Chương 31

Sáu giờ, Đường Nhiễm ăn tối xong, nhà chính cho người hầu đến dọn dẹp, sau đó cả nhà phụ lại yên lặng như tờ, chỉ có duy nhất một mình cô.

Đường Nhiễm ngồi một mình hồi lâu, sau đó gối đầu lên tay chờ trời tối.

Nói là chờ trời tối thì không đúng lắm, bởi vì đối với Đường Nhiễm dù là ngày hay đêm đều vậy, thế giới của cô cũng chỉ có một màu đen bất tận. Khái niệm thời gian của người khiếm thị thường không quá chuẩn xác, cho nên Đường Nhiễm thường dùng các vật khác để xác định thời gian. Ví dụ như lúc này bên cạnh cô là một chiếc đồng hồ để bàn.

Dương Ích Lan - Bà vυ" chăm sóc cô thường mua cho cô đồng hồ kiểu này, lại còn là loại đồng hồ để bàn đặt giờ theo kiểu cũ, có thể nghe rõ tiếng tích tắc của kim giây.

Có nó, việc xác định thời gian của Đường Nhiễm thuận tiện hơn rất nhiều.

Ban ngày có gia sư riêng đến dạy Đường Nhiễm học, học một mạch từ sáng đến tận bữa tối. Việc học của người mù tốn thời gian hơn mấy lần, thậm chí là mấy chục lần so với người bình thường.

May mà Đường Nhiễm hiếu học, thông minh, quan trọng nhất là tâm vô bàng vụ*, cực kỳ chăm chỉ. Cho nên lượng kiến thức của cô so với bạn bè cùng trang lứa không hề thua kém thậm chí còn vượt cả trình độ phổ thông thông thường.

Trước bữa tối vị gia sư kia sẽ rời đi.

Bữa tối tại nhà chính sẽ kéo dài từ 6h đến 6h30.

Đường Nhiễm ăn tương đối chậm. Cô gái nhỏ đơn độc một mình bên bàn ăn lớn lặng lẽ nhai nuốt thức ăn một cách từ tốn. Nết ăn của cô vô cùng quy củ, lưng thẳng, miệng không phát ra tiếng, hai má phồng lên, an tĩnh ăn xong bữa cơm.

Dương Ích Lan luôn nói đùa rằng, lúc ăn trông Đường Nhiễm không khác gì một bé hamster, khiến người khác không khỏi muốn nhéo cái má mochi trắng trẻo, tròn tròn một cái.

Trong khoảng từ 7h đến 8h phòng thí nghiệm INT sẽ vận chuyển người máy đến.

Trong thời gian này Đường Nhiễm căn bản không đi đâu, chỉ ngồi ngay ngắn ở bàn chờ đợi, nghe tiếng kim giây kêu tích tắc.

Vừa nghe cô vừa suy nghĩ xem hôm nay mình sẽ nói chuyện gì với Lạc Lạc.

Đang trầm tư suy nghĩ đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới.

Đường Nhiễm thoáng giật mình, sau đó mới nhanh chóng đứng dậy. Trong bóng tối mịt mờ cô trấn định, nhớ lại xác thực vừa qua 7h mấy phút.

Sao hôm nay cửa hàng trưởng đến sớm như vậy?

Dù không rõ, nhưng Đường Nhiễm vân lần mò theo mép bàn, tìm điều khiển.

Đây là món đồ chơi cửa hàng đầu tuần cửa hàng trưởng đến cài giúp cô, nói là Lạc Trạm ở trong phòng thí nghiệm nhàn rỗi, phát minh ra. Trên chốt cửa cũng gắn một linh kiện nhỏ liên kết với chiếc điều khiển này. Chỉ cần ấn nút là có thể mở cửa mà không cần chạy ra ngoài.

Nhưng mà Đường Nhiễm không hiểu, rõ ràng những lời này là Đàm Vân Sưởng nói với cô, nhưng hôm nay trước khi đi, anh ta lại lặng lẽ chạy lại nói nhỏ với Đường Nhiễm rằng, cái điều khiển đó thật ra Lạc Trạm đã phải thức mấy đêm mới nghiên cứu chế tạo thành công. Nhưng Lạc tiểu thiếu gia da mặt mỏng không chịu cho anh ta nói thật.

Đường Nhiễm ấn nút, ngoài cửa vang lên tiếng “lạch cạch” rồi từ từ mở ra.

Đàm Vân Sưởng lên tiếng chào cô, Lâm Thiên Hoa đẩy hòm đựng robot vào.

Đường Nhiễm sờ sờ góc bàn, chậm rãi đứng dậy, tò mò hỏi: “Cửa hàng trưởng, hôm nay các anh tới sớm vậy, có chuyện gì không?”

