Chương 4: Vết bớt hình cánh hoa

Edit: Văn Văn.

Khi Lạc Trạm trở lại phòng thí nghiệm chuyên dụng trường đại học K, ban năm, bên ngoài trời đã tối.

Anh đẩy cửa bước vào, các thành viên INT đang thảo luận điều gì đó vây quanh bàn hội nghị bỗng chốc sững sốt.

Đứng ở cạnh cửa là Mạnh Học Vũ đang dùng vẻ mặt kỳ lạ đánh giá Lạc Trạm: "Trạm ca, không phải anh đến cửa hàng mở cửa thôi sao, tại sao bây giờ mới về?"

"Đúng vậy." Người bên cạnh nói: "Chúng tôi cứ nghĩ cậu về nhà trước để chuẩn bị quà mừng thọ cho lão gia tử rồi chứ."

"..."

Lạc Trạm im lặng, khuôn mặt lười biếng, lạnh nhạt đi đến khu sofa nghỉ ngơi trước. Sau khi ngồi xuống, anh dựa lưng vào ghế sofa, nhắm mắt lại.

"Không có về nhà, tôi bận giúp đỡ người yếu đuối."

"Yếu đuối?" Mạnh Học Vũ lộ ra chút bất an.

Lạc Trạm nhắm mắt nói chuyện, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, "Trời mưa, giúp một cô bé mù băng qua đường."

Mạnh Học Vũ không kịp hỏi, đã có người bật cười, "Chà chà, Trạm ca, bây giờ ai cũng hiến tình thương như anh sao? Chẳng qua con đường đó cũng quá dài, chiếu theo thời gian này, tụi anh đi được một nửa đường cao tốc Đông 103 ấy kìa."

Lạc Trạm nhíu mày: "Tôi không mang theo điện thoại di động, gặp ngay bữa trời mưa không bắt được taxi, tôi tự đi về."

Mọi người im bặt.

Qua vài giây, mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, chụm đầu nhỏ giọng nghị luận.

"Tình huống thế nào? Là trời mưa đó, đi đường xa lắm mới về tới đây, từ khi nào tính tình Trạm ca có thể tốt ghê vậy?"

"Chiếu theo bình thường đã sớm nổi điên. Mạnh Học Vũ, hôm nay mày cũng thật mạng lớn, đốt lửa trên họng súng không ngờ vẫn còn sống."

"Nói vậy, tâm trạng hôm nay của Trạm ca hình như tương đối tốt?"

"Không khoa học tí nào, rõ ràng lúc trước khi đi còn bực bội mà."

"Gặp quỷ, gặp quỷ rồi."

"..."

Thính giác Lạc Trạm không kém, đương nhiên nghe thấy bên kia xì xà xì xầm, nhưng anh ta lười quản.

Trên thực tế, chỉ có anh mới biết gặp quỷ nhất không phải là-- vào ngày trời mưa không bắt taxi được, bởi vẫn còn xe buýt sẽ không bị trì hoãn.

Rõ ràng túi quần còn tiền, lại để cô gái nhỏ "chi trả" tiền lộ phí cho, khi đến trạm xe buýt, anh lấy đồng còn lại ra và đặt nó vào lòng bàn tay, ma xui quỷ khiến thế nào thả nó xuống.

Lạ đời là ở chỗ, anh hoàn toàn không nghĩ đến việc mình có mang theo ví tiền, liền đi hai trạm trở về.

... Có lẽ thiếu đi ý thức làm cho con người ta giống như đồ thiểu năng trí tuệ.

Nghĩ đến đây, Lạc Trạm trợn mắt ngồi dậy, khuỷu tay chống đầu gối. Anh ngước mắt lên, cau mày nhìn mọi người: "Đàm Vân Sưởng đâu?"

Có người cười trộm: "Đàn anh Đàm biết chắc cậu trở về điều đầu tiên muốn làm là xử anh ta nên đã sớm bỏ chạy."

Vẻ mặt Lạc Trạm vô cảm: "Ai đã đem cái nghiên cứu phát minh chương trình trợ lý giọng nói AI hoàn chỉnh giao cho hắn?"

"...."

Tức khắc biểu cảm một số người trở nên vi diệu.

Có một vài thành viên của nhóm INT vừa mới tham gia học kỳ trước, cũng không biết Lạc Trạm đang nói về chuyện gì, tò mò ló đầu ra hỏi.

"Trợ lý giọng nói AI là cái gì? INT còn có loại việc này hả? Tại sao không thấy nó kể từ khi tôi đến?"

Thành viên cũ nén cười đáp: "Đó là tác phẩm ban đầu của INT, lúc ấy Trạm ca tuổi còn nhỏ, so sánh với bây giờ thì dễ nói chuyện hơn-- cho nên tụi tôi to gan liền thu thập giọng của AI lấy từ anh ấy."

