khoảng chừng hai mươi hoặc ba mươi tuổi, bộ vest ôm sát làm hiện rõ chân dài eo hẹp. Nút thắt áo sơ mi được buộc lên không chút cẩu thả, một nút cũng không chừa. Ngũ quan tuấn mỹ cùng Lạc Trạm giống nhau đến ba, bốn phần-- nhưng so với Lạc Trạm, người đàn ông trước mắt trông nhìn ôn hòa hơn nhiều, khóe môi tràn đầy ý cười ôn nhu gãi đúng chỗ ngứa.

Chỉ có cặp mắt là thâm trầm như đêm đen, màu đen sâu thẳm đến ngay cả ánh sáng cũng không thể thâm nhập vào, lộ ra vài phần sắc bén.

Người giúp việc đứng phía sau Lạc Trạm ngây người, miệng thốt lên kinh ngạc: "Đại thiếu gia, ngài đã trở về?"

Lúc sau gọi xong, cậu có điểm hối hận, đôi mắt trộm nhìn Lạc Trạm đứng trước mặt.

Toàn bộ người giúp việc của Lạc gia đều biết, trong nhà đại thiếu gia Lạc Tu và tiểu thiếu gia Lạc Trạm đều không phải cùng một mẹ sinh ra. Theo tuổi Lạc Trạm dần lớn lên cũng thể hiện tài năng vượt trội hơn những người bạn cùng trang lứa, chuyện hai anh em tranh đoạt gia sản Lạc gia đã sớm truyền tới ồn ào, huyên náo bên ngoài.

Từ khi Lạc lão gia tử đối với Lạc Trạm bất công, dư luận trong mấy năm nay dần chuyển sang Lạc Trạm.

Mà ở trong nhà, Lạc Trạm cũng không thèm che dấu địch ý với người anh trai Lạc Tu này, thường xuyên đối chọi gay gắt.

"Ừ."

Người đàn ông đứng trên tầng một đáp lại lời người giúp việc, thần thái thờ ơ bước lên lầu, "Các người vừa mới nói muốn tìm cái gì?"

Cậu hơi ngập ngừng, trả lời: "Một vị tiểu thư đến làm khách Đường gia thì đi lạc trong vườn, thiếu gia muốn đi--"

"Không có gì." Lạc Trạm đột ngột đánh gãy lời cậu ta.

Người nọ mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn hướng Lạc Trạm.

Đứng đằng sau Lạc Trạm, cậu chỉ có thể thấy tay tiểu thiếu gia từ từ cắm vào túi quần, sau đó nghe được giọng anh cười vô vị nói.

"Đợi ở trên lầu đến phiền, ban đầu tôi muốn xuống dưới lầu giải sầu chút. Chẳng qua bây giờ thấy anh trở về, tôi đột nhiên chả còn hứng gì nữa."

Nói xong, Lạc Trạm xoay người.

Ánh mắt anh lạnh nhạt quét qua người giúp việc: "Tôi quên mất để cái ghế phơi nắng trong vườn chỗ nào rồi, cậu đi mang nó về đây."

"..." Cậu ta ngạc nhiên, qua hai giây mới hiểu được ánh mắt của Lạc Trạm, cậu ta gật đầu liên tục: "Dạ, thiếu gia. Tôi đi liền đây."

Người giúp việc nhanh chóng bước xuống lầu sau khi nói, cậu ta ước gì chân mình đi có thể nhanh như tốc độ ánh sáng, cách xa phạm vị chiến trường của hai người anh em này.

Người giúp việc rời đi vài giây, Lạc Tu không nhanh không chậm bước lên lầu, dừng lại bên cạnh Lạc Trạm.

Nụ cười của người đàn ông ôn hòa mà xa cách, khóe môi nhếch lên độ cong vừa đủ như lấy thước đo tính, không sai một li, "Từ dự báo thời tiết cho biết trời sẽ mưa suốt tuần này, tôi thấy cậu không nên phơi nắng chi cho mất công."

"Tôi nói muốn liền muốn." Lạc Trạm cười lãnh đạm, "Anh quản tôi được chắc?"

Lạc Tu đứng im không nhúc nhích.

"Muốn xen vào chuyện của tôi không phải là không được."

Đợi hai giây, Lạc Trạm nghiêng người qua, lười biếng dựa vào lan can của cầu thang gỗ. Khóe môi thiếu niên cong lên, cười đến bừa bãi, khó thuần--

"Chỉ cần anh nói với ông nội rằng mình muốn tiếp quản Lạc gia, lúc đó anh chính là người lãnh đạo tương lai của Lạc gia, tôi về sau tuyệt đối nghe anh quản, sao nào?"