Đàm Vân Sưởng cười ha ha nói: “Đúng, đến báo cho em một tin tốt lành.”

Đường Nhiễm: “Tin tốt?”

Đàm Vân Sưởng: “Lạc Trạm đã liên lạc được vị giáo sư ngoại khoa chuyên về mắt, nổi tiếng nhất trong nước. Ngày mai vừa vặn vào thứ Bảy, em cũng không có giờ học, buổi sáng bọn anh sẽ qua đón em, dẫn em đi đến đó kiểm tra.”

Đường Nhiễm kinh ngạc đứng hình tại chỗ.

Đàm Vân Sưởng vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường, hưng phấn bừng bừng nói: “Nếu như kiểm tra thuận lợi, không bao lâu nữa có thể tiếp nhận trị liệu và và giải phẫu.”

“...”

Bầu không khí yên tĩnh đến lạ lùng.

Đàm Vân Sưởng vốn cho là cô gái vui vẻ đến không nói lên lời, nhưng đợi một hồi, chỉ thấy Đường Nhiễm nhỏ giọng đáp: “Lạc Trạm liên hệ?”

“Đúng thế.”

“Hôm nay anh ấy tới đây sao?”

“...Không.” Đàm Vân Sưởng chột dạ liếc mắt nhìn cái hòm. “Lạc Trạm gần đây bận việc. Vả lại, em cũng biết rồi đó, cậu ta không vui với ông nội vì việc hôn ước như thế, sao có thể chủ động đến nhà họ Đường?”

Im lặng vài giây, cô gái nhỏ chậm rãi gật đầu: “Cảm ơn cửa hàng trưởng. Nhưng làm phiền anh truyền đạt lại lời của em cho anh ấy. Chi phí phẫu thuật và phục hồi mắt ít nhất cũng mấy chục vạn thậm chí mấy trăm vạn, mà tình cảnh như em hiện tại, có phẫu thuật thì tỉ lệ thành công cũng rất thấp…”

Mặt mày Đường Nhiễm thoáng ảm đạm.

Rất nhanh cô lần nữa ngẩng đầu, nở nụ cười trong sáng: “Được tặng người máy mô phỏng em đã vô cùng cảm kích rồi. Còn vấn đề đôi mắt này, vẫn không nên làm phiền anh ấy thì hơn.”

Hiển nhiên Đàm Vân Sưởng không dự liệu được đáp án này, nhất thời luống cuống. Ngay lúc anh ta đang rầu rĩ không biết nên khuyên cô bé này thế nào, thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Đàm Vân Sưởng rút điện thoại, vô thức liếc nhìn chiếc hòm, sau đó mới cúi đầu đọc tin nhắn.

Đọc xong, Đàm Vân Sưởng nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nói với Đường Nhiễm: “Tiểu Nhiễm à, chuyện này anh quả thật không có quyền quyết định, nếu em thực sự không muốn làm phẫu thuật cũng không sao, ngày mai chờ bọn anh đưa em đến phòng thí nghiệm em nói thẳng với Lạc Trạm là được.”

Đường Nhiễm chần chờ: “Nhưng anh ấy…”

Đàm Vân Sưởng đảo mắt, bổ sung: “Vả lại vì liên hệ với vị bác sĩ kia Lạc Trạm đã phí rất nhiều thời gian và tinh lực. Nếu ngay cả đi kiểm tra em cũng không chịu vậy chẳng phải đã uổng bao công sức của cậu ta sao.”

Nghe Đàm Vân Sưởng nói đến đây mà Đường Nhiễm còn cố gắng cự tuyệt thì không được phải phép cho lắm. Cô do dự một hồi, sau đó mới chậm rãi gật đầu: “Em sẽ đi kiểm tra, làm phiền cửa hàng trưởng rồi, anh giúp em cảm ơn Lạc Trạm nhé… Sáng mai mọi người đến sao?”

“Đúng đúng đúng.” Thấy Đường Nhiễm đồng ý, Đàm Vân Sưởng nhẹ nhàng thở ra, “Sáng mai đúng 8h anh qua đón em. Bởi vì nơi ở của bác sĩ kia khá xa xôi, cho nên chúng ta phải xuất phát sớm một chút.”

“Được ạ.”

“vậy bọn anh đi trước đây.” Đàm Vân Sưởng nói: “Để người máy ở cùng em.”

“...”

Nhắc đến Lạc Lạc, trên mặt Đường Nhiễm lộ ra tia dịu dàng.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Vâng ạ.”

Sau khi Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa đi, nhà phụ khôi phục vẻ yên tĩnh.