"Wow?" Thành viên mới rõ ràng rất kinh ngạc, nhìn lướt qua Lạc Trạm ngồi bên sofa, hạ giọng hỏi: "Trạm ca còn đồng ý?"

"Cũng không phải. Hơn nữa, các tiền bối cũ trong nhóm thu thập nguồn âm thanh vào thời điểm đó đã buộc Lạc Trạm thiếu chút nữa học thuộc lòng một bộ《Từ Hải》, thậm chí càng có người to gan bằng trời dùng nick name từ láy trong tên Trạm ca đặt biệt danh cho AI-- cái giá phải trả là tập thể INT trong phòng thí nghiệm mém nữa suýt chết."

Lạc Trạm bình tĩnh lắng nghe lịch sử đen tối của mình, nghe được tới đây liền cười: "Vậy thì đó là một cái chết chết tiệt, không phải xấu xa gì."

"Xem kìa." Thành viên cũ một bên nói, một bên trong đầu đã có chủ ý hướng ngoài phòng chạy trốn, "Đây là di chứng của《Từ Hải》, đến nay cũng không có tốt lên!"

Miệng lưỡi người này cực nhanh, đáng tiếc chạy đến cửa vẫn bị Lạc Trạm tiện tay quơ lấy cái gối ôm, ném trúng sau gáy.

Bịch.

Đã trúng mục tiêu.

KO tại chỗ.

Sau khi tiếng hét thảm kết thúc, các thành viên "thỏ tử hồ bi" [1] liếc nhau, sôi nổi ho khan vài lần, nhấn xuống ham muốn tiếp tục buôn chuyện.

[1] Thỏ tử hồ bi: giống như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Một số người sợ Lạc Trạm đằng kia sẽ nổi nóng rồi dời tức giận sang đây, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm nghiêm túc, đúng đắn.

"Trạm ca, trước khi anh về, chúng ta đang thảo luận về dự án mới tiếp theo, anh có ý tưởng gì không?"

"..."

Lạc Trạm đã thể hiện năng lực phi thường khủng bố của mình không ngừng tăng lên sau khi tiến vào trường đại học K với độ tuổi phá kỷ lục. Hơn nữa với các nguồn lực do Lạc gia cung cấp, gần như không cần phải lo lắng về nguồn vốn cho sự phát triển của bất kỳ dự án nào-- đây là một kho báu vô giá đối với hầu hết các nhóm bạn trẻ.

Từ hai, ba năm trước, Lạc Trạm đã trở thành nhân vật cốt lõi của INT, việc nhóm thực hiện các dự án mới phải thông qua anh chấp thuận là điều hết sức bình thường.

Lạc Trạm hỏi: "Hiện tại mấy cậu có phương hướng lựa chọn trước nào rồi?"

"Chủ yếu có hai hướng. Một hướng là tự học, hướng còn lại là khả năng khái quát hóa."

Lạc Trạm gật đầu.

"Vậy Trạm ca, chúng ta nên chọn cái nào?"

"...Khái quát hóa."

Ban đầu Lạc Trạm muốn nói cái trước, nhưng vừa mới mở miệng, trước mắt anh lại xẹt qua bóng dáng cô gái nhỏ mù bất lực đứng dưới mái hiên INT vào ban ngày kia.

Vì thế lời nói đến bên môi đột nhiên thay đổi, câu trả lời cũng thay đổi theo.

Mọi người trong nhóm rõ ràng khá ngạc nhiên.

"Tao còn tưởng Trạm ca chắc chắn sẽ chọn hướng tự học, rốt cuộc nó bây giờ là con đường tương lai được nhiều nhà nghiên cứu nơi tuyến đầu công nhận."

"Tao cũng nghĩ vậy. Trạm ca, tại sao anh lại chọn khả năng khái quát hóa?"

"Vấn đề ở đây là phướng hướng khái quát hóa, chúng ta cụ thể phải làm gì?"

"..."

Lạc Trạm rũ mắt.

Tận đáy lòng, anh hơi khó chịu vì sự xúc động của mình, nhưng lời đã ra khỏi miệng, đương nhiên anh sẽ không thay đổi ý định.

Suy tư một lát, Lạc Trạm giương mắt lên, lười biếng dựa vào ghế sofa: "Đó là ý tưởng vừa xuất hiện khi tôi giúp đỡ một cô gái nhỏ yếu ngày hôm nay, các cậu tham khảo một chút."

"?"

"Người máy dịch vụ tại nhà thông minh."

"..."

Mọi người lâm vào trầm tư. Khoảng vài giây sau, có người toát ra được ý tưởng, vội bước ra nói: "Trạm ca, không lẽ anh đang nói đến... người máy quét rác?"