Tựa hồ Lạc Tu một chút đều không ngoài ý muốn khi em trai mình nói ra những lời này, hắn cũng hướng Lạc Trạm xoay người, tươi cười ôn hòa chưa từng thay đổi: "Nếu có thời gian để mơ mộng hão huyền, không bằng trước hết cậu lo suy nghĩ xử lý chuyện hôn ước như cái pháo đài do ông nội xây đưa cho cậu thế nào đi."

Lạc Trạm: "..."

Nụ cười Lạc Trạm tan biến, cau mày lại, không ngờ hắn ta lại biết, sách một tiếng.

Như lời người ngoài nói, anh em Lạc gia xác thật luôn đối chọi gay gắt.

Chẳng qua lý do bọn họ không quen nhìn đối phương cùng với suy đoán của người bên ngoài hoàn toàn trái ngược nhau-- không ai trong hai anh em họ muốn tiếp quản sản nghiệp gia tộc của Lạc gia. Mấy năm gần đây, hai bên đều tính kế điên cuồng lẫn nhau, chỉ vì một mục đích, đó là đem sản nghiệp gia tộc tống ở trên đầu trên cổ đối phương.

Trước mắt xem ra, hiển nhiên Lạc Tu lớn tuổi hơn chút đã sớm ra ngoài tự lập, kỹ năng cao hơn một bậc.

Trong những năm đối đầu, điều quan trọng nhất mà Lạc Trạm học được từ trên người chính anh trai mình là tuyệt đối không thể phơi bày những điểm yếu có khả năng trở thành điểm yếu trí mạng của mình.

Ví như...

"Thiếu gia!" Người giúp việc rời đi không bao lâu liền vội vã chạy đến dưới cầu thang, đánh gãy mạch suy nghĩ của Lạc Trạm.

Lạc Trạm nhăn mi và hạ mắt xuống, "Sao vậy?"

"Trời bên ngoài đang đổ mưa!" Lúc này, cậu ta chỉ lo lắng mình phạm phải một sai lầm lớn, cũng bất chấp đến việc che dấu thay Lạc Trạm, "Đường Nhiễm tiểu thư vẫn không tìm thấy-- tôi quay lại hành lang dài đi một đường tới lui cũng chả thấy ai, chắc sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

"--"

Ánh mắt Lạc Trạm nhảy dựng.

Anh giơ tay lên, nhưng nghĩ đến Lạc Tu vẫn đang đứng bên cạnh, Lạc Trạm nắm chặt các đốt ngón tay, kiềm chế đè xuống.

Thiếu niên cứng đờ trong hai giây, chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh, xoay người đi lên trên lầu.

"Thiếu gia?" Giọng cậu ta mờ mịt lại khẩn trương đuổi theo.

Lạc Trạm không ngoảnh lại mà bước đi, giọng nói lạnh nhạt hòa quyện cùng chút lười nhác vứt ở sau lưng: "Không tìm được thì tiếp tục đi tìm, hỏi tôi có ích gì."

"Thiếu gia..."

Khi đến lầu hai đã không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, cảm xúc trên mặt Lạc Trạm dần dần phai nhạt.

Anh dừng lại ở chỗ ngoặt cầu thang, cúi đầu.

Bàn tay cắm trong túi quần lấy ra, từ từ mở, một đồng xu bạc sáng nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay anh ta.

Anh nhắm mắt lại, là có thể dễ dàng nhớ mình cầm cây dù đứng dưới tàng cây nhìn thấy một cảnh kia vào ngày hôm qua ra sao.

Trong cơn mưa, đôi vai cô gái càng có vẻ đơn bạc, đứng dưới mái hiên của cửa hàng INT. Cô nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy, mái tóc dài đen nhánh, một vài sợi tóc rối bị nước mưa làm dính ướt dán lên trên đôi má nhợt nhạt của cô, cánh môi lại bị cắn đến đỏ hồng, oánh nhuận.

Nhan sắc tương phản diễm lệ như vậy, giống như một con hải yêu chỉ trộm lẻn ra khỏi biển sâu hun hút.

Hướng trên sân thượng lầu hai, mơ hồ truyền đến tiếng bước chân lộn xộn cùng âm thanh oán giận.

"Sao trời đột nhiên lại mưa lớn quá thế?"

"Thời tiết trong vài ngày qua đều là mưa rào có sấm chớp, không nghĩ đến hôm nay cũng tránh không thoát, đúng là xui xẻo."

"Còn cho mưa xuống giống vầy, nếu không phản ứng lại ngay thì thiếu chút nữa tao cũng bị xối đến lạnh thấu tim gan!"

"Ha ha ha, coi như số mày tốt, chứ mày không thấy thằng bên cạnh mày còn bị té ngã một lần à?"

"..."

Mấy người trẻ tuổi vừa đi vừa nghị luận. Khi đi qua chỗ ngoặt, người đi đầu đột nhiên sững người.

Người bên cạnh đẩy hắn một phen, "Gì vậy ba? Tự nhiên dừng lại đột ngột, trúng tà hay gì?"