Đường Nhiễm đứng một hồi, do dự tính toán thời gian, cô nhẹ giọng lầu bầu: “Lạc Lạc có lẽ phải đợi một thời gian nữa mới có thể đi ra ngoài được... Ngày mai dậy sớm, đêm nay phải ngủ sớm mới được…”

Cô quay người, vì đã ở một thời gian nên đã quen với bài trí, sắp xếp trong phòng, vì vậy Đường Nhiễm chậm rãi đi về phía phòng mình.

Ước chừng 10 phút trôi qua, chiếc hòm mới mở, một chàng trai mặc quần áo quản gia, đi giày thể thao trắng, nhẹ nhàng bước đến.

Ánh mắt đảo một vòng, chẳng thấy gì, Lạc Trạm có chút không ngờ nhíu mày.

Dựa theo thói quen thường ngày, mỗi lần anh từ trong hòm bước ra đều nhìn thấy Đường Nhiễm ngoan ngoãn ngồi bên bàn, hào hứng “nhìn” về phía anh, có mấy lần còn ngủ gật trên mặt bàn.

Đây là lần đầu tiên anh bước ra mà không có người chờ sẵn ở đó.

Lạc Trạm đi xung quanh nhà, khi đến gần phòng ngủ mới nghe thấy một vài động tĩnh. Anh dừng chân, cẩn thận lắng nghe, nhưng đột nhiên âm thanh kia lại biến mất.

Một thứ giọng đều đều máy móc vang lên, trên hàng lang hẹp: “... Chủ nhân?”

Hoàn toàn yên tĩnh không có người đáp lại.

Lạc Trạm bỗng dưng nhíu mày, anh không chần chờ nữa, đẩy cửa bước vào bên trong, nhanh chóng bước vào gian phòng bên trong.

Sau đó toàn thân cứng đờ.

Mấy giây sau, Lạc Trạm gian nan ngoái nhìn.

Cách anh vài bước, trong phòng tắm, lóe lên ánh đèn vàng ấm áp.

Cửa phòng tắm của nhà phụ được thiết kế bằng kính, mỗi gian phòng ngủ đều có phòng tắm riêng. Chỉ có phần giữa là kính mờ, trên và dưới đều trong suốt. Nước ấm tạo một màn sương mờ phủ lên tấm kính cùng những giọt nước li ti chậm rãi chảy xuống, dưới ánh ánh đèn càng trở nên chói mắt.

Từ vị trí của anh có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng yêu kiều bên trong. Lạc Trạm đứng yên không hề nhúc nhích.

Hiện tại anh đã biết cô gái này đang làm gì —— vì mai phải dậy sớm cho nên Đường Nhiễm tranh thủ đi tắm rửa lúc “người máy” của phòng thí nghiệm INT khởi động.

Thật đúng lúc, hiện tại cô vừa tắm xong, chuẩn bị bước ra ngoài.

Lạc Thiếu gia ngày thường thông minh, nhanh nhẹn vào thời điểm này đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cứ đứng như trời trồng trước cửa. Không biết đã đứng bao lâu, cuối cùng anh cũng lấy lại tinh thần, nắm chặt tay, đi về phía cửa phòng.

Chỉ là mới bước được bước đầu tiên, tấm rèm trong suốt đã bị đẩy sang, bắp chân trắng ngần như ngó sen lộ ra ngoài.

Một giây sau, cánh cửa kính nhẹ nhàng bị kéo ra, thiếu nữ xinh đẹp quấn khăn tắm chậm rãi bước đến.

Dưới khăn tắm là đôi chân thon, nhỏ nõn nà, làn da cô trắng muốt như một miếng ngọc trắng, dưới ánh sáng vàng dìu dịu càng thêm vẻ mềm mại, quyến rũ.

Đi lên chút nữa, dưới chiếc khăn tắm màu lam nhạt mơ hồ có thể thấy được nơi mềm mại đầy đặn trước ngực, bờ vai thon thả, vòng eo nho nhỏ.

Đôi mắt trên khuôn mặt tú lệ nhắm nghiền, cặp mi đen dài run rẩy. Vì bị nhiễm hơi nước lên khuôn mặt nhợt nhạt ngày thường thoáng ửng hồng tô điểm thêm nét yêu kiều, rực rỡ.

Suối tóc đen huyền đậu trên vai, từng giọt nước men theo đuôi tóc nhỏ xuống thành dòng trên xương quai xanh mảnh khảnh.

Toàn thân cô sáng lấp lánh.

Lạc Trạm ngẩn ngơ, khó khăn mãi mới hoàn hồn, gian nan, bối rối rời mắt.

Yết hầu của “người máy” nào đó nhẹ nhàng chuyển động lên xuống.

Lạc Trạm cảm thấy hình như mình đột nhiên khát nước kinh khủng…