Lạc Trạm liếc qua, "Bộ não của cậu bộ bị thay thế thành hộp rác của người máy quét rác hay gì?"

"Ha ha ha, em nói đùa thôi." Người nọ gãi gãi đầu, "Chẳng qua bây giờ trong phương diện nghiên cứu và phát triển đã có dịch vụ công cộng thông minh, cũng có kiểm soát nhà thông minh, nhưng cái dịch vụ tại nhà thông minh này... Có vẻ như ngoại trừ biết quét rác, rửa chén gì đó, thật sự chả có xíu công dụng hữu ích nào."

Mọi người phụ họa.

"Có."

Đột nhiên phát ra một tiếng phản bác nhưng lại không phải Lạc Trạm nói.

Các thành viên INT quay đầu lại, định nhìn xem là ai, thì thấy Mạnh Học Vũ- người ít khi mở miệng nói chuyện, đang dùng đôi mắt phức tạp nhìn nam sinh ngồi trên ghế sofa.

Bị mọi người nhìn chăm chú, Mạnh Học Vũ càng cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Ý của Trạm ca hẳn là muốn phát triển một người máy chuyên cung cấp dịch vụ tại nhà nhanh và tiện lợi cho người khuyết tật."

Mấy người đồng loạt ngẩn ra, sau đó chậm rãi phản ứng.

"Ây da, vì vậy mới nói đó là ý tưởng xuất phát từ việc giúp đỡ người yếu đuối vào hôm nay à?"

"Người máy trợ giúp người khuyết tật? Nghe có vẻ là một ý tưởng không tồi, ít nhất có thể để phục vụ công chúng."

"Có thể đi khảo sát tính khả thi trước."

"Nhóm chúng ta sẽ đi."

"..."

Các thành viên của INT đã làm việc cùng nhau trong nhiều năm, họ đều có cùng chí hướng, những người không phải ưu tú sẽ không tụ một chỗ, hiệu suất làm việc đã sớm được tôi luyện cực kỳ cao.

Dăm ba câu đã định ra kế hoạch ban đầu, hội nghị liền kết thúc. Thời gian không còn sớm, mọi người chơi cùng nhau một tí rồi giải tán, từng người chuẩn bị về nhà hoặc trở về ký túc xá.

Khi chỉ còn vài người, Mạnh Học Vũ, người vẫn luôn không đi, rối rắm một lúc, cuối cùng cũng đi đến trước ghế sofa.

"Trạm ca." Cậu cười gượng, "Hình như anh rất để ý đến cô gái mù đi đến cửa hàng hôm nay?"

Lạc Trạm đã nằm trên sofa, khép chặt mắt, qua vài giây mới lười biếng mở miệng: "Ai nói."

Mạnh Học Vũ hơi cắn răng: "Nếu anh không thèm để ý, anh cũng không muốn làm theo hướng này vì cô ấy, đúng chứ?"

"....Khi nào tôi nói qua vì cô ấy."

Lạc Trạm rốt cuộc chịu mở mắt, ngữ điệu khác xa với sự lười biếng thường ngày, cặp mắt kia đen nhánh và sâu thẩm ở dưới ánh đèn, như thể không có ánh sáng nào có thể xuyên qua.

Mắt thấy bầu không khí dần căng thẳng, bên cạnh có người chú ý vội vàng đi tới, vỗ bả vai Mạnh Học Vũ, theo sau hướng Lạc Trạm cười cười.

"Trạm ca, anh đừng so đo cùng nó. Nó đang ghen ấy mà."

Lạc Trạm lạnh nhạt hỏi: "Ai ăn dấm?"

"Hắc, Trạm ca, anh hỏi đến vấn đề này thì còn có thể là đứa nào ăn dấm nữa? Học Vũ thích cô gái nhỏ đó, chuyện này trong nhóm ai ai cũng biết-- mỗi lần vừa nghe thấy có người đến cửa hàng, liền chạy đến đó ngay lập tức."

Lạc Trạm liếc nhìn Mạnh Học Vũ, "Cậu thích cô bé đó?"

Mạnh Học Vũ cứng đờ. Một hồi sau, cậu ho khan vài tiếng, nghiêm túc trả lời, "Không sai, tôi thích cô ấy."

"Ồ." Lạc Trạm bình tĩnh đứng dậy từ trên ghế sofa, "Cho nên liên quan gì đến tôi?"

"..."

Mạnh Học Vũ cúi đầu không nói.

Lạc Trạm cũng lười cùng cậu ta so đo, đi ngang qua cậu ta, định tiến vào phòng nghỉ.

Chỉ có điều vừa bước ra một bước, giọng nói Mạnh Học Vũ đầy lo lắng và địch ý quá rõ ràng đã phát ra từ phía sau Lạc Trạm: "Trạm ca, anh thật sự không... không có thích cô ấy sao?"