"Không phải." Người nọ kinh ngạc mà dụi dụi mắt, giơ tay chỉ phía cửa sổ tầng đối diện với hành lang, "Bọn mày có thấy không, vừa rồi giống như..."

"Giống như gì?"

"Giống như có người-- từ chỗ đó nhảy xuống??"

Mọi người ngơ ngác.

Có người bật cười, "Mày vừa mới té ngã đến ngu người đi? Ảo giác đều thấy?"

"Không phải! Tao thực sự thấy!"

"Chẳng lẽ trang viên Lạc gia còn có thể có trộm xâm nhập sao? Bằng không kẻ nào lại không đi cầu thang bên cạnh, một hai phải nhảy từ cửa sổ trên lầu hai xuống."

"Cũng phải."

Tốp người hi hi ha ha rẽ vào một hành lang khác.

Bên trong cầu thang xoắn ốc có khu vực mù che lấp tầm nhìn họ, một bóng dáng thẳng tắp chậm rãi đi tới.

Người đàn ông dừng lại ở bậc thang trên cùng, đứng yên vài giây, hắn nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ mở rộng ở cuối hành lang kia.

Con ngươi hắn đen tối, khó dò.

"Tiểu thư nhỏ... Đường gia?"

*

Hạt mưa xào xạc xuyên qua những cành cây rậm rạp, rơi xuống đất ẩm mềm xốp.

Đường Nhiễm co rúm người dưới gốc cây, cách làn váy ôm lấy đầu gối, cái cằm nhỏ lặng lẽ gác lên cánh tay trắng lộ ra dưới lớp áo choàng.

Cô nhắm mắt, khẽ buông tiếng thở dài.

"Lạc Lạc, anh nói xem cơn mưa mùa hè năm nay, không biết nó có phải có thù oán với tôi không..."

Điện thoại nằm trong ngực cô yên tĩnh, không có phản hồi--

Từ sau khi cô bị lạc đường và tiến vào nơi này, không biết là ở chỗ nào trong vườn sau. Cô đi qua rất nhiều con đường nhỏ lộn xộn, lại không thể nghe thấy một tí tiếng người nào.

Sau đó trời đột nhiên mưa, cô vội tìm chỗ trốn, không cẩn thận làm rớt điện thoại vào trong một hố nước, thật vất vả sờ soạng nhặt lên được, tới khi cô muốn khởi động máy thì lại không có động tĩnh.

Một nơi hoàn toàn xa lạ, vừa đen tối vừa tĩnh mịch... Sự hoảng loạn và bất lực gặm nhấm trái tim cô như một con sâu.

Đường Nhiễm chậm rãi siết chặt tay, hai tay ôm thân thể ngày càng phát lạnh. Sau vài giây, cô nhắm hai mắt và nghiêng đầu, má áp vào cánh tay lạnh băng.

Nằm trên tay mình, giọng cô gái nhỏ ráng đè xuống sự run rẩy mà mỉm cười.

"Lạc Lạc, em...có hơi sợ."

Điện thoại đương nhiên sẽ không trả lời.

Cảm xúc trong lòng cô ứ động ngày càng lớn, cuối cùng vành mắt nhịn không được đỏ lên.

Đúng lúc này, một tiếng bước chân bất ngờ dẫm lên vũng nước mưa từ xa đến gần.

Đường Nhiễm theo bản năng ngẩng mặt lên, theo âm thanh mà hoang mang ngẩng đầu, bước chân đó dừng lại không xa trước mặt cô.

Cô lập tức phản ứng, cuống quít đứng dậy: "Có ai ở đó không--"

Những ngón tay cô gái duỗi ra mò mẫm trong không trung chỉ có bóng tối sâu thẳm, bàn tay đột ngột bị người nắm lấy.

Trong bóng tối, thiếu niên kéo Đường Nhiễm co rúm dưới góc cây.

Làn váy kéo dài ra, theo vòng eo mảnh khảnh của cô gái rũ xuống, trong cơn mưa dày đặc trong không khí vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp.

Cô gái ngồi xổm quá lâu thêm bị cú kéo không kịp chuẩn bị, chân lập tức mềm nhũn ngã vào trong lòng ngực người ta.

Sau đó, Đường Nhiễm ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Thấm nhuận sự tươi mát vào làn mưa cùng cỏ xanh, hòa quyện với hương vị nước tuyết lạnh lẽo, là mùi cây tuyết tùng hổ phách quen thuộc đó.

Trái tim Đường Nhiễm khẽ run, ngẩng mặt lên bất lực và hoảng loạn gọi: "Lạc Lạc--"

"... Ở đây."

Không còn là âm thanh hướng dẫn AI lúc nào cũng cùng một giọng điệu.

Giọng nói ấy vô cùng chân thực, trầm ấm dễ nghe, chứa một tiếng thở dài khe khẽ vang lên trên đỉnh đầu cô.