"..."

Lạc Trạm dừng lại, mí mắt buông xuống, im lặng.

Người nọ vỗ vỗ bả vai Mạnh Học Vũ, cười ra tiếng, hắn vừa vươn tay cốc một cái vào đầu Mạnh Học Vũ, vừa nói: "Tiểu tử, mày chạy thuật toán hai ngày nay đến ngu người rồi hả? Mày nói Trạm ca thích ai? Hôm nay, anh ấy chỉ mới lần đầu tiên gặp cô gái mù đó?"

"Không được cười, Đường Nhiễm trông rất xinh đẹp!" Mạnh Học Vũ gân cổ lên, bất mãn cùng người nọ cãi lại.

"Đẹp thì đẹp, nhưng cũng chỉ là một cô gái mù mà thôi." Nam sinh ôm lấy Mạnh Học Vũ nhún nhún vai, "Mày vào INT trễ nên không biết, đừng nói chúng ta tiếp thu có chút trở ngại-- Trạm ca chỉ thích đôi mắt đẹp, từ khi tao tiến vào INT, mấy năm nay đều không thay đổi, sao có thể thích cô gái mà mày thích kia?"

Nam sinh nói xong, quay người lại và nhìn về phía trước, "Trạm ca, anh xem em nói đúng chứ?"

"..."

Lạc Trạm không lên tiếng.

Sau vài giây, anh lạnh nhạt nhếch khóe môi lên, "Không chỉ."

"A? Còn gì nữa sao?"

"Không chỉ là đôi mắt đẹp."

Lạc Trạm nói một nửa tạm dừng.

Nghĩ đến vết bớt như hình cánh hoa trong giấc mộng kia, ánh mắt anh ngày càng u ám.

Một lát sau, Lạc Trạm hoàn hồn. Anh bước chân dài về hướng phòng nghỉ, giọng nói đã khôi phục sự lười biếng ném ở phía sau: "Đôi mắt đều nhìn không thấy, tôi đương nhiên sẽ không thích."

Nghe được lời nói của Lạc Trạm, trái tim Mạnh Học Vũ treo lơ lửng nãy giờ cuối cùng cũng buông xuống--

Lạc Trạm luôn nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh [2], không bao giờ có chuyện gì làm anh ta thay đổi ý định. Người khác nói, Mạnh Học Vũ vẫn bất an như cũ, nhưng người nói là Lạc Trạm, cậu hoàn toàn yên tâm.

[2] Nhất ngôn cửu đỉnh: lời nói ra tuyệt không thu lại, nói lời phải giữ lời.

Nam sinh bên cạnh vẫn còn trong trạng thái hoang mang một mình: "Không chỉ có đôi mắt đẹp? Vậy còn có điều kiện khác, làm sao tao lại không nghe ai nói qua?"

"..."

*

Sáng sớm hôm sau.

Đường Nhiễm đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, bất an nắm tay: "Bà, chiếc váy này có vẻ rắc rối khi mặc vào?"

"Rắc rối ở đâu?" Dương Ích Lan thắt chặt thắt lưng, chiếc váy lễ phục nhỏ phác họa ra hết vòng eo tinh tế, nhỏ nhắn của cô gái.

"Nào, quay qua đây, bà giúp con kéo khóa kéo lên."

"Tự con có thể làm được..."

"Chiếc váy này khác với những phong cách đơn giản con thường mặc, đến đây bà giúp con điều chỉnh tí-- hôm nay, con phải đến nhà của vị lão gia tử Lạc gia kia tham dự bữa tiệc mừng thọ. Vì vậy, cần thiết phải trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở."

Đường Nhiễm cười bất đắc dĩ.

Chờ một lát sau, Dương Ích Lan nhẹ nhàng nói: "Tiểu Nhiễm, eo bên này của con có một vết đỏ, cào bị thương khi nào vậy?"

Đường Nhiễm nghĩ nghĩ: "Chỗ đó là vết bớt."

"Bớt?"

"Dạ, con từ nhỏ đã có."

"Thì ra là thế, nhìn cũng khá đẹp." Dương Ích Lan cười cười, liếc mắt đánh giá một cái, chậm rãi kéo khóa kéo lên: "Giống như hình cánh hoa."

Đường Nhiễm ngẩn ra.

Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, cười khẽ: "Trước kia cũng từng có người nói như vậy."

Dương Ích Lan đang cúi đầu nên không nghe thấy câu này. Sau khi thắt nút quanh eo cô gái, bà vỗ vỗ tay đứng thẳng dậy, cười hài lòng.

"Được rồi-- nàng tiên nhỏ của chúng ta đã có thể xuất phát. Hôm nay nhất định phải làm cho bọn họ kinh diễm [3] một phen ra trò."

[3] Kinh diễm: bